Tần Lạc ở tiểu khu Hoa Uyển thành Nam, có một phòng ở thuộc về mình, là một tài sài mà mẹ để lại cho cô, hiện tại nhà cũ họ Tần và công ty đều bị cha và mẹ con Lý Thúy Như chiếm cứ, đến phòng nhỏ này vẫn là chính mình tìm luật sư tranh lại.
Ngẫm lại, cô đều cảm thấy trái tim nguội lạnh...
Quét thẻ, mở cửa vào nhà, Tần Lạc tìm giúp bạn nhỏ Hỏa Tinh một đôi dép nhỏ, "Bình thường nhà chị rất ít người tới, em chịu khó một chút."
Hoắc Gia Tinh quan sát một vòng phòng cô, giọng nói mềm dẻo đáng yêu, "Chị gái, chị ở một mình sao?"
Tần Lạc gật đầu, "Ừ."
Đôi mắt đen to trong suốt của Hoắc Gia Tinh lướt qua một chút ánh sáng, "Vậy chị không có bạn trai rồi?"
Tần Lạc ngồi xếp bằng ở trên ghế sofa, lột một quả nho bỏ vào trong miệng, "Sai, chị đây có bạn trai."
Đang nói, điên thoại di động của cô có tiếng tin nhắn vang lên .
( Lạc Lạc, đêm nay anh không kịp trở lại với em, vài ngày nay có một hội nghị quan trọng, bận rộn nhiều việc. Trở về anh sẽ đến bù tổn thất thất tốt cho em. )
Nhìn thấy cái tin nhắn này, trong lòng Tần Lạc có một chút mất mát, cô và Hoắc Cẩm Dương đã lui tới hơn một năm, hai người đều rất bận, chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, cô vốn cũng không phải là cái bạn gái dính người, chỉ là hơn một tuần gần đây liền chạy đi nhiều công ty phỏng vấn, hơi mệt một chút, hy vọng bạn trai có thể ở bên cạnh mình, quan tâm chính mình...
Ngón tay ấn qua ấn lại, đơn giản một chữ: Vâng.
Để điện thoại di động xuống, cô liền cầm một quả cam, vừa mới chuẩn bị bóc, liền nghe thấy giọng người bạn nhỏ Hỏa Tinh đáng thương nói ra: "Chị gái, em đói ."
Hơn nữa, cậu nhóc còn mang đôi mắt to ướt nhẹp tha thiết mong chờ, thật sự là... Khiến người ta không đành lòng.
Cô vì duy trì dáng người mà đã thành thói quen buổi tối ăn trái cây, có thể tình huống đêm nay không giống nhau, trong nhà còn có một người bạn nhỏ!
Nghĩ tới đây, cô chỉ có thể nhận mệnh đi tới nhà bếp, đến gạo cũng không có một hạt. Kéo tủ lạnh ra, gần như tất cả bên trong đều là sữa chua, sữa, nước khoáng, nước soda, vi-ta-min và đồ uống khỏe mạnh...
Mà bên trong tủ đá, rất may mắn còn có bánh sủi cảo và bánh bao nhỏ mùi sữa đông lạnh mua từ trước đó.
Cô xoay người hỏi: "Ăn bánh sủi cảo hay là bánh bao nhỏ?"
Hoắc Gia Tinh cũng nhìn thấy nhà cô không có gì cả, chỉ có thể mím môi, "Bánh bao nhỏ, còn có canh trứng!"
Nó nhìn thấy có trứng gà.
Tần Lạc nâng trán, vẫn là đứa trẻ có chủ ý!
...
Mười lăm phút sau.
Hoắc Gia Tinh nhìn canh trứng trước mắt không có vẻ ngoài, bất đắc dĩ uống hai ngụm, trong lòng bình luận tài nấu nướng của Tần Lạc vô cùng kém, haizz! Sớm biết vậy nên về nhà uống canh của thím Mễ.
Sau khi ăn xong, Hoắc Gia Tinh chiếm lấy tivi xem thế giới động vật, Tần Lạc liền ở một bên luyện yoga, một lớn một nhỏ tán gẫu câu được câu không.
"Người bạn nhỏ Hỏa Tinh, đã muộn như thế em thật sự không cần gọi điện thoại cho cha mẹ sao?"
"Không cần! Cha rất ít khi ở nhà, trở về cũng lại buồn bực không có nói chuyện với em, còn hung dữ với em, em không muốn nhìn thấy ông ấy!"
Hoắc Gia Tinh mím miệng nhỏ oán hận nói, ở trong ký ức của cậu nhóc, mỗi ngày cha đều bận rộn nhiều việc, một tháng không thấy được ông mấy lần, hơn nữa lần trước hỏi mẹ nó đi đâu ông còn hung dữ với mình!
Hừ! Không muốn gặp ông ấy!
Tần Lạc nhìn thoáng qua khuôn mặt nhỏ nhắn của Hỏa Tinh đầy bụng ủy khuất, không khỏi sinh lòng đồng tình với nó, có người cha như vậy thực sự là thật đáng thương,.....
Truyện khác cùng thể loại
35 chương
2 chương
9 chương
73 chương
20 chương
97 chương
10 chương
16 chương