Trước buổi họp ký giả bắt đầu vài phút, hầu như mọi người đều đang chờ xem truyện cười của Tần Lạc, dường như chỉ cần Hoắc Kỷ Thành mở miệng, cô sẽ gặp trở thành trò cười cho mọi người lúc trà chiều. Mary ở trong phòng nghỉ bệnh viện Kiêu Dương, có lẽ cô là một trong ít người không cho rằng như vậy. “Lạc Lạc, A Thành nhất định là chuẩn bị thổ lộ với cô.” Trong giọng nói Mary để lộ ra đầy cảm giác hưng phấn, hiển nhiên rất chờ mong đối với tuyên bố kế tiếp. Giờ phút này tâm tình Tần Lạc rất phức tạp, còn có một cảm giác không yên rất kỳ lạ. Cô biết bây giờ định có rất nhiều người đang chờ xem truyện cười của mình, bởi vì trên weibo đã bùng nổ, tin tức Hoắc Kỷ Thành muốn mời ký giả dự buổi họp báo đã rất nóng, phía dưới bình luận hoàn toàn không đành lòng nhìn thẳng... Cô không biết đời trước mình phạm vào lỗi gì, lại đưa tới công phẫn nhiều người như vậy. A! Đối với Mary mà nói, trong lòng cô có chút... Không yên. Không sai, chính là cảm xúc thấp thỏm. Mary thấy cô không nói lời nào, tiếp tục an ủi cô: “Tin tưởng tôi, A Thành nhất định làm cho mọi người không tưởng được, những lời nhắn trên mạng lại cô không cần nhìn.” Khóe môi Tần Lạc hiện lên nụ cười khổ... Rất nhiều chuyện, cũng không phải cô nói không nhìn thì không xảy ra, tóm lại vẫn để lại dấu vết. ... Khi tuyên bố chính thức bắt đầu vào đếm ngược... Trong đại sảnh tầng một tập đoàn Đế An đã sớm vây đầy phóng viên, cả đám đều trông mong ngóng chờ Hoắc Tứ thiếu xuất hiện, phải biết rằng đây là lần đầu tiên anh chính thức mời ký giả dự buổi họp báo, cho phép các phóng viên chụp ảnh tuyên bố. Lúc trước, ảnh chụp của anh đều không cho phép công khai. Đối với cơ hội ngàn năm có một lần như vậy, làm sao mọi người bỏ qua được? Đúng năm giờ, Hoắc Kỷ Thành bắt đầu xuất hiện, anh vừa hiện thân, thì hiện trường nhốn nháo, các phóng viên nhao nhao giơ máy chụp ảnh lên: “Ca xoa xát ca xoa xát”, đều muốn chụp một tấm Hoắc Tứ thiếu đẹp trai nhất. Trình Sâm theo sát ở bên cạnh anh, đã dự liệu trước hiện trường sẽ ầm ĩ như thế, vội vàng cầm lấy microphone nói: “Thời gian rất quý báu, hi vọng mọi người im lặng, tôi bắt đầu tính giờ từ bây giờ, lúc nào thì yên tĩnh lại, thì chúng ta sẽ bắt đầu.” Giọng nói của anh ta rất mạnh mẽ, mang theo uy nghiêm lạnh lùng. Vừa mới bắt đầu còn có tiếng rất nhỏ, một giây sau, các phóng viên phía dưới cuối cùng từ từ yên tĩnh lại, bởi vì trợ lý Trình luôn nhìn đồng hồ, giọng điệu của anh ta cũng không giống như là nói đùa... Sau khi đợi tất cả yên tĩnh lại, Trình Sâm lại nhìn đồng hồ: “Rất tốt! Chỉ mất 1 phút 23 giây, còn lại 8 phút 37 giây.” Nói xong, anh ta cung kính nhìn về phía ông chủ nhà mình. Lúc này Hoắc Kỷ Thành mới cầm microphone, ánh mắt lạnh lùng nhìn lướt qua các phóng viên phía dưới: “Từ giờ trở đi, mỗi một câu tôi nói đều hi vọng mọi người nghe rõ, một chữ cũng không được sai.” Anh vừa dứt lời, thì mọi người nín thở lắng nghe, sợ bỏ lỡ tin tức quan trọng gì. Hoắc Kỷ Thành trầm giọng mở miệng: “Tần Lạc là bạn gái tôi đang nghiêm túc lui tới, tôi hi vọng mọi người nghe rõ điểm này, không được đưa bất kỳ tin không thật gì.” Nhất thời, tiếng hít không khí liên tiếp trong hội trường. Cái gì? Con hồ ly tinh Tần Lạc kia thật sự là bạn gái của Hoắc Tứ thiếu đang lui tới? Tình tiết xoay ngược quá nhanh? Các bạn khán giả xem hoàn toàn không có tư tưởng chuẩn bị... Lập tức có phóng viên nắm chặt vấn đề: “Tứ thiếu, xin hỏi ngài lui tới với Tần Lạc bắt đầu từ khi nào?” Hoắc Kỷ Thành lạnh nhạt liếc phóng viên đặt câu hỏi một cái: “Bắt đầu từ khi nào không quan trọng, quan trọng là... Chúng tôi sẽ không kết thúc.” Lại một đợt tiếng hít không khí liên tiếp! Lời này của Tứ thiếu có nghĩa là sẽ kết hôn với Tần Lạc sao? Điều này sao có thể? Lại có phóng viên đưa ra câu hỏi càng bén nhọn: “Tứ thiếu, ngài không trả lời bắt đầu lui tới với Tần Lạc từ khi nào là vì khi đó ngài với Giang Ánh Tuyết tiểu thư còn chưa chia tay đúng không?” Đáy mắt Hoắc Kỷ Thành lướt qua rét lạnh:“Tôi chỉ muốn nói một điều, Tần Lạc chưa bao giờ từng chen chân vào tình cảm giữa tôi với Giang Ánh Tuyết, tôi quen với cô ấy trước Giang Ánh Tuyết.” “Mặt khác, giữa tôi với Giang Ánh Tuyết vốn không có tình yêu, cô ấy là cô gái tốt, nhưng trong thế giới tình yêu luôn luôn không có tại sao.” Giọng của anh rất kiên định, câu nói quen Tần Lạc trước Giang Ánh Tuyết kia lại càng làm cho nhóm người ký giả không hiểu. “Tứ thiếu, mồi nổ dẫn ngài chia tay với Giang Ánh Tuyết tiểu thư là vì Tần Lạc tiểu thư xuất hiện đúng không?” Hoắc Kỷ Thành lạnh lùng liếc mắt phóng viên ra câu hỏi, giọng lạnh như băng: “Cậu nghe không hiểu tiếng người sao?” Đối phương không kìm lòng được co rúm lại một cái, khí thế cùng quyền uy của Tứ thiếu quả nhiên mạnh mẽ! Lại có phóng viên đánh bạo hỏi: “Tứ thiếu, nghe nói sáu năm trước Tần Lạc bị người bán đến Italy, anh thật sự không quan tâm vết nhơ của cô ấy sao?” Mắt Hoắc Kỷ Thành thâm trầm như nước: “Chuyện sáu năm trước Tần Lạc bị bán đây chỉ là tin đồn không có thật cùng có ý định hãm hại, sáu năm trước cô ấy đang du học ở đại học La Mã, đây là chuyện thực có thể điều tra được.” Các phóng viên nhất thời ồ lên: “Đây...” Không biết là ai cao giọng nói một câu: “Tứ thiếu, biểu hiện của ngài đây là yêu ai yêu cả đường đi sao? Theo như lời ngài chứng cớ đều có thể ngụy tạo!” Mắt Hoắc Kỷ Thành giống như ngôi sao: “Vậy sao? Vậy các người luôn miệng nói sáu năm trước Tần Lạc bị bán thì chứng cứ ở đâu? Danh sách học sinh đại học La Mã sáu năm trước cũng là tôi bây giờ nhúng tay chạm đến sao?” Phóng viên bị hỏi lại nhất thời không còn lời nào để nói, chuyện sáu năm trước Tần Lạc bị bán chỉ là tin đồn ở trên mạng truyền mà thôi, chứng cứ thật sự cũng không có... Có cũng chỉ là một câu marketing trên weibo “Căn cứ người biết chuyện phoảng đoán”... “Tứ thiếu, có lẽ là Tần Lạc đã sớm chuẩn bị công việc che dấu ngài kỹ càng...” Hoắc Kỷ Thành lướt nhẹ lườm phóng viên một cái: “Lời này của cậu trước sau mâu thuẫn, cô ấy chỉ là một người bình thường không quyền không thế, lấy cái gì đi làm công tác chuẩn bị? Trước khi nói, tốt nhất phải đi qua đại não đã.” Đối phương: “ “ Trình Sâm cúi đầu nhắc nhở ông chủ nhà mình: “Boss, còn 35 giây.” Hoắc Kỷ Thành gật đầu, hắng giọng một cái: “Tôi hi vọng phóng viên đến đây có thể truyền đạt tin tức của tôi chính xác không có nhầm lẫn, tôi không hy vọng nhìn thấy có bất kỳ gì câu chữ lệch lạc gì hoặc là từ ngữ phán đoán của các người, đến lúc đó, cũng đừng trách tôi không khách khí.” Đứng dậy, lại nói thêm: “Tôi sẽ bảo luật sư của tôi chính thức khởi tố hiệu marketing trên weibo nói xấu danh dự với Tần Lạc, bây giờ là thời đại Inte et, cũng là thời đại pháp luật, inte et xây dựng cho mọi người một nơi ngôn luận tự do, nhưng cũng không thể nói bừa vô căn cứ, càng không thể chửi bới người ngoài!” “Con người, dù sao chuyện bản thân làm ra phải trả giá đắt tương ứng!” Một câu cuối cùng, mạnh mẽ mà uy nghiêm. Nói cho hiệu marketing trên weibo nghe, cũng là nói cho phần lớn các phóng viên ở đây nghe. Ý ở ngoài lời đó là: Nếu ai dám nói bừa viết mù quáng, vậy cũng chỉ có thể gặp ở toà án! Hoắc Kỷ Thành anh là tuyệt đối sẽ không nhân nhượng! “Tứ thiếu, có thể nói cho chúng ta một chút chuyện tình yêu giữa ngài với Tần tiểu thư không?” Hoắc Kỷ Thành đã đứng dậy được bảo về hộ tống xuống rời đi. Trình Sâm tiến lên một bước giữ trật tự hiện trường, cao giọng nói: “Thời gian 10 phút phỏng vấn đã kết thúc, cám ơn các vị truyền thông các phóng viên đã có mặt, lúc rời đi hi vọng mọi người không cần hỗn loãn, tránh sự cố giẫm đạp xảy ra.” Nghe đến đó, các phóng viên còn muốn tiếp tục đưa ra hỏi chỉ có thể hậm hực thu dọn đồ chuẩn bị rời đi, hôm nay thu hoạch rất lớn. Chỉ là, khác ngoài dự liệu của bọn họ mà thôi. ***** Có rất nhiều người xem xong buổi họp ký giảmột chữ không xót, gần như hầu hết mọi người thiếu chút nữa rớt tròng mắt, trong này bao gồm một nhà Hoắc Kỷ Vĩ. Giang Ánh Thần không dám tin kêu lên: “Chú ba điên rồi sao? Chú ấylại có thể công khai tuyên bố Tần Lạc là bạn gái chú ấy đang kết giao? Rốt cuộc người phụ nữ kia có bao nhiêu sức quyến rũ có thể mê hoặc chú ba thành như vậy hả?” Hoắc Cẩm Dương mím môi không nói gì, nói thật, sâu trong nội tâm của anh ta bỗng nhiên có chút ghen tị với chú ba. Hoắc Kỷ Vĩ cũng không dự đoán được kết cục này: “Như vậy cũng được! Chỉ sợ ba nhìn thấy công bố này phải giận dữ rồi.” Khóe môi Giang Ánh Thần lộ ra một nụ cười âm trầm: “Chú ba thật đúng là thích làm ngược, nhưng ngược lại có lợi cho chúng ta!” Hoắc Kỷ Vĩ nhíu mày: “Bước cờ này của Lão Tứ chẳng lẽ thật sự là bị ma quỷ ám sao?” Giang Ánh Thần an ủi: “Ba, ba đừng lo lắng, mặc kệ chú ba suy nghĩ cái gì, lần này chúng ta đều có lợi thế.” Lúc này Hoắc Kỷ Vĩ mới vui vẻ ra mặt: “Ừ, cuối cùng thấy được hi vọng.”