Buổi sáng hôm sau,
Tần Lạc mở mắt ra thì phát hiện ánh mặt trời ấm áp đã chiếu vào, cầm điện thoại di động lên nhìn, 11 giờ rưỡi rồi.
Sợ tới mức cô khẩn trương bật từ trên giường lên, buổi trưa hôm nay có hẹn gặp với luật sư
Cố, tài liệu phiên dịch cần phải đưa cho người ta.
Mới vừa ngồi dậy thì biết người đàn ông nào đó không có ở trong phòng, trên tủ đầu giường để lại một tờ giấy nhớ: Công ty có việc, anh đi trước, cơm trưa gọi điện thoại bảo người phục vụ trực tiếp đưa đến.
Trong lòng Tần Lạc ấm áp, không tồi không phải là loại tên khốn khiếp phủi mông chạy đi!
Tâm tình cô vui vẻ sau khi rửa mặt xong thì gọi điện thoại cho Cố Nam Châu, hai người liền hẹn ở một nhà nhà ăn ở gần đây gặp mặt.
Cố Nam Châu đã xem bản cô đã gửi hòm thư trước, cho nên không kiểm tra một lần nữa, trực tiếp đặt ở trong túi văn kiện của mình.
Hiển nhiên là vô cùng tín nhiệm Tần Lạc.
Tần Lạc thấy hành động của anh, ngược lại mở miệng nói: “Cậu không kiểm tra một chút sao? Dù sao tôi không phải dân chuyên nghiệp, có lẽ có chỗ phiên dịch không đúng.”
Cố Nam Châu nâng kính mắt lên: “Bản gửi thư tôi đã đại khái xem qua, không có vấn đề gì, mặc dù cậu không phải dân chuyên nghiệp, nhưng nhìn ra được rất có dụng tâm.”
Anh ta đánh giá đúng trọng tâm ngược lại làm cho Tần Lạc có chút xấu hổ: “Cậu quá khen, tôi chỉ làm tốt công việc của mình mà thôi.”
Cố Nam Châu cười nhạt: “Thù lao lần này là 2000, hi vọng sau này chúng ta hợp tác vui vẻ.”
Tần Lạc vội vàng xua tay: “Tất cả mọi người là bạn học cùng một lớp, lần này tôi có thể phiên dịch trả đúng hạn thật ra cậu giúp tôi không ít, tôi không thể nhận phần tiền này.”
Cố Nam Châu cũng rất kiên trì: “Nếu cậu không chịu lấy, lần sau làm sao tôi dám tìm cậu?”
Tần Lạc nghẹn họng: “Nhưng”
Cố Nam Châu nâng tách trà lên uống một ngụm: “Bạn học cũ nhiều năm, đẩy tới đẩy lui chẳng phải có vẻ không quen sao? Cùng lắm hôm nay cậu mời tôi ăn cơm?”
Tần Lạc bỗng nhiên cảm thấy cậu ta nói rất có đạo lý: “Hôm nay vốn đã nói tôi mời cậu ăn cơm!”
Cố Nam Châu mỉm cười: “Vậy thì thiếu tôi một bữa trước.”
Tần Lạc vừa nghe, quả thật rất hợp lý, thì đồng ý: “Được!”
Khóe môi Cố Nam Châu trước sau đều chứa nụ cười nhạt, hơn nữa ánh mắt cậu ta sạch sẽ trong suốt, làm cho người ta cảm thấy một loại khí chất tao nhã dịu dàng như ngọc.
Thiệt lòng Tần Lạc cảm thấy ăn cơm nói chuyện phiếm với cậu ta làm cho người ta thoải mái, không có cảm giác mất tự nhiên, cũng sẽ không lạnh nhạt, bởi vì cậu ta có thể dẫn dặt trọng tâm câu chuyện, hơn nữa lời nói hài hước...
Người đàn ông như vậy, bên cạnh nhất định không thiếu người phụ nữ thầm mếm cậu ta?
Cùng một thời gian.
Bên trong tòa nhà đối diện CBD, có hai người đàn ông đúng lúc thu hết một màn này vào trong mắt, vốn chỉ có một người đàn ông chú ý đến người phụ nữ ở phòng ăn đối diện rất quen mặt, kết quả càng nhìn càng không đúng, sau khí phát hiện là Tần Lạc, thì cố ý nói: “Chú Ba, chú nhìn người phụ nữ ngồi ở phòng ăn đối diện kia có phải là Tần Lạc phiên dịch tổ ba không?”
Lời này vừa nói ra, Hoắc Kỷ Thành đang xem văn kiện nhịn không được ngẩng đầu lên, con ngươi đen nhìn lướt qua đối diện, khi nhìn rõ gương mặt người phụ nữ kia, sâu trong đôi mắt không tự chủ được nổi lên một tầng rét lạnh.
Những thứ này, đúng lúc bị Hoắc Cẩm Dương hoàn toàn bắt được, trong lòng anh ta kinh ngạc, chẳng lẽ mình thật sự đoán đúng rồi?
Lập tức thử dò xét hỏi: “Chú ba, chú có ấn tượng với một phiên dịch nho nhỏ?”
Ánh mắt Hoắc Kỷ Thành trong nháy mắt khôi phục như lúc ban đầu: “Một lần xui xẻo, chú đương nhiên là có ấn tượng, Đường Triều còn từng ở trước mặt chú nhắc đến tài năng của cô ấy.”
Lời này, nói rất hời hợt.
Trong lòng Hoắc Cẩm Dương ngầm suy nghĩ: Ý chú ba nói lời này chẳng lẽ là muốn nói cho mình Tần Lạc thật là người phụ nữ Đường Triều nhìn trúng?
Vậy biểu hiện của chú ấy vừa rồi là có ý gì?
Chẳng lẽ là vì Đường Triều bênh vực kẻ yếu?
Anh ta vẫn cảm thấy có cái gì không đúng.
“Thật ra chú ba cũng nên biết, cô ấy là bạn gái trước của cháu, năng lực cùng tài năng thực sự có, nhưng cháu không ngờ cô ấy vừa làm tình nhân của
Đường Thiếu lại vừa yêu đương với người đàn ông kia, thân là phụ nữ, làm sao có thể chân giẫm hai cái thuyền?”
Hoắc Cẩm Dương vô cùng vô cùng đau đớn nói.
Hoắc Kỷ Thành “A...” một tiếng: “Làm sao mà cháu biết người đàn ông kia là bạn trai của cô ấy?”
Hoắc Cẩm Dương nhân cơ hội nói: “Trước cháu với Ánh Thần hẹn hò đã từng gặp cô ấy với người đàn ông kia ăn cơm một lần, chính cô ấy nói với cháu người đàn ông kia là bạn trai của cô ấy, hình như là luật sư nổi tiếng!
Hai người đứng ở một chỗ ngược lại rất xứng đôi.”
Anh ta cố ý nói như vậy muốn thử dò xét phản ứng của chú ba.
Hoắc Kỷ Thành chịu đựng không vui ở sâu trong lòng, mặc kệ Hoắc Cẩm Dương nói lời này có mục đích gì, anh sẽ không để cho mưu kế của cậu ta thực hiện được!
Muốn dò xét mình sao?
Hừ! Nó vẫn còn non lắm!
“Luật sư cùng phiên dịch, quả thật rất xứng đôi!”
Nghe thấy chú ba nói như vậy, Hoắc Cẩm Dương quả là hồ đồ, chẳng lẽ vừa rồi mình nhìn thấy đáy mắt chú ba chợt lóe lên lãnh ý là sai sao?
“Nhưng không phải cô ấy là tình - nhân của Đường thiếu sao?”
“Ai nói với cháu?”
Hoắc Kỷ Thành hơi nhíu mày, hỏi chuyện đương nhiên, vẻ mặt lại càng tò mò, dường như nói: Nếu cháu biết chút tin đồn gì thì khẩn trương bát quái với chú một chút.
Hoắc Cẩm Dương nghẹn họng một lúc lâu: “Hiện trong công ty đang đồn khắp nơi, hơn nữa vừa rồi chú cũng nói Đường thiếu ở trước mặt chú khen Tần Lạc có tài năng.”
Hoắc Kỷ Thành gật đầu: “Không sai! Nhưng chỉ khen cô ấu có tài năng mà thôi, cũng không thể nói lên được cái gì.”
Anh cũng cùng nó chơi đánh thái cực.
Trong lòng Hoắc Cẩm Dương bực tức không thôi: “Bản thân Đường thiếu xuất thân từ gia định ngoại giao, tinh thông bảy quốc ngữ ngôn, anh ta đi công tác căn bản không cần mang phiên dịch, thường ngày cũng chỉ mang theo
Nịnh Mông mà thôi, mà bây giờ đã mang Tần Lạc đi Pháp hai lần, vẫn còn không thể nói lên cái gì sao?”
Vẻ mặt Hoắc Kỷ Thành trong veo mà lạnh lùng: “Đường Triều là tinh thông bảy ngôn ngữ ngôn không sai, nhưng chuyện đi công tác này đương nhiên không cần tự thân tự lực làm mọi việc, mang phiên dịch ở bên cạnh người chẳng phải là thuận tiện nhiều hơn.”
Buổi nói chuyện làm Hoắc Cẩm Dương không có lời nào để nói, quả thật như vậy! Thân phận Đường Triều là gì? Anh ta cần phải tự thân tự lực làm việc sao?
Mang phiên dịch ra ngoài giúp anh ta làm việc đương nhiên càng tốt.
“Là cháu suy nghĩ nhiều.”
“Hiểu rõ thì tốt.”
“ “
Hoắc Cẩm Dương dứt khoát không nói, qua cuộc nói chuyện với chú ba, anh ta càng thêm hồ đồ, chỉ là, anh ta vẫn không tin Tần Lạc hoàn toàn trong sạch vô tội.
Hoắc Kỷ Thành biết trong lòng anh ta nhất định không hoàn toàn tin tưởng, cũng không định giải thích gì nữa, đứng dậy: “Đi thôi! Hôm nay cháu đã vất vả, đi ăn cơm.”
Hoắc Cẩm Dương lập tức khiêm tốn trả lời: “Chú ba có thể giao việc này cho cháu xử lý, cũng là tín nhiệm cháu.”
Hoắc Kỷ Thành không có nói gì nữa, mà chân dài bước đi.
Ở chỗ Hoắc Cẩm Dương không nhìn thấy, vẻ mặt của anh trong nháy mắt trở nên âm trầm khủng bố.
Người phụ nữ đáng chết! Không phải bảo cô ở khách sạn ăn cơm à? Một lúc không thấy thì đã hẹn hò với người đàn ông khác!
Còn là là bạn trai luật sư?
Hừ!
Đêm nay anh sẽ làm cho cô biết sai!
*****
Tần Lạc đang ăn cơm thì hắt xì hơi hai cái, cô vuốt mũi, chẳng lẽ có người đang mắng mình? Hơn nữa hình như cảm thấy có một đôi con ngươi đen sâu thẳm lạnh lùng nhìn mình.
Cô nhìn chung quanh một vòng, cái gì cũng không phát hiện.
Cố Nam Châu thấy dáng vẻ của cô không khỏi hỏi: “Sao vậy?”
Tần Lạc đột nhiên hỏi: “Không có việc gì, cao ốc đối diện kia là cao ốc Offices cao cấp sao?”
Cố Nam Châu gật đầu: “Ừ, cậu có người quen ở đó sao?”
Tần Lạc lắc đầu: “Không có! Chỉ đột nhiên hỏi một chút.”
Cố Nam Châu nghi ngờ nhìn thoáng qua hướng Offices đối diện, tất cả bình thường, người cùng chuyện kỳ quái gì cũng không có.
“Buổi chiều có việc gì không?”
“Chủ nhật mình làm thêm, phụ đạo tiếng Anh cho một đứa bé.”
Tần Lạc hơi áy nát nói, thật ra thì không đi phụ đạo tiếng Anh cho Tiểu Tinh, cô cũng phải tìm lý do khác cự tuyệt luật sư Cố.
Bây giờ cô đã không còn độc thân, đương nhiên không thể ở sau lưng Đại Ma
Vương mà dây dưa với người đàn ông khác, hơn nữa cô cảm thấy luật sư Cố đối xử đặc biệt với cô.
Hết lần này đến lần khác cô cảm thấy ở chung với cậu ta rất thoải mái.
Tình huống như vậy, càng không thể tiếp tục phát triển nữa.
Cố Nam Châu có chút ngoài ý muốn nhìn cô: “Cậu vẫn không giữ không gian cá nhân cho bản thân.”
Tần Lạc cười cười: “Dù sao chủ nhật cũng không có chuyện gì làm! Phụ đạo tiếng Anh cho trẻ con không phải rất khó, mỗi ngày đều có chuyện để làm trạng thái có chút phong phú.”
Tình cảm Cố Nam Châu dành cho cô trong nháy mắt lại tăng lên, cô gái này, thật không giống với người phụ nữ khác.
Truyện khác cùng thể loại
65 chương
20 chương
11 chương
71 chương
33 chương
20 chương
59 chương
35 chương
91 chương