Trò Chơi Chết Chóc
Chương 151
Dịch: Hạnh / Ảnh: Jas
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, chỉ trong vài giây ngắn ngủi mà người Dư Tô đã lạnh buốt rồi ngã quỵ xuống đất.
Cô nhìn anh chàng ca sĩ giống hệt Vương Đại Long đứng đầu phố, lắc đầu thật mạnh như muốn hất văng cả ý nghĩ trong đầu.
Cô lẩm bẩm: "Tất cả là giả, tất cả chỉ là ảo ảnh Ứng dụng tạo ra để mình tin những lời nhảm nhí của đám người đó, mình không tin... Không thể tin, không thể tin!"
Một cô gái trẻ dừng lại bên Dư Tô, ngồi xổm xuống hỏi cô: "Cô không sao chứ? Cô bị tụt huyết áp à?"
Dư Tô không đáp lời, thậm chí cô còn chẳng nghe nổi người này đang hỏi gì.
Thế giới này là do Ứng dụng tạo ra. Trừ cô, tất cả những người khác đều là NPC, dù bọn họ có tỏ ra tử tế đến đâu thì cũng chỉ là một mớ giả tạo bụng đầy ác ý!
Bọn họ muốn hãm hại cô, muốn lừa cô ở lại đây, lừa cô chia xa vĩnh viễn với bạn bè người thân!
Lại thêm nhiều người vây xung quanh cô, có người ngạc nhiên thốt: "Sao cô ấy lại khóc? Thất tình à?"
Có ông cụ rút khăn giấy đưa cho cô gái nọ, cô gái vội lau mồ hôi và nước mắt cho Dư Tô.
Vừa thấy cô gái chạm vào mình Dư Tô đã lập tức hất tay cô ta ra rồi đứng phắt dậy. Cô lùi về sau mấy bước, rồi trong ánh mắt kinh ngạc ngờ vực của những người xung quanh, cô quay mình chạy mất như đang tránh né quái thú.
Cô chạy về nhà, đóng sập cửa lại, hổn hển dựa lưng vào tấm ván cửa rồi cứ thế từ từ trượt xuống, ngồi phịch dưới mặt đất lạnh băng.
Giây sau, Dư Tô lại đứng bật dậy, cô quệt mạnh đám nước mắt và mồ hôi trên mặt, khẽ nhếch môi cười: "Chỉ là một màn chơi kỳ quặc thôi mà? Có gì phải khóc, mình bị điên chắc."
Cô đã sống sót vượt qua mười ba màn chơi rồi, lần này sao có thể yếu thế được? Khóc lóc con khỉ.
Cô nhắm mắt, nén chặt nỗi kinh hoàng bất an xuống rồi bắt đầu suy nghĩ thật kỹ...
Đầu tiên, cô dẹp bỏ hết những thông tin hỗn loạn gây nhiễu...
Mọi người đều hoàn thành được màn chơi này, cũng có nghĩa nhiệm vụ phải có đường sống, thể nào cũng phải có một gợi ý gì đó.
Cô buộc phải tìm ra gợi ý này mới có thể hy vọng trở về thế giới thực.
Vậy thì... trước tiên phải xem ở đây có manh mối nào liên quan đến Ứng dụng không đã.
Dư Tô mở máy tính, thử tra một loạt các từ khóa.
Nhưng kết quả vẫn hệt như khi cô vừa tiếp xúc với Ứng dụng, định lên mạng thử tra cứu thông tin. Cô chẳng tìm được gì, chỉ có lèo tèo vài kết quả cùng tên, thông tin nhạt nhòa chẳng ai quan tâm.
Sau, cô bắt đầu hồi tưởng lại những nhân vật có liên quan đến Ứng dụng.
Nếu đây là một màn chơi thì cô phải tìm đến những người có liên quan tới trò chơi này, có lẽ cô sẽ tìm được manh mối từ họ.
Còn về phần Phong Đình... Cô nhớ lại nữ cảnh sát nọ, cảm thấy mình tạm không nên suy nghĩ rồi tự khiến bản thân buồn khổ làm gì.
Theo như sự sắp đặt của Ứng dụng, Đường Cổ, Bạch Thiên, Hồng Hóa,... đều là hình ảnh được cô "tạo ra" từ những người từng bắt gặp ngoài hiện thực.
Phong Đình vẫn là cảnh sát hình sự, chỉ có tên là thay đổi. Điều này có nghĩa Ứng dụng đã xếp đặt rằng Dư Tô từng nhìn thấy Phong Đình khi anh ra ngoài làm nhiệm vụ nên biết được nghề nghiệp của anh.
Còn Vương Đại Long thì đổi nghề, biến thành ca sĩ đường phố.
Mà lục tìm trong đầu, Dư Tô lại thực sự có ký ức về việc bắt gặp một ca sĩ đứng dưới tán cây ngoài phố đi bộ, nhưng hồi tưởng thật kỹ thì lại không tài nào nhớ ra được gương mặt người này.
Bỏ qua hai người họ, Đường Cổ là chủ một cửa hàng đồ cổ, lại còn ở khác thành phố. Nhưng Dư Tô không hề hứng thú với đồ cổ, cũng chưa bao giờ đến quê Đường Cổ nên không thể đụng mặt anh tại đó được.
Vậy nên tại thế giới này, Đường Cổ sẽ không có mặt ở đó.
Hồng Hóa và Hồ Miêu cũng vậy, họ sẽ không có mặt tại quê nhà mình.
Có khả năng rất cao họ sẽ không làm công việc như ngoài đời thực, cũng sẽ chẳng ở địa điểm giống trong thực tế. Vậy tìm họ cũng sẽ khá khó khăn.
Cũng có nghĩa... Hiện giờ, tốt nhất cô nên đi tìm Vương Đại Long.
Dư Tô không nóng vội, cô tắm rửa, dưỡng da, hồi phục tinh thần trở lại trạng thái tốt nhất rồi mới ra khỏi nhà.
Những người vây quanh cô khi nãy giờ đã bỏ đi cả rồi, cũng chẳng ai nhớ tới một người qua đường như Dư Tô. Lần này trở lại không ai buồn để ý cô.
Còn chưa tới nơi, tiếng đàn ghita đã xuyên qua đám đông, vang rõ bên tai Dư Tô.
Cô chầm chậm tiến lại, đứng trước người đàn ông có vẻ ngoài giống hệt Vương Đại Long, cô im lặng, chăm chú lắng nghe bài hát.
Anh ta trông thì y hệt Vương Đại Long, nhưng tài ca hát so với nhau lại một tời một vực. Theo như lời Bạch Thiên, tiếng hát của Vương Đại Long giống hệt tiếng vịt kêu trước khi bị cắt tiết.
Nghĩ tới đây, Dư Tô không nén nổi phải bật cười.
Anh chàng ca sĩ đường phố hát xong bèn cúi đầu uống nước, thấy Dư Tô cười, gương mặt anh ta cũng hiện nét cười thân thiện.
Nhân cơ hội này Dư Tô bèn mở lời: "Anh hát hay lắm."
Anh ta thẹn thùng cười, hỏi: "Cô muốn nghe bài nào không, hai mươi tệ một bài."
Dư Tô lắc đầu, rút tờ một trăm tệ đưa anh ta: "Tôi muốn nói chuyện với anh, một trăm tệ một lần."
Anh ta ngẩn ra, đột nhiên mặt đỏ bừng, lắp bắp nói: "Chuyện này thì, tôi, tôi có bạn gái rồi."
"..." Dư Tô thầm nghĩ, đến cả trong thế giới ảo mà Vương Đại Long cũng vẫn ngốc.
Cô khẽ ho, nghiêm mặt: "Thật ra tôi là nhà văn, thường rúc trong nhà vùi đầu vào đánh máy, lúc muốn nói chuyện thì lại không tìm được bạn, giờ tiểu thuyết tôi viết đang bị mắc, muốn tìm ai đó hỏi xem viết thế này đã được chưa, nhưng chẳng có ai để hỏi cả. Anh có thời gian không?"
Thấy anh ta do dự, Dư Tô bèn nói tiếp: "Tôi không làm mất nhiều thời gian của anh đâu, anh cứ coi như là hát mệt ngồi nghỉ ngơi chốc lát thôi."
Cuối cùng anh ta cũng gật đầu, nói: "Vậy ta ra chỗ ghế nghỉ đằng trước ngồi nói chuyện nhé?"
Dư Tô giúp anh ta thu dọn đồ đạc, hai người cùng tìm một chiếc ghế trống, ngồi xuống.
Xung quan người qua kẻ lại, người đàn ông này có vẻ khá thận trọng, hai tay đặt ngay ngắn trên đầu gối, ngồi như một cậu học sinh tiểu học đang chăm chú nghe giảng.
Cũng đúng thôi, trong mắt anh ta Dư Tô là một con người hoàn toàn xa lạ.
Còn trong mắt Dư Tô, anh lại là người bạn thân chí cốt.
Dư Tô mỉm cười, bắt đầu nói: "Tôi đang viết một cuốn truyện, nhân vật chính bị lạc đến một thế giới khác, trong thế giới này có người bảo cô ta thế giới trước đó cô ta sống mới chính là giả, tất cả đều chỉ là giấc mơ của cô ta thôi..."
Cô lược bớt những chi tiết không quan trọng, kể đại khái câu chuyện cho anh ta, cuối cùng, cô nhìn thẳng vào mắt người này: "Nhân vật chính trở về thế giới này bèn chạy ngay đi tìm những người cô ấy quen biết, nhưng những người đó đều mang thân phận khác, mang cái tên khác, thậm chí còn chẳng nhớ ra cô ấy. Cô ấy gần như suy sụp hoàn toàn rồi nhưng cuối cùng vẫn không tin những lời đó, cô ấy cho rằng thế giới này cũng là giả, bạn bè và gia đình còn đang ở ngoài chờ cô ấy thoát khỏi nơi này để trở về... Nhưng viết đến đây thì tôi bí ý tưởng. Tôi không biết làm sao để cô ấy có thể đơn độc tìm được cách rời khỏi cái thế giới này, anh có ý tưởng nào không?"
Chàng trai với gương mặt giống y đúc Vương Đại Long nhíu mày, vẻ mặt cũng hệt như anh lúc đang nghiêm túc.
Anh ta im lặng nghĩ một lát rồi nói: "Cô bảo luật chơi của màn chơi này là "Hãy sống sót"? Vậy dù có thế nào thì nhân vật chính cũng không được chết trong cái thế giới giả này. Tự sát không được, sống tới già cũng không được, vì khi già rồi sẽ có đủ các loại lý do dẫn đến cái chết, vậy là có thể loại trừ được một phương pháp hoàn thành nhiệm vụ. Vậy thì... nhân vật chính có lẽ nên đi tìm những người mình quen khi trước, tìm ra manh mối từ họ. Còn về phần manh mối là gì thì cô phải tự cân nhắc, dù sao cô cũng là tác giả mà."
Dư Tô gật đầu, cô thầm nghĩ ý kiến của Vương Đại Long dù không ẩn chứa lời gợi ý nào về cách hoàn thành nhiệm vụ nhưng cũng loại trừ được một phương pháp sai lầm.
Anh ta nói, không được tự sát, cũng không được sống ở đây tới già.
Cô trò chuyện với anh ta một hồi nhưng không tìm được thêm gợi ý nào khác.
Có lẽ cô nên đi tìm người khác rồi. Chỉ là có thể chưa cần tìm những người này cũng sẽ tự khắc xuất hiện trước mặt cô.
Theo như thiết lập của nhiệm vụ này, cô dùng hình ảnh của những người từng gặp để tạo nên thế giới Trò chơi chết chóc, vậy nên những người Dư Tô tình cờ bắt gặp cũng chỉ có thể xuất hiện xung quanh cô.
Dư Tô đưa anh chàng số điện thoại của mình, cảm ơn anh ta rồi đứng dậy tạm biệt.
Dư Tô bước đi rất chậm, cô bắt đầu chú ý tới từng người đi lướt qua mình, cô liên tục đưa mắt nhìn họ, vì vậy mà cũng phải chịu vố số những ánh mắt nhìn trả lại như nhìn một đứa điên.
Dư Tô không bắt gặp người quen cũ trên đường, nhưng cô cũng không muốn tìm Phong Đình. Sau khi rời khỏi đó, cô lại chầm chậm dạo bộ qua những khu phố xung quanh.
Cứ đi đi mãi, không biết đi được bao lâu, cuối cùng cô cũng thấy một chiếc xe ba bánh bán quà vặt ngoài cổng chợ. Người bán quà vặt đang bị công an đuổi, bắt phải dời quầy.
Đứng từ xa, Dư Tô thấy gương mặt nhăn nhó của anh ta mà suýt phì cười.
Ứng dụng đúng là làm trò, sao lại để một tên biến thái giết người không chớp mắt như Bạch Thiên đi bán bánh hành?
Vài đồng chí công an đang đứng chờ anh ta dọn hàng, Bạch Thiên xếp đồ gọn lại rồi đẩy xe chuẩn bị đi.
Dư Tô trông quanh rồi chạy ra, leo lên một chiếc xe đạp công cộng (*) ngoài giao lộ rồi bám xa theo sau xe ba bánh.
(*) Xe đạp chia sẻ công cộng: Hệ thống cho phép thuê xe đạp ngay ngoài trời.
Chừng năm sáu phút sau, chiếc xe ba bánh dừng lại ở một đoạn đường sầm uất. Bạch Thiên xuống xe, sắp xếp lại đồ đạc rồi tiếp tục mở quầy bán hàng.
Dư Tô cũng dừng lại, cô để gọn xe đạp sang rồi tiến lại hỏi: "Ông chủ, cho tôi hai chiếc bánh hành."
Nhưng anh chàng đầu bếp đại tài này lại nướng bánh cháy khét, nhân rắc bên trên trông cũng lộn xộn, thậm chí cuốn bánh vào cũng không cuốn nổi.
Anh ta buông tay, ngại ngùng ngẩng đầu nhìn Dư Tô.
Dư Tô cũng đối mắt với anh ta mấy giây, không nén nổi phải cười, hỏi: "Đây là lần đầu anh bán hàng à?"
Anh ta gãi đầu: "Mẹ tôi ốm nên tôi đi thay. Xin lỗi cô, chắc cô phải đi mua hàng khác rồi."
Dư Tô lắc đầu, "Không cần đâu, thế này cũng được, anh gói lại giúp tôi, còn một cái nữa đấy."
Bạch Thiên ngại ngùng cười, nói: "Vậy tôi lấy tiền một cái thôi."
Nhân lúc anh ta cúi đầu làm bánh, Dư Tô lại lấy cớ viết truyện như với Vương Đại Long ban nãy để hỏi anh ta cách giải quyết nhiệm vụ.
Lần này Bạch Thiên thậm chí còn nướng bánh cháy hơn cả trước, lúc cuộn lại, bánh vỡ thành mấy miếng, còn rơi vụn lả tả.
Anh ta dứt khoát dừng lại luôn, nhìn chằm chằm ngón tay mình, nghĩ thật kỹ rồi nói: "Nếu tôi là nhân vật chính, tôi sẽ đi tìm những người mình quen khi trước để kiếm manh mối, nhưng những người trong thế giới này là giả, nên tôi sẽ làm ngược lại với những điều họ nói.
Dư Tô nghĩ, ý tưởng của Bạch Thiên đó là làm ngược theo những gì mọi người khuyên, nhưng liệu có nên... hiểu ngược cả ý tưởng của anh ta không?
Bạch Thiên lại nướng một cái bánh mới, lần này đã thành thạo hơn trước rất nhiều rồi.
Dư Tô vẫn trả anh ta tiền hai phần bánh, cảm ơn xong thì bỏ đi.
Dư Tô cắn một miếng bánh, không thể không công nhận... tay nghề bếp núc của Bạch Thiên giả kém xa phiên bản gốc.
Cô vẫn cần phải tìm thêm ba người nữa.
Đường Cổ, Hồng Hóa và Hồ Miêu.
Dư Tô vừa nghĩ vừa rút điện thoại xem giờ. Hiện là hơn bốn giờ chiều, cô vẫn chưa có thìa cơm bỏ bụng.
Nhiệm vụ phải làm, nhưng cơm thì cũng phải ăn.
Dư Tô vào quán ăn nhỏ đối diện khu chung cư mình ở, gọi một bát mì thịt bò, vừa ăn cô vừa tìm kiếm thông tin liên quan đến "Ứng dụng Trò chơi chết chóc".
Không tìm được, dù có tra thế nào cũng hoàn toàn không có bất cứ thông tin liên quan gì.
Trong lúc suy nghĩ cô chỉ ăn được một miếng, thế là rất nhanh thôi bát mì đã nguội. Cô thở dài, đặt điện thoại xuống, ăn no trước đã rồi tính.
Vừa ăn mấy miếng thì đã có người bước vào quán.
Đang cắm cúi ăn mì thì cô nghe có tiếng gọi: "Mẹ, con về rồi!"
Nghe giọng hơi quen, Dư Tô quay đầu nhìn, thấy Hồ Miêu đang mỉm cười, bước vào quán.
Gợi ý Hồ Miêu đưa ra cho cô là, "Chị có thể viết thế này, có người cho nhân vật chính manh mối thật, cũng có người để lại manh mối giả. Nhân vật chính buộc phải đoán xem trong số đó đâu là thật đâu là giả rồi hành động theo lời gợi ý chính xác."
Trước khi Hồ Miêu nói thì Dư Tô cũng đã nghĩ tới khả năng này.
Trong lòng cô, sáu người này là những đồng đội quan trọng nhất của cô, vậy nên cô có thể tìm được sáu lời gợi ý thông qua họ. Nếu tất cả là thật thì độ khó màn chơi sẽ khá thấp.
Vậy nên nhất định trong số đó sẽ có gợi ý giả, hơn nữa cô còn nghĩ lượng gợi ý giả sẽ nhiều hơn gợi ý thật.
Dư Tô không tìm được những người còn lại trước khi trời tối.
Cô về nhà, rửa mặt nghỉ ngơi, tâm trạng cô đang khá bình tĩnh.
Dù sao lo sợ hoang mang cũng chẳng ích gì, thậm chí như vậy còn tự gây ảnh hưởng xấu cho bản thân, khiến cô không thể bình tĩnh suy nghĩ.
Chuyện đến thì cũng đã đến, cứ bình tĩnh mà đối mặt. Cứ từ từ là được.
Nhưng nửa tháng sau, Hồng Hóa và Đường Cổ vẫn không hề xuất hiện trước mặt cô.
Dư Tô hơi nóng ruột, không bình tĩnh nổi nữa, cô lăn lộn trăn trở, suy nghĩ cả đêm, quyết định đi tìm Phong Đình.
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
11 chương
223 chương
22 chương
253 chương