Trò chơi ác nghiệt
Chương 7 : Manh mối
Sau khi trở về nhà, mình cũng chả có dự định gì tiếp theo, mong là thằng T nó ổn định lại rồi tiếp tục thôi miên để tìm ra sự thật đêm hôm đó.
3 ngày sau…
Ê T- mình gọi nó từ ngoài cửa, chừng 5p sau thì nó chạy ra mở cửa.
Thế nào rồi, có muốn tiếp tục điều tra vụ thằng L không- mình nói tiếp.
Dĩ nhiên rồi – có lẽ tinh thần nó đã bình thường lại, lần này nó đáp dứt khoác hơn
Nói rồi cả hai đứa cùng chuẩn bị, đúng 7h tối thì mình chạy qua rước nó tiếp tục đến chỗ thôi miên.”reng reng” – cửa mở ra – ” chào chú, hôm nay cháu đến tiếp tục “, sau vài ba câu chào hỏi thì 3 người cùng bước vào phòng chuẩn bị thôi miên, giờ này thì đồng hồ đã điểm 9h30 rồi. Cuộc thôi miên cũng bắt đầu, thằng T từ từ ngồi lên cái ghề nằm mà ông thôi miên đã chuẩn bị trước, cứ thế mắt nó lịm dần lại, cũng như lần trước, mấy lần đầu đều thất bại, phải mất thêm 2-3 tiếng cứ thể để nó mệt dần dần.” Cậu là ai”- tiếng ông thôi miên hỏi nó, ” TVT” – Nó đáp lại đầy đủ họ tên, cứ thế ổng nói chuyện linh tinh với nó một hồi thì mình được phép hỏi nó.
Tối ngày XX mày đã đến nhà L đúng không
Đúng mày đến đó làm gì tao điều tra vậy đêm đó mày đã làm gì tao dựng lại hiện trường vậy mày đã chơi trò đó một mình đúng vậy mày có phát hiện gì không
Đột nhiên mình hỏi tới đây thì nó la lên ” L L ơi cứu tao” và bật tỉnh dậy.” Ê mày sao v, m đã thấy gì, sao mày kêu thằng L cứu mày”- Nó choàng dậy ôm lấy mình với vẻ sợ hãi tột độ ” cứu tao với, cứu tao với”- ” chuyện gì vậy, có chyện gì với mày”- ” nó trả thù mày ơi, trả thù, chưa kết thúc đâu”- ” ai?ai trả thù, L trả thù à, rồi cái gì mà chưa kết thúc nữa, mày làm tao sợ đấy”- ” Không không,
L đã cứu tao và cứu cả tụi mình”- ” mày nói gì vậy, sao lại cứu”-” trò chơi chưa dừng, thật sự chưa dừng, mau chạy đi”- nó nói với vẻ mặt biến sắc, không còn một miếng máu nào trên gương mặt đầy sợ hãi đó, nói tới đó mình cũng không muốn hỏi thêm nữa, mình phần nào đã đoán ra được viễn cảnh hôm đó nên thôi không hỏi kẻo lại làm nó sợ ” thôi được rồi, qua rồi không sao đâu, về nhà với tao “- mình an ủi nó, không muốn nó chịu thêm sợ hãi nữa, mình đành dừng thôi miên lại đưa nó về nhà, suốt dọc đường về mình toàn bắt chuyện khác không liên quan đến vụ đó nữa, nhằm làm nó bớt hoảng sợ.
Mà nó đã vậy rồi, chắc không thể ngủ một mình được nữa, hơn nữa phòng trọ nó có thể nó vẫn còn sợ nên mình đành kêu nó qua chỗ mình ngủ, đồng thời kêu thằng T’ qua chung nhằm ở chơi với nó còn mình thì một mình sang phòng trọ nó lấy đồ qua cho nó ngủ. Lúc này ngoài đường đã khuya lắm rồi, xe cộ qua lại ít hẳn đi, lại thêm cảnh mưa phùn lất phất, nếu đó là ngày thường thì có lẽ là ấm áp lấm, ngày xưa trời vậy 4 đứa mình toàn ngủ chung, không thì cũng nhậu sáng đêm, mà giờ thì chỉ còn 3 đứa thôi.
Mà nói thật trời mưa vậy, đường vắng, lại thêm khi đi qua chỗ nó phải đi ngang bãi tha ma, rồi thời gian gần đây xảy ra quá nhiều vụ tâm linh nên làm mình có phần ớn ớn, nhưng bây giờ chỉ còn 3 đứa, trong đó còn lại mình là đủ tinh thần và dũng cảm nhất, nên đành làm liều vì tình bạn chạy sang chỗ nó lấy laptop với đồ dùng qua cho nó v.
Trên đường đi mình không ngừng suy nghĩ về hồi nảy, mình phần nào đã gần giải mã được hết bí mật đêm thằng L gặp nạn, có thể vì nó đã thật sự thấy gì đó nên bảo bọn mình đi vô và ở lại một mình, và đã gặp chuyện, nếu hôm đó cả đám ở lại cùng L thì không phải một mình L gặp chuyện đâu mà có thể bây giờ mình cũng không thể type lại câu truyện này được, và hôm nay nghe thằng T kể lại thì có thể thằng L nó lại cứu thằng T một lần nữa, nếu thật sự có cuộc sống sau cái chết và nó đã cứu L thì không biết giờ này nó ra sao rồi, vì mình biết BM không phải tầm thường.
Còn vụ thằng T luôn nhắc đến ” trả thù ” thì mình biết truyện này vẫn chưa kết thúc dễ dàng vậy được, liệu mục tiêu tiếp theo của trò chơi này là mình hay T hay thằng T’, có thể thằng L nó đã cứu mình và thằng T hết một lần ( lần của mình thì trời xui đất khiến thằng T đến làm mình phải dừng trò chơi lại, còn thằng T thì nó vẫn trở về an toàn chỉ có điều quên kí ức thôi).
Vậy thật sự thằng L nó vẫn bảo vệ mình và T, tình bạn này lớn thật, nếu mình không giải mã bí ẩn này mình thật có lỗi với L, nhưng thằng T đã suýt chết và bây giờ tinh thần nó cực kì không ổn định, có lẽ vụ này mình đành giải quyết một mình vậy, trước sau rồi cũng chết, chỉ là sớm hay muộn thôi, mình không thể không làm gì được, không thì thằng L chết oan sao?
Vừa đi vừa suy nghĩ tới lúc tới phòng trọ thằng T lúc nào không hay, vì nơi này nằm cách đường chính khá xa, lại thêm ít người trọ nên không khí lạnh lẽo vô cùng, mình cầm đen pin soi soi mở cửa phòng nó, xui cái là đèn phòng trọ nó hư hay gì rồi, mở không lên, đành kím đồ bằng cây đèn pin của cảnh sát, ánh sáng tương đối mạnh, thật tình lúc đó mình rất ớn rồi, muốn chạy ngay, giờ mà có con vật gì nhảy ra trước mặt cũng có thể làm mình bỏ chạy ngay, mà hên rằng trời phật vẫn phù hộ mình thu dọn đồ ra về vẫn an toàn.
Đêm hôm đó mình về nhà cũng khá muộn, thằng T thì ngủ rồi, thằng T’ thì còn thức mình hỏi nó :” sao không ngủ”, ” tao không ngủ được, nảy h thằng T liên tục kêu thằng L ấy, rồi như nó gặp ác mộng, tao canh nó nảy giờ” – ” mà có chuyện gì với nó vậy, sao đột nhiên hôm nay nó qua nhà mày ngủ vậy” – nó hỏi tiếp – ” không có gì đâu, chắc nó nhớ thằng L thôi, hồi đó 2 đứa nó thân lắm, nên vậy thôi, thôi mày ngủ đi, tao coi chừng cho”- mình đáp lại trấn an nó đồng thời giục nó đi ngủ.
Mà nghĩ tới lúc L còn sống, T và L rất thân với nhau, nhà thằng T thì cũng không khá giả mấy, còn thằng L tương đối giàu, nên thằng L thường hay mang đồ ngon qua 2 đứa cùng ăn, còn thằng T nhiều khi nó chỉ có một gói mì để ăn nó cũng bẻ nửa gói cho thằng L, nhìn tình bạn của 2 đứa nó làm mình có cái gì đó nghẹn nghẹn lòng, tối đó mình thức cả đêm một mình, một phần canh thằng T một phần cũng đang lên kế hoạch điều tra tiếp theo…
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
172 chương
124 chương
1400 chương