Trò Cá Cược Định Mệnh

Chương 16 : Lời đề nghị về bản hợp đồng

Phương Tử Quỳnh bị tiếng nói dọa cho giật mình. Nhưng đến khi quay lại thì chẳng trông thấy ai cả. Một cơn gió lạnh thổi vào sống lưng của Phương Tử Quỳnh, đừng có nói....đừng có nói là ở nơi đông đúc thế này lại có ma chứ? "Tử Tử." "Hả?" Phương Tử Quỳnh giật bắn người lập tức quay đầu lại, ra là Kiều Lập Ngân. "Cậu làm gì mà hoảng vậy? Lại làm gì xấu xa hả?" Kiều Lập Ngân cười cười ngồi xuống cạnh cô. "Xấu xa cái đầu cậu ấy. Tự dưng lại im lặng xuất hiện." Phương Tử Quỳnh trừng mắt với Kiều Lập Ngân. Định dọa chết người ta hay sao? "Cậu...hôm nay đến đây cùng anh Đăng à?" "Ừ... Mình không biết anh Lăng có đến không." Phương Tử Quỳnh gật đầu, giọng nói lộ rõ vẻ ũ rũ. "Mình biết anh ấy có nhiều thứ suy nghĩ. Nhưng mình rất mong anh ấy có thể buông bỏ hết." "Không sao đâu mà." "À. Không nói chuyện này nữa!" Phương Tử Quỳnh dường như nhớ ra điều gì đó, quay sang nhìn Kiều Lập Ngân. "Lập Lập à. Theo mình biết thì cậu đâu có thường đến mấy nơi như này đâu nha." "Gì chứ? Mình là có lòng tốt thay Linh Linh và tiểu Nhan đến đây chơi cùng cậu. Lại nói thành ra mình như có mục đích riêng vậy." Kiều Lập Ngân bĩu môi, giọng nói cũng lộ vẻ hờn dỗi. "Thôi đi Kiều Lập Ngân. Cậu đừng có nghĩ mình là con nít chứ. Mình không hiểu cậu thì ai hiểu cậu nữa chứ. Khai mau, có phải là anh gì đó của cậu có mặt ở đây không?" Phương Tử Quỳnh lập tức nghiêm mặt. Quả thật cô đúng là có biết Kiều Lập Ngân để ý một người, nhưng không biết đó là ai cả. Hơn nữa, chuyện của gia đình Kiều Lập Ngân và Đàm gia cô cũng biết chút ít, đâu có thân thiết lắm đâu? Cô thậm chí dám cá là Kiều Lập Ngân chẳng biết mặt hết người của Đàm gia đâu. Vì thế, chắc chắn có mục đích riêng. "Này, cậu phải tin tưởng mình chứ. Không có thật mà!" "Cậu..." Phương Tử Quỳnh nheo mắt lại nhìn Kiều Lập Ngân. Tin được chắc? "Được rồi. Cậu không nói thì mình sẽ tự tìm hiểu vậy." Phương Tử Quỳnh đứng dậy bước đi. Kiều Lập Ngân vội vàng đứng dậy đi theo, nhưng có lẽ vì quá vội không để ý mà đâm sầm vào người trước mặt, một chút thôi là mông phải tiếp đất rồi. "Này!" Thân hình nhỏ bé của Kiều Lập Ngân lọt vào một vòng tay rắn chắc. "Cô có sao không?" "A. Không sao. Không sao." Kiều Lập Ngận vội thoát ra, cúi người xin lỗi. "Thật xin lỗi" "Lập Ngân?" Người đàn ông khom người nhìn vào mặt Kiều Lập Ngân, giờ khắc ngày Kiều Lập Ngân mới ngước lên xem người mình vừa đụng phải là ai. "Anh!" Kiều Lập Ngân nay tức khắc trở nên vui vẻ, cả trong giọng nói lẫn ánh mắt đều có tia vui mừng. Nhưng mà, vui mừng chưa được bao lâu thì... "Aha. Mình biết rồi nha" Phương Tử Quỳnh không biết từ đâu xuất hiện, lại còn bộ dạng vỗ tay như xem kịch nữa chứ. "Anh Khải Đình. Giấu em lâu như vậy, xấu vừa thôi." Phương Tử Quỳnh bĩu môi nhìn Đàm Khải Đình. Cứ ngỡ người trong cuộc sẽ hiểu chuyện, nhưng nhìn nét mặt ngơ ngơ của Đàm Khải Đình thì cô biết chắc ở đây ngoài Kiều Lập Ngân ra chẳng ai hiểu gì đâu. "Anh Khải Đình. Một lát gặp lại." Phương Tử Quỳnh vẫy tay rồi lôi Kiều Lập Ngân đi. Trở lại chỗ ngồi, Phương Tử Quỳnh từ từ dùng phần trái cây vừa lấy được, từ từ dò xét Kiều Lập Ngân. Cho một miếng vào miệng, Phương Tử Quỳnh cất giọng hỏi. "Ra là cậu thích anh ấy hả?" Kiều Lập Ngân không trả lời, một lúc lâu thì gật đầu nhẹ một cái. Phương Tử Quỳnh mỉm cười, xem ra động lòng thật rồi. "Vậy cậu biết gia thế anh ấy không?" Theo như tính cách mà cô hiểu được về Kiều Lập Ngân, đảm bảo cô ấy vẫn chưa biết được Đàm Khải Đình chính là thiếu gia nhà họ Đàm. Đương nhiên anh ấy chính là bác sĩ nổi tiếng, nhưng mà, rất ít người biết được vị bác sĩ này có gia thế như nào nha. Động tác của Kiều Lập Ngân có hơi khựng lại một chút, sau đó mới nhẹ nhàng lắc đầu, cất giọng hỏi Phương Tử Quỳnh. "Cậu quen anh ấy sao?" Phải, Kiều Lập Ngân chính là đang suy nghĩ vấn đề này. Nhìn dáng vẻ tự nhiên như vậy của Phương Tử Quỳnh khi gặp Đàm Khải Đình, cô đã biết họ quen rất thân. Còn có thứ mà cô không muốn trông thấy nữa...chính là nhu tình trong mắt Đàm Khải Đình, nhu tình cho bạn thân của cô - Phương Tử Quỳnh. Mà Phương Tử Quỳnh đối với chuyện này cũng không có ý giấu diếm, gật đầu cười với Kiều Lập Ngân. "Mình hỏi cậu, cậu biết gì về anh ấy?" "....Tử Tử, sao lại hỏi mình như vậy?" "Cậu trả lời đi." Phương Tử Quỳnh vẫn tiếp tục ăn, không trả lời câu hỏi của Kiều Lập Ngân. "Anh ấy chẳng phải là bác sĩ nổi tiếng khoa ngoại thần kinh sao?" Kiều Lập Ngân như là trả lời, lại như đang hỏi. "Phải." Phương Tử Quỳnh gật đầu. "Còn gì nữa không?" "Anh ấy họ Đàm, tên Khải Đình, năm nay 23 tuổi." "Đúng. Còn gì nữa?" Phương Tử Quỳnh dự đoán, tiếp theo Kiều Lập Ngân chính là sẽ lcắc đầu với cô và nói rằng không biết thêm gì nữa. Quả nhiên, chính là nằm trong kịch bản của Phương Tử Quỳnh. "Mình biết ngay mà. Cậu chắc chắn vì muốn tôn trọng riêng tư của anh ấy nên mới không điều tra có phải không?" Phương Tử Quỳnh dứt lời thì cũng nhận được cái gật đầu từ Kiều Lập Ngân. "Lập Lập. Mình sẽ nói cho cậu nghe, dù cậu muốn tôn trọng riêng tư của anh ấy nhưng có những thứ cơ bản cậu cũng cần biết." Phương Tử Quỳnh ngừng lại một lúc. "Đàm Khải Đình là người của Đàm Gia, nhị thiếu gia nhà họ Đàm. Họ Đàm không phải là điều trùng hợp, mà anh ấy đúng là người nhà họ Đàm." "Tử Tử...cậu nói anh ấy, anh ấy là anh ba của Đàm Vương Quang sao?" Kiều Lập Ngân hơi sững người. Đúng là cô đã từng suy nghĩ về họ Đàm của anh, hôm nay anh ở đây, cô cũng đã từng nghĩ đến khả năng anh là người nhà họ Đàm, nhưng hơn hết, cô vẫn mong đó không phải sự thật. Cô vốn không hiểu biết nhiều về mối quan hệ giữa Phương - Đàm là như thế nào, nhưng cô biết, nó không đơn giản như bề ngoài của nó. Một vài lần từng nhắc đến nhà họ Đàm trước mặt Phương Tử Đăng hay Phương Tử Quỳnh, thái độ của họ đều rất lạ. Chuyện giữa Đàm Vương Quang và Phương Tử Quỳnh, cô cũng chỉ biết một ít. Cô chỉ biết Phương Tử Quỳnh rất nhạy cảm với ba chữ Đàm Vương Quang, cô chỉ biết Phương Tử Quỳnh đã bị Đàm Vương Quang tổn thương rất nhiều. Những thứ cô biết, không hơn không kém. Phương Tử Quỳnh cũng nhiều lần nói rằng chuyện quá khứ cô không nghĩ đến nữa. Nhưng bản thân Kiều Lập Ngân cô đây hiểu rất rõ, yêu sâu đậm một người, nói quên là quên sao? Tình yêu chính là cái thứ dù cho con người có biết nó nguy hiểm như thế nào vẫn chính là lao đầu vào. Chấp nhận làm một con thiêu thân! Cô thật không muốn làm Phương Tử Quỳnh khó xử nếu như cô và Đàm Khải Đình có gì đó. À, mà làm gì có chuyện anh ấy thích cô chứ. Trong mắt anh chỉ có Phương Tử Quỳnh thôi. Như vậy, cô không muốn tình cảm trong mình tiến xa hơn nữa. Dù gì cũng chỉ là gặp rồi thích thôi, sẽ nhanh hết thôi. Cô không thể để cho Phương Tử Quỳnh khó xử với hai bên được. Phương Tử Quỳnh nhìn chằm chằm Kiều Lập Ngân, suy nghĩ gì mà thất thần vậy chứ? Không biết cô vừa trả lời cái gì có nghe hay không nữa. Vừa định lên tiếng hỏi thì tiếng nói của chủ tịch Đàm đã vang lên. "Các vị, hôm nay thật quý hóa quá cho Đàm Gia chúng tôi. Ngày hôm nay chính là lễ đính hôn của con trai tôi, Đàm Lâm Ngạn cùng tiểu thư Tiêu Gia, cũng chính là con dâu tương lai của tôi, Tiêu Hòa Vy. Mong sẽ nhận được nhiều lời chúc phúc từ quí vị quan khách ở đây." Sau khi Đàm chủ tịch vừa dứt lời, hàng loạt tiếng vỗ tay vang lên. Kiều Lập Ngân cũng rời khỏi chỗ cô, đi đến chỗ của anh hai cô ấy đang đứng. Mọi người cũng lần lượt tiến đến chúc phúc. Dù rằng mọi thứ diễn ra rất tự nhiên, nhưng mà trong mắt Phương Tử Quỳnh lại biến thành giả tạo như thế nào ấy. "Em hẳn biết mà. Bọn họ chẳng thật lòng cả đâu!" Giọng nói của Đàm Vương Quang vang lên sau lưng Phương Tử Quỳnh khiến cô giật mình. Xoay người sang thì hơi sững lại, khoảng cách giữa cô và anh ta thật rất gần nha. "Thật không hiểu Đàm tổng đây làm sao có thể thường xuyên tiếp xúc với bầu không khí này nhỉ, anh không thấy khó chịu sao?" Phương Tử Quỳnh hơi nhích người ra một chút, giọng điệu nói chuyện vô cùng tự nhiên. Phải rồi, quan hệ bạn bè cô vẫn có thể duy trì với anh ta. "Anh có thể hiểu là em đang quan tâm anh không đây?" Duỗi tay ra kéo cô đến gần mình, tay anh siết chặt lấy eo của Phương Tử Quỳnh, gương mặt cúi thấp xuống gần tai cô, đôi môi mỏng như ép vào mặt cô. Mọi người xung quanh đã bắt đầu có tiếng xì xào bàn tán. Vì Phương Tử Quỳnh hầu như chưa xuất hiện trước truyền thông bao giờ cả, thế nên tâm điểm chính là Đàm đại tổng giám đốc có quan hệ gì với cô gái lạ mặt này? "Đàm Vương Quang. Anh bỏ tay ra!" Cơ hồ Phương Tử Quỳnh chính là nghiến răng nghiến lợi để nói ra một câu hoàn chỉnh. Làm ơn đi, anh ta không cần mặt mũi nhưng cô cần. "Quỳnh nhi. Chúng ta không phải trước đây đều ở cạnh nhau sao? Không thể cho anh một cơ hội sao?" Ánh mắt Đàm Vương Quang nhìn cô càng lúc càng trìu mến, đượm yêu thương. "Đàm Vương Quang. Anh đừng có nhắc đến quá khứ nữa. Chỉ cần nghe thêm một câu thì tôi liền cảm thấy buồn nôn rồi." Phương Tử Quỳnh cười với anh ta. A, anh ta nghĩ cô cả đời là con ngốc sao? Hai lần bị thương cùng một chỗ, lần thứ ba còn dại dột mà chui đầu vào rọ sao? "Quỳnh nhi. Em chưa chấp nhận anh cũng không sao. Chỉ là đừng có cự tuyệt anh vội như vậy." Đàm Vương Quang thả cô ra. Phương Tử Quỳnh vội giữ khoảng cách với anh. "Đàm tổng, anh tự tin đến vậy sao?" "Quỳnh nhi. Em rất hiểu anh mà. Còn phải hỏi sao?" "Ô. Đàm tổng, anh quả thật xuất chúng hơn người, điều gì cũng hơn người ta cả. Nhưng mà...tôi thấy anh tự tin hơi quá đáng rồi!" Tự tin như vậy, chẳng khác nào một câu khẳng định cô là kẻ ngốc luôn vậy. "Em có dám thử không?" "Thử?" Phương Tử Quỳnh nghiên đầu nhiên anh ta, nói gì vậy, thử cái gì? "Phải. Một trò cá cược." "Cá cược?" "Như thế này. Em và anh cùng kí một hợp đồng được chứ?" "Tại sao?" "Trên hợp đồng đó chính là em sẽ trở thành vợ hợp pháp của anh. Kì hạn chính là một năm. Em muốn anh rời xa em mãi mãi? Được thôi. Nếu trong một năm này em sống cùng với anh mà vẫn không động lòng với anh, anh tuyệt đối cả đời cũng không làm phiền em. Nếu em thua, em sẽ phải sống cùng anh cả đời, sinh con cho anh, ngoan ngoan làm bà xã của anh!" Nụ cười trên môi Đàm Vương Quang càng lúc càng đậm. Giọng nói lẫn sắc mặt của anh đến mười phần là tự tin như nắm chắc phần thắng trong tay vậy. "Đàm tổng, rất hay đó." Phương Tử Quỳnh vỗ tay ra vẻ rất phấn khích, nhưng rồi ngay lập tức lại trở nên nghiêm túc, đáy mắt ánh lên sự giễu cợt. "Nhưng mà, đáng tiếc, tôi không có nhã hứng, cũng không có lí do gì để tham gia cùng anh." "Sợ sao?" Đàm Vương Quang làm sao không hiểu cô chính là muốn chừa đường lui cho mình? Nhưng mà...phải xem anh có chấp nhận cho cô tháo chạy không đã. "Sợ? Đàm tổng, tôi đã nói, tôi không có lí do gì để tham gia cả. Còn sợ sao? Sợ anh? Hay sợ bản thân tôi sẽ yêu anh? Anh nghĩ tôi sợ cái gì?" "Em không dám nhận. Không sao, anh nói thay em. Em chính là sợ...." Đàm Vương Quang cố ý kéo dài giọng nói, nhìn nét mặt đang sắp tức điên lên của Phương Tử Quỳnh. "Em sợ sẽ một lần nữa yêu anh!" Đàm Vương Quang cúi sát lại mặt của cô, hơi thở của hai người như hòa làm một, thậm chí, Phương Tử Quỳnh có thể cảm nhận được mùi hổ phách nhẹ nhàng trên người anh lên lỏi vào từng tế bào của mình, làm nó run lên từng hồi. "Ngông cuồng! Tự đại!" Phương Tử Quỳnh giơ tay đẩy mạnh anh ra. "Thế nào? Vẫn là sợ thua anh sao?" Đàm Vương Quang bật cười, mặt cô không biết vì thẹn hay vì giận mà đã đỏ rần lên cả rồi. "Được. Ai sợ ai chứ!" "Vậy...." "Tử Tử. Anh hai không cho phép!" Giọng nói nghiêm khắc của Phương Tử Đăng vang lên. Con bé ngốc này, muốn tự tay đâm chết mình hay sao?