[11] Tôi không phải là người thích tự làm đau bản thân, nhưng khó giải thích được, trong một số trường hợp, nỗi đau có thể nhắc nhở tôi rằng thế giới vẫn tồn tại. Sau khi Lâu Nguy đi, tôi đã tự mình xử lý vết thương, tôi muốn hắn nhìn thấy, muốn hắn đau lòng, nhưng mà mãi hắn vẫn chưa về. Thậm chí, tôi còn không tìm được hắn. Trong vài ngày đó, tôi không đi làm, mỗi ngày đều trốn ở nhà và liên tục gọi điện cho Lâu Nguy. Nhưng hắn không nghe máy, cũng không hề nhắn tin cho tôi. Tôi mệt mỏi, ngã trên giường ngủ, sau ba tiếng tôi đột nhiên nghe thấy tiếng cú mèo kêu. Thanh âm kia như là đến báo tang, tôi thậm chí không biết nó tới vì ai. Lúc đó xác thực không biết, nhưng rất nhanh tôi liền biết, nó vì tình yêu của tôi và Lâu Nguy. Mấy ngày sau, Lâu Nguy gửi tin nhắn tới, nói rằng hắn hy vọng chúng tôi có thể bình tĩnh lại. Tôi nhanh chóng gọi điện tới, nhưng những gì tôi nghe được là hắn muốn chia tay tôi. Lâu Nguy nói: “Lý Chiêu, không có ai chịu được…” Không chờ hắn nói xong tôi liền cúp điện thoại, bởi vì tôi không thể nghe những lời như hắn không thể chịu đựng được tôi. Lúc mới bắt đầu, cảm xúc dâng trào mãnh liệt như vậy, thời điểm yêu nhau chỉ hận không thể hòa tan bản thân vào máu thịt của đối phương, tại sao bây giờ lại trở nên như thế này? Tôi không dám liên lạc với Lâu Nguy vì sợ sẽ phải nghe những lời càng quyết tuyệt hơn của hắn. Căn nhà lại trở về tình trạng ban đầu, trống rỗng, chỉ có một mình tôi ở, điều này khiến tôi không thể chịu đựng được. Ngày thứ ba sau khi Lâu Nguy bỏ đi, tôi lại bắt đầu tuyển bạn cùng phòng. Trước khi bạn cùng phòng mới đến, tôi đã dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, mục đích là cất hết đồ đạc của Lâu Nguy đi. Tuy nhiên, khi tôi thực sự bắt đầu dọn dẹp mới phát hiện, Lâu Nguy không hề để lại bất kỳ dấu vết nào trong cuộc sống của tôi, trong nhà chỉ còn lại duy nhất một bộ đồ của hắn do chính tay tôi mua. Đột nhiên, người này bước vào thế giới của tôi. Đột nhiên, người này rời khỏi thế giới của tôi. Quay đầu nhìn lại, tất cả như thể một bản nhạc rock and roll không hài hòa được lồng vào một bản nhạc cổ điển, chỉ có một mình tôi chìm đắm trong đó. Điều này làm tôi rất đau khổ. Tôi thừa nhận, tôi muốn dọn dẹp hết thảy những đồ vật liên quan đến hắn, sửa sang lại nhà cửa, rồi… Tôi cũng không có ý định bỏ chúng, mà là hy vọng rằng trước khi có sự xuất hiện của người bạn cùng phòng mới, tôi có thể lưu giữ tất cả dấu vết sinh hoạt của Lâu Nguy ở đây, tôi sẽ ngắm chúng mỗi ngày, ômg chúng đi ngủ vào mỗi đêm. Đáng tiếc chính là, hắn đã đi rồi, như là hắn chưa bao giờ ở đây. Tôi đứng trong phòng khách, rõ ràng đang là ban ngày nhưng dường như tôi lại nghe được tiếng cú mèo kêu. Thê thảm. Âm u. Dưới không khí mùa hè nóng nực, khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo. Tình yêu của tôi cứ chết như vậy sao? Vì bệnh thần kinh của tôi ư? Nhưng điều này sao có thể trách tôi? Tôi là người bị hại cơ mà! Lâu Nguy khiến tôi rất đau khổ, đau khổ đến mức hai tay xé nát chiếc gối ôm của ghế sô pha. Khi bạn cùng phòng mới nhấn chuông cửa, tôi đang ngồi trong phòng khách đối mặt với một cây bông. Cây bông màu trắng, rối như tơ vò, cứ như vậy bày ra trước mặt tôi. Giống thật đấy? Giống với tình yêu chỉ cần một chút lửa thiêu là đã bị cháy rụi của tôi. Tôi không dọn dẹp phòng khách, trực tiếp đứng dậy mở cửa. Điều tôi nghĩ lúc đó là, lần này, người bạn cùng phòng mới có lẽ sẽ từ chối dọn đến vì không thích sự luộm thuộm của tôi. Nhưng thật không ngờ, hắn tựa hồ không quan tâm. Bạn cùng phòng mới của tôi là một người đàn ông, cả người đầy mồ hôi đứng ở cửa nhà, nói với tôi: “Tôi có thể lập tức vào ở luôn đúng không?” “Đương nhiên.” Tôi đánh giá hắn, luôn cảm thấy người này rất quen mắt. Tôi nhất định đã từng gặp hắn ở đâu đó rồi, loại cảm giác quen thuộc này quá mức mạnh mẽ, nhưng tôi không thể nào nhớ được hắn là ai. Tôi nghiêng người sang để hắn vào nhà, thời điểm hắn đi ngang qua tôi mang theo hơi thở của cái nóng mùa hè khiến người ta không khỏi nhíu mày. Tôi nói với hắn rằng điều kiện thuê nhà của tôi rất khắt khe, bao gồm cả việc không được gây ồn khi ở nhà, với cả không được tự tử trong bồn tắm. Hắn đồng ý từng cái một, sau đó quay đầu cười nói với tôi: “À, tôi còn chưa tự giới thiệu, tôi tên là Lý Hán Đường.”