Triệu Thị Quý Nữ

Chương 27 : Kẻ gây tai họa

Khúc nhạc vốn là gần kết thúc, dây đàn đột nhiên phát ra âm thanh lộn xộn như là ly rượu tinh xảo lại sứt mẻ vậy, mọi người trong yến hội hơn nửa tập trung trên người Triệu Nguyên Lễ, cũng không tinh tế nghiên cứu, vốn tố chất tâm lý mạnh mẽ, Triệu Văn Uyển yên lặng chờ trong chốc lát, không có gì khác thường mới ở trong lụa mỏng cúi chào cám ơn, tiêu sái chậm rãi rời khỏi đình đi dọc theo hành lang, mọi người chỉ ở rất xa nhìn thấy một nữ nhân cao gầy mặc cẩm y thêu chim nhạn mây bay, y phục trang điểm nhẹ nhàng, xinh đẹp thướt tha. Triệu Văn Uyển sau khi rời khỏi tầm mắt mọi người, càng đi càng nhanh, phía sau còn nghe được tiếng vỗ tay không dứt, không khỏi bắt đầu nhấc lên làn váy chạy chậm, giầy trên đính trân châu cũng run run theo bước đi. Chỗ bí mật sau núi giả đối diện với nơi dựng đài cao, lúc này một mảnh tối như mực, Triệu Văn Uyển nhờ vào ánh trăng cẩn thận nhìn lại, trong lòng tâm tư nguội lạnh một nửa, nhạc sư nàng mời tới không thấy. Xung quanh cây đàn đặt trên bàn hoàn hảo không xảy ra gì, chính là ghế gỗ để ngồi đàn bị đổ ở một bên. Triệu Văn Uyển cau mày, hô hấp nhẹ dồn dập, sẽ là ai, phát hiện nhạc công còn mang người đi? Trong đầu nhanh chóng xoay chuyển, Diệp thị vẫn không có rời đi chỗ ngồi mang theo tầm mắt phức tạp, Hạ di nương thần sắc oán hận ghen tị, còn có Từ thị ở chi thứ ba có chút giống như vô tâm mà đánh giá….Ngẫm lại tổng quát mà suy nghĩ một lần, trong lòng càng không xác định. “Triệu tiểu thư cũng là lạc đường?” Thanh âm lạnh nhạt sâu kín truyền đến, bóng dáng cao to theo chỗ tối dần dần hiện ra. Triệu Văn Uyển bị thanh âm đột nhiên vang lên làm cho hoảng sợ, vẻ mặt đề phòng nhìn nơi phát ra âm thanh, mới phát hiện nơi đó không biết từ khi nào đứng một người, cũng không biết đã đứng bao lâu. Xuyên thấu qua cành lá xum xuê, ánh trăng thưa thớt chiếu trên mặt hắn, trên người, mặt trăng hình lưỡi liềm, bóng đêm soi trên mặt hồ dao động, chiếu vào người nọ anh tuấn xinh đẹp tuyệt trần giống như loại ngọc thạch đẹp đẽ. Khi Triệu Văn Uyển theo dõi hắn, hắn cũng nhìn Triệu Văn Uyển, một đôi con ngươi tối đen sâu thẳm, phân không rõ cảm xúc. Tinh thần hoảng hốt một lát, liền nghe được tiếng cười nhạo rất nhỏ, Triệu Văn Uyển mặt bỗng nhiên đỏ bừng, bởi vì Triệu Văn Uyển đã nhận ra người nọ, đúng là nhi tử của Thái phó của đương kim Hoàng thượng, đúng là so với trong bức họa còn tuấn mĩ hơn vài phần, như vậy xem ra tuyển chọn làm bắp đùi để ôm vẫn là không tồi, cũng không biết là lúc trước gã sai vặt lấy đến bức họa không cẩn thận đã lấy lộn giữa hai người. “Phong công tử, dọc theo đường nhỏ bên trái đi qua chính là hướng chỗ yến hội.” Nam nhân cao lớn nghe thấy xưng hô ngoài ý muốn nhíu mày, lại nhìn kỹ Triệu Văn Uyển liền hơn vài phần ý tứ tìm tòi nghiên cứu, chỉ là thấy con ngươi nàng trong suốt, hiển nhiên là chưa ý thức được chính mình nhận sai người, như vậy…Liền có ý tứ. Không nhận ra mình, nhưng mọi người lại ồn ào nói là si mê mình, cảm thấy khó có thể là ham muốn vị trí Vương phi? Nhưng nhớ lại chuyện ngày đó xảy ra người này đối với bức họa của mình đủ loại ghét bỏ, trong lòng nổi lên tâm tư khác lạ. Cố Cảnh Hành thuận thế che dấu thân phận, khóe miệng nhếch lên độ cong có thâm ý “Ngày tốt cảnh đẹp, há chỉ là uống rượu, mới vừa rồi kiến thức tài đánh đàn của tiểu thư, tâm nguyện vẫn còn chưa hết, không lường trước được chỗ này lại có chiếc đàn của ai, không biết Phong mỗ có thể hay không có vinh hạnh nghe được tiểu thư đàn lần nữa.” Triệu Văn Uyển được hắn nhắc tới mới tỉnh ngộ nhớ tới chính sự của mình, thần sắc hơi hơi buộc chặt, thử hỏi “Cầm này không biết là ai lại để ở đây, Phong công tử có nhìn thấy không?” Cố Cảnh Hành nhìn bộ dáng của nàng kia, trong lòng ác ý hứng thú càng tăng lên, trên mặt càng là phát ra ngay thẳng nói “Chưa từng còn tưởng là tiểu thư yêu thích đánh đàn, ngay cả loại địa phương núi giả cũng có hứng thú.” “Ha ha ha…” Triệu Văn Uyển cười xấu hổ, trong lòng lại nghĩ đến không biết nhạc công đi nơi nào, rồi hướng đến ‘Phong Vu Tu’ ánh mắt tràn đầy chờ mong, cả người cũng không tốt lắm, sau một lúc lâu sau mới chậm rãi nói “Sắc trời không còn sớm, cô nam quả nữ không thích hợp…ở lại?” Cố Cảnh Hành nghe xong, nhẹ nhàng chế giễu nở nụ cười, thoáng đi lên phía trước hai bước, áp sát Triệu Văn Uyển, âm thanh trầm thấp khàn khàn giống như một loại nỉ non “Ta còn có may mắn có được cơ hội tốt đó chứ.” Triệu Văn Uyển ngẩn ngơ nhìn, giống như bị mê hoặc, bên tai giống như bị lửa đốt, nhưng trong đầu lại sinh ra suy nghĩ không muốn làm cho người này thất vọng. Rồi sau khi chứng kiến vẻ mặt si mê của nàng. Không dấu vết mà rớt ra chút khoảng cách, khuôn mặt lâm vào chỗ tối xoẹt qua một tia khẽ chế giễu. Mảy may không có phát hiện Triệu Văn Uyển vẫn đang đắm chìm giữa trong cảnh tượng tương lai tốt đẹp ôm được bắp đùi cao quý, con của thái phó,tao nhã, phong lưu tùy ý, năm đó lời thề ‘cả đời nhất thế một đôi nhân’ khiến cho tất cả các tiểu thư trong kinh thành chạy theo như vịt, cực kì phù hợp tiêu chuần kén chồng của Triệu Văn Uyển. Suy nghĩ điều này, Triệu Văn Uyển nhìn về phía ‘Phong Vu Tu’ ánh mắt càng cuồng nhiệt, hạ quyết tâm phải ôm được bắp đùi tráng kiện, tỏa ra ánh sáng rực rỡ! Cố Cảnh Hành chạm đến ánh mắt vô cùng nóng rực kia, nhưng lại cảm thấy trong con ngươi đen của nàng lóe lên mấy phần ánh sáng không hiểu, chỉ cảm thấy hoảng hốt kích động, lại suy nghĩ thái độ này là dành cho Phong Vu Tu, trong lòng không hiểu sao lại không hài lòng, cũng đã quên là chính mình trước đó là thông đồng với người ta, chờ sau khi đối phương đáp ứng lại hết sức không được tự nhiên tìm cớ quay trở lại tiệc rượu. “…” Thẳng đến tấm lưng kia biến mất, Triệu Văn Uyển mới có chút tiếc hận thu hồi tầm mắt, trước hoa dưới ánh trăng ở cùng nhau một chỗ trong thời gian dài mới có thể bồi dưỡng cảm tình a. Cố Cảnh Hành trở lại chỗ ngồi che dấu lại sắc mặt, trong lòng tràm đầy cảm giác bị người đùa giỡn thiếu chút nữa làm mọi người ngạt thở, làm cho mọi người đều không dám tiến lên trêu chọc, cuối cùng ngay cả Triệu Hoành Thịnh chuẩn bị các vũ cơ biểu diễn cũng đều chưa từng liếc mắt, bình tĩnh uống rượu. Yến hội nhóm nữ quyến sớm đã tan, từ Diệp thị an bài hộ tống hồi phủ, cũng an bài người đánh xe ngựa, chờ các nam nhân tan cuộc thì trở về. Lại vừa sai người đưa mười bình rượi quả mơ ướp lạnh mang tới viện trước, sau khi đều làm thỏa đáng, Diệp thị mới khó khăn mà nhẹ nhàng thở ra. Vừa vào đến cửa đã hướng trên nhiễm tháp dựa vào, gọi hai gã nha hoàn đám bóp, Triệu mụ mụ bưng một ly trà nhân sâm cùng canh hạt sen bách hợp đi đến. “Phu nhân mệt mỏi cả ngày, dùng chút trà nhân sâm lấy lại tinh thần.” Diệp thị mở mắt, trên mắt mệt mỏi, bưng lên trà nhân sâm nhấp một hớp, đối với nha hoàn đang đấm bóp nói “ Đi thỉnh Nhị thiếu gia lại đây.” “Vâng” Triệu Nguyên Tấn hôm nay hoàn toàn bị Triệu Nguyên Lễ đoạt hết nổi bật lúc này chính là bực bội ở trong phòng ném đồ đạc mà trút giận, nghe được là Diệp thị gọi tới, trong lòng lộp bộp một cái, theo sát nha hoàn đi Thiều Niên Uyển. Vừa mới vào cửa, ngẩng đầu lền một cái chén sứ ném lại đây, Diệp thị cũng không thực sự nghĩ sẽ ném đứa con của mình, chính là rất tức giận, trên tay nhưng vẫn là có chút chuẩn xác, cũng may Triệu Nguyên Tấn tránh được, thanh âm đồ sứ rơi xuống đất quanh quẩn trong phòng, Triệu Nguyên Tấn cả kinh thiếu chút nữa chân mềm nhũn, lập tức chống lại hai mắt Diệp thị tràn đầy tức giận, lúng túng gọi một tiếng “nương” “Nương trong ngày thường như thế nào dạy ngươi, cho ngươi thỉnh sư phụ tốt nhất, đối với ngươi dạy thật nghiêm khắc, ngóng trông ngươi một ngày có thể so với con ma ốm kia tài giỏi hơn. Nhưng ngươi xem hôm nay xem, nổi bật toàn bộ thuộc về huynh muội vô dụng kia hết, sau khi người nọ bệnh nặng, cha ngươi coi trọng ngươi bao nhiêu không phải ngươi không biết, sau ngày hôm nay, ngươi nói cha ngươi sẽ coi trọng người nào!” Diệp thị thật sự là tức giận làm cho nóng nảy, Hạ di nương một ngày đến tìm nàng gây phiền toái nàng có thể nhịn, chính là nhịn không được đứa con của mình so với con của người khác kém hơn, càng lo lắng sau này… “Nương, chuyện này cũng không thể toàn bộ đều trách ta.” Triệu Nguyên Tấn theo bản năng mà đùn đẩy trách nhiệm, đã bị Diệp thị hung hăng tát cho một cái. “Không trách ngươi? Ngươi nếu ngày thường chăm chỉ một chút, tâm tư ít xài trên đồ vô dụng một chút, thì hôm nay sẽ xấu mặt như vậy sao!” Diệp thị run rẩy nắm chặt bàn tay vào nhau, một đôi mắt đỏ tươi “ Ta đem nha nhoàn trong viện ngươi điều động đi, ngươi lại ở bên ngoài tìm, cùng đám bằng hữa không tốt của ngươi ở cùng một chỗ, xem ngươi học được cái gì, ngay cả chuyện mua đề thi cũng dám làm, ngươi thật sự là…thật sự là muốn chọc cho nương ngươi tức giận hả!” Triệu mụ mụ vội vàng đỡ lấy Diệp thị, giúp đỡ cầu tình nói “ Tấn thiếu gia nhất thời ham chơi, bị giáo huấn, lần sau sẽ nhất định không dám làm nữa, phu nhân nhưng đừng tức giận ảnh hưởng đến thân thể của mình.” “Đúng vậy a, nương ta biết sai rồi, lần sau cũng không dám… nữa!” Triệu Nguyên Tấn như từ trong mộng phục hồi lại tinh thần, nhìn lên mẫu thân như thế cũng là luống cuống, liên tục cam đoan. Diệp thị đổ trà sâm vào miệng, thoáng hồi phục, ánh mắt dừng ở trên người Triệu Nguyên Tấn, lộ ra một tia vô lực. Nếu Triệu Nguyên Lễ ở thời kì hưng thịnh, Tấn nhi tuyệt đối là không có cơ hội, nhưng hiện nay Triệu Nguyên Lễ cơ hồ là một phế nhân, chỉ cần Tấn nhi không làm ra việc gì sai lầm, một phen cố gắng, kia tước vị của lão gia, chờ đợi, yêu thương không phải đều dừng ở trên người hắn sao, đứa nhỏ này như thế nào lại không hiểu được của nàng khổ tâm chứ! Còn có hôm nay Triệu Nguyên Lễ xuất hiện ở trước mặt mọi người, không cần phải nói, nhất định là do việc tốt của tiện nha đầu kia….Nhớ tới trên yến hội mọi người đối với hai huynh muội kia khen ngợi, Diệp thị thần sắc thừa nhận, lại lén nắm chặt khăn trong tay, thanh âm kia nghe vào trong tai càng như là trào phúng nàng dạy dỗ con cái không bằng người khác. Nàng là chủ mẫu, nhưng còn ngày sau…Diệp thị đáy lòng sinh ra ớn lạnh, rơi vào trong suy nghĩ của mình thật lâu. Triệu mụ mụ nâng Triệu Nguyên Tấn dậy, buông tiếng thở dài nói “Hôm nay mẫu thân ngươi là suy nghĩ cho ngươi, Triệu Nguyên Lễ quỷ kế thâm độc, Triệu Văn Uyển lại ngang ngược ương ngạnh, nếu làm cho hai người bọn họ có thế lực, mẫu thân ngươi cùng muội muội của ngươi sau này sẽ không có ngày tốt lành, thiếu gia cũng vì bọn họ mà bắt đầu thu lại tính tính của mình.” “Ngô, Nguyên Tấn hiểu được.” Triệu Nguyên Tấn dạ dạ đáp ứng, vừa giương mắt khóe léo xin chỉ bảo, chống lại con ngươi trong suốt đầy ngước mắt của mẫu thân, trong lòng đột nhiên tăng thêm áp lực.