Triều Thấp
Chương 11
Sở Kiều cảm thấy, bất kể là do khuôn mặt đẹp trai của Lục Minh Hà, hoặc thanh âm hơi khàn khàn của hắn, đều rất ảnh hưởng đến phán đoán. Cậu ngay lập tức lùi về sau hai bước, kéo ra một khoảng cách an toàn, nhìn trời nhìn đất, chỉ không nhìn Lục Minh Hà.
“Anh rốt cuộc muốn làm gì?”
“Muốn phao em.” Lục Minh Hà nhếch môi, cười đến tao nhã nhưng lại vô liêm sỉ.
*Phao: Muốn cua, tán tỉnh ai đấy, còn có nghĩa là muốn ngủ người đó.
“… Anh chết tâm đi.”
“Anh cảm thấy rất có hi vọng.”
Không có.
“Lúc anh nói chuyện với em, em sẽ đỏ mặt.”
Nói bậy.
“Bây giờ em đang đỏ mặt này.”
Nói bậy!
“Lúc anh hôn em, hình như em cứng.”
Không có!!
Sở Kiều đỏ mặt đứng tại chỗ, có trăm miệng cũng không cãi lại được. Lục Minh Hà đi tới, khoác vai cậu, dẫn cậu về hướng ký túc xá.
“Tiểu Kiều, không bằng như vầy…”
“Cự tuyệt.”
“Trước tiên nghe anh nói xong đã.” Ngữ khí của Lục Minh Hà giống như đang thảo luận ngày mai đi chơi chỗ nào, “Dù sao em cũng không hề thấy xúc động đối với anh, em để cho anh thử xem xem, cũng không lỗ lã gì.”
“Tôi…”
“Hay xu hướng tình dục của em không chịu nổi thử nghiệm.”
Cái này nhất định là phép khích tướng, Sở Kiều một bên suy nghĩ một bên nói: “Yêu không phải để thử.”
Lục Minh Hà buồn buồn cười hai tiếng, cánh tay thu nhanh lại, nghiêng đầu hôn trên khuôn mặt của Sở Kiều một cái, đụng nghiêng kính mắt của cậu. Sở Kiều ghét bỏ lau mặt một phen, lau kính mắt, nghiêm túc nói: “Anh không thể làm mấy chuyện quá đáng nữa.”
Lục Minh Hà giả ngu: “Chuyện gì?”
Sở Kiều gạt cái tay của hắn đang khoát trên vai mình xuống: “Đừng có đụng chạm lung tung.”
“Thế thì…”
“Gửi tin nhắn quấy rối cũng không được!”
Lục Minh Hà lại một phen khoát lên vai cậu, đến gần bên tai của Sở Kiều, giọng nói cố ý đèn nén đến trầm thấp, mang theo thanh khí: “Vậy nghĩ đến em để tự an ủi thì sao.”
Mặt Sở Kiều nóng đến nỗi có thể luộc trứng gà: “Đương nhiên không được!”
“Thế không nghĩ tới em, tự an ủi có được không?”
Không cần nhắc lại hai chữ đó!!
Lục Minh Hà như đăm chiêu, thở dài nói: “Em thấy bức phác hoạ kia rồi đúng không, chính là vẽ vào lúc đấy.”
Vẽ cái gì? Sở Kiều sửng sốt hai giây, lập tức kịp phản ứng. Là bản phác hoạ dương v*t kia của Lục Minh Hà. Một khi kịp phản ứng, Sở Kiều không có cách nào khống chế lại đầu óc của chính mình, bắt đầu triển khai tưởng tưởng tỉ mỉ sinh động.
Lục Minh Hà ở một mình trong ký túc xá, hất áo lên, quần nửa cởi nửa không, giống như lần trước Sở Kiều nhìn thấy, ngồi ở trên giường tự an ủi chính mình. Trong miệng ngậm điếu thuốc, làn khói bốc lên, một chân gấp khúc, tập phác thảo đặt lên trên. Tay trái khi có khi không ve vuốt, tay phải tuỳ ý phác hoạ đường nét. Đánh bóng rất cẩn thận, vì vậy vẽ nên vật nọ vô cùng chân thật. Sau khi vẽ xong, Lục Minh Hà ném bút, tay trái mạnh mẽ vuốt từ gốc đến đỉnh đầu hai lần, sau đó bắn ra, bắn lên trên tập phác thảo.
Lục Minh Hà nhẹ nhàng nở nụ cười: “Nghĩ gì thế, mặt đều chín.”
“Dù sao cũng không cho phép nói những thứ liên quan từ cái cổ trở xuống!”
“Cũng không phải anh nói, do tự em tưởng tượng.”
“Không chịu thì thôi.”
“Được rồi được rồi, anh sẽ cố gắng.”
Lục Minh Hà nói được là làm được, nói phao là phao.
Không biết hắn hỏi ở chỗ nào mà lấy được thời khoá biểu của cậu, mỗi ngày thức dậy còn sớm hơn cán bộ kỳ cựu nghỉ ngơi như Sở Kiều, mang theo khuôn mặt áp suất thấp giống như cái xác không hồn mà rời giường như thế, đi đến cửa hàng Sở Kiều thích nhất mua cho cậu há cảo nóng nổi làm bữa sáng. Chăm chỉ đến lớp của năm nhất còn hơn đến lớp của mình, giành chỗ ngồi giúp Sở Kiều, đồng thời mỉm cười với mỗi học đệ học muội chung lớp đến nhân khuôn nhân dạng, sau đó sẽ nằm nhoài lên bàn mà ngủ say sưa ở bên cạnh cậu, khi ngẫu nhiên tỉnh lại thì sẽ lấy tập phác thảo ra mà vẽ Sở Kiều.
*nhân khuôn nhân dạng: thái độ và cử chỉ không khớp với thân phận, đại ý là nhìn như vậy mà hoá ra không phải vậy.
Nói cố gắng hết sức, cũng là nói được thì làm được, không đem lời nói hết, cũng tuyệt đối không đem chuyện làm hết.
Lúc đầu, Lục Minh Hà chỉ là dắt tay Sở Kiều, nắm ở trong lòng bàn tay, vuốt nhẹ nhiều lần, cọ tới cọ lui giữa những ngón tay. Hay là lúc ở trên lớp, hoặc khi tại phòng ngủ, cả hai ngồi song song, đùi dựa đùi, nóng hầm hập. Sau đó quá phận nhất cũng chỉ là ở chỗ không người, ôm lấy Sở Kiều, tại hõm cổ của cậu mà ngửi ngửi cọ cọ, một đầu tóc xoăn dán đầy mặt cậu.
Về sau, Lục Minh Hà thỉnh thoảng sẽ đặt Sở Kiều trên cửa ký túc xá mà hôn, dường như muốn mút sạch một lớp da trên đầu lưỡi cậu. Hoặc là xoay người Sở Kiều để đằng trước của cậu dựa vào cửa, một bàn tay che miệng cậu, một bàn tay chui vào trong quần áo xốc xếch, xoa nắn bên hông, lồng ngực của hắn bao lấy tấm lưng của Sở Kiều, vội vàng hôn lên cái gáy trơn bóng hơi lấm tấm mồ hôi, hôn lên nốt ruồi son sau vành tai của cậu.
Sở Kiều cả ngày bị Lục Minh Hà dán, mỗi lần đều bị hắn làm cho tâm hoảng khí đoản, eo sụp chân nhũn, cậu âm thầm cảm thấy mọi thứ có điểm không khống chế được, lại cảm thấy nếu cậu thẳng thắn nói “Anh nói chuyện không giữ lời, không cho lại phao tôi” thì có vẻ quá ngu ngốc, vì thế chỉ có thể mơ hồ bị Lục Minh Hà “phao” như vậy.
Bên trong ký túc xá có bạn cùng phòng trước đây bận rộn chuyện yêu đương mới bị bạn gái đá, gần đây chỉ có thể ru rú trong ký túc xá chơi game. Lục Minh Hà tận dụng triệt để, bao giờ cũng thừa dịp bạn cùng phòng đi ra ngoài, thậm chí đi vệ sinh để hôn Sở Kiều.
Có một lần, Sở Kiều ở trong ký túc xá chăm chỉ vẽ poster, Lục Minh Hà ngồi trên giường chăm chú đọc sách, hai người ai làm việc nấy, tường an vô sự. Thế nhưng khi bạn cùng phòng vừa ra khỏi cửa, Lục Minh Hà thật giống như phát tình, từ giường trên nhảy xuống, đè Sở Kiều lên trên cánh cửa mà xoa, thật giống như muốn đem cậu xoa vào trong thân thể. Hai người chỉ mặc một cái quần đùi, bốn chân vuốt ve lẫn nhau, dưới cái lạnh vù vù của máy điều hoà có vẻ đặc biệt nóng bỏng.
Cách một cánh cửa, bên ngoài người đến người đi, giọng người vang lên liên tiếp, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể đẩy cửa đi vào.
Lục Minh Hà duỗi tay chống cửa giữa bên hông và cánh tay của Sở Kiều, một cái bắp đùi khảm vào giữa hai chân của cậu, kẹp cả người cậu lại, sau đó bắt đầu cuốn lấy đầu lưỡi của Sở Kiều, không nhanh không chậm mà mút.
Sở Kiều đưa tay muốn đẩy hắn, lại bị hắn di dời bàn tay của cậu từ trên lồng ngực xuống dưới, chính xác đặt trên hạ thân đang hoàn toàn cương cứng. Cả người Sở Kiều dựng đứng lông tơ, muốn rút tay về, lại bị Lục Minh Hà chặt chẽ đè lại. Vật vừa thô cứng vừa nóng bỏng như có sinh mệnh nhịp nhàng đập trong tay Sở Kiều.
Tay cậu không ngừng giãy giụa nhưng bị giữ chặt, trái lại càng giống như khẽ giúp Lục Minh Hà vuốt ve. Lục Minh Hà từ bên trong miệng của Sở Kiều lui ra ngoài, cái trán chôn ở bên cổ của cậu, trầm thấp rên rỉ, khiến cho dưới bụng của cậu nóng lên.
Tay của Lục Minh Hà chui vào từ dưới vạt áo thun của Sở Kiều, hướng lên trên, mò qua lưng cậu, vuốt ve xương vai, lại duỗi ra từ trong cổ áo, giữ lấy sau gáy của cậu, một lần nữa hôn lên.
Lần này cũng không tiếp tục nhẹ nhàng, đầu lưỡi Lục Minh Hà ra ra vào vào trong miệng của Sở Kiều, lúc đi ra còn lưu luyến ở trên môi, khi tiến vào như muốn sâu đến yết hầu, mang theo ý tứ sắc tình nào đó, hôn đến nỗi khiến cho Sở Kiều mất đi sức lực chống đỡ.
Cậu cũng cứng lên, bị ghìm ở trong quần lót, khó chịu thầm rên rỉ.
Ngay lúc này, cánh cửa phía sau Sở Kiều bị đẩy một chút, nhưng bị thể trọng của hai người đè trở lại.
Bạn cùng phòng nói nhỏ ở ngoài cửa: “Cửa rõ ràng không khoá, sao mở không được.”
Lục Minh Hà giả vờ muốn thò tay vào trong quần của Sở Kiều, cậu sợ tới mức muốn rơi nước mắt, hốc mắt hồng hồng, im lặng đẩy Lục Minh Hà về hướng nhà vệ sinh, chính mình mau chóng ngồi lại trên giường, ôm gối vào trong ngực, che đậy hạ thân.
Lục Minh Hà vừa vặn đi vào wc, bạn cùng phòng liền mở cửa ra.
“Ồ, hoá ra cậu ở trong này à.” Bạn cùng phòng thấy mặt Sở Kiều đỏ bừng, mái tóc như bị mồ hôi thấm ướt, tò mò hỏi, “Máy điều hoà mở lạnh như vậy, tại sao cậu còn đổ mồ hôi?”
Sở Kiều ôm chặt gối, cúi đầu không nói tiếng nào.
Bạn cùng phòng chỉ trở về lấy ít đồ, không tới năm phút đồng hồ sau lại đi ra ngoài. Sở Kiều khom lưng, lén lút đi ra ngoài thăm dò, thấy bạn cùng phòng quả thực quẹo ngay hành lang xuống lầu, mới lặng lẽ đi đến ban công, dự định gọi Lục Minh Hà.
Như thế nào biết, Lục Minh Hà đang tự an ủi trong nhà vệ sinh đóng kín, cách một cánh cửa gọi tên Sở Kiều.
“A… a… Sở Kiều… Tiểu Kiều…”
Mỗi một tiếng pha thêm một tiếng rên rỉ, mỗi một chữ mang theo hơi ẩm ướt át.
Truyện khác cùng thể loại
39 chương
46 chương
33 chương
87 chương
94 chương