Giấy lụa chậm rãi mở ra, khóe mắt quét qua một hàng chữ nhỏ. Sở Du đưa tay cầm cán bút trúc khẽ dừng lại trên dòng chữ, mới nhìn được một nửa, bên tai bỗng như nổ tung một tiếng – Đại nhân! Bút trúc thoáng rung, suýt chút nữa trượt khỏi đầu ngón tay, Sở Du hít một hơi nhẹ, đôi tay lơ đãng tựa như đang đè lại âm thanh vang lên bên tai. Đến lúc ngẩng đầu đánh giá Lý Tứ lần nữa mới phát hiện gò má vị tiểu tiến sĩ này hơi ửng hồng, đôi con ngươi bừng sáng như ngọc. Hắn cũng cảm thấy chính mình thất thố, nhẹ nhàng cắn môi, hai tai cũng nổi lên màu hồng nhạt. “Vẫn là khí hậu ở đất lành Giang Nam thật tốt, sinh ra nhân vật xuất chúng như vậy.” Sở Du cong khóe môi, tuy lời lẽ thân thiết, nhưng giọng nói lại có chút trong trẻo lạnh lùng, nụ cười quá xa cách, khiến người ta không nghe ra chút ấm áp nào. Lý Tứ ổn định tâm lý, hơi nhíu mi, đưa tầm mắt xuống thấp, không dám nhìn thẳng vào vị thượng thư đại nhân, lại nói: “Đại nhân quá khen, học trò không dám nhận. Học trò cũng chỉ là xuất thân nơi thâm sơn cùng cốc thôi.” Sở Du đương nhiên biết xuất thân của Lý Tứ, giấy cuộn trong tay chính là cố ý sai người tìm tới, trong đó viết rõ bối cảnh của Lý Tứ. Dùng một câu miêu tả, chính là một cọng cỏ dại thấp tới mức không thể nào thấp hơn. Không có gia tộc, không có chỗ dựa vững chắc, thậm chí cha mẹ mất sớm ngay cả một gia đình cũng không có. Từ nhỏ đã phải dựa vào sự tiếp tế của người trong thôn mới có thể sống sót, được thầy giáo trong thôn dạy học, sau này được quan lớn tán thưởng, cuối cùng như một kì tích thẳng tắp có được công danh như hôm nay. Nếu như nói Lý Tứ không phải anh tài trí tuệ ngút trời, Sở Du chắc chắn không tin. Thế nhưng nói tài hoa xuất chúng hơn người thì … “Thanh Tương, hôm nay tìm ngươi là muốn hỏi ngươi một câu.” Sở Du dừng một chút rồi nói, “Ngươi có bằng lòng đến Hộ bộ thính chính*, nhận bản quan làm thầy không?” *Thính chính: Ý là bạn ấy được đến đó làm việc, nhưng trước hết thì chỉ cho tham dự theo kiểu nghe mọi người báo cáo sau đó cùng bàn bạc với Sở Du để đưa ra quyết sách, chứ không được can dự trực tiếp hay toàn quyền xử lý. (-Raph-) Những lời này tựa như một tia sét giữa trời quang, khiến Lý Tứ lảo đảo suýt ngã, hai tròng mắt mở to, cảm thấy cực kì khó hiểu. Sở Du đợi một lúc lâu cũng không nghe được câu trả lời, nghi hoặc hỏi: “Ngươi không muốn?” “Không, không phải!” Lý Tứ nói năng có chút lộn xộn, nói: “Cũng không phải là không muốn bái đại nhân làm thầy, chính là… chính là Tứ có nghi hoặc.” Sở Du hơi hơi vuốt cằm, ý bảo hắn nói. Lý Tứ có chút xấu hổ mở miệng, nhưng vẫn thành khẩn đáp: “Tứ ngu dốt, mặc dù đỗ tiến sĩ nhưng khó khăn lắm mới vớt vát được hạng chót trong bảng ba, chưa nói tới so không nổi trạng nguyên – bảng nhãn – thám hoa tài hoa tuyệt diễm ở bảng đầu, cũng so không nổi chư vị tiến sĩ ở bảng hai tài hoa trác việt, còn chẳng so được với hàng loạt thí sinh tài đức vẹn toàn bảng ba. Cho nên mới không hiểu, đại nhân vì sao lại chỉ coi trọng Tứ.” Này một lời nói trắng ra, kẻ đọc sách thường tâm cao khí ngạo, tự phụ mà giấu dốt, còn Lý Tứ thì đối với việc trực tiếp vào Hộ bộ thính chính giống như cái bánh từ trên trời rơi xuống có thể không chớp mắt mà nói ra nghi vấn, không thể không nói là cực kì đáng yêu. Ánh mắt Sở Du vẫn mang theo chút ý cười, nói: “Vậy ta đây cũng hỏi ngươi, thế nhân nhiều áng văn chương uyên thâm tuyệt lệ, từ ngữ trau chuốt lịch sự tao nhã. Lấy cổ kim bàn về chính trị, bàn về nhân dân, bàn về chiến trận nhập đề. Vì sao bài thi của ngươi lại bỏ đi những từ ngữ hoa mỹ kia mà lấy loại ngôn từ bình dị làm đao, chọn đạo kinh thương hèn mọn nhất mà luận. Là muốn kiếm tẩu thiên phong*, tự mở ra một con đường ư?” *Kiếm tẩu thiên phong: nghĩa đen là “kiếm ra khỏi vỏ (mà) lệch đầu ngòi bút/lệch mũi đao”, hàm ý là không đi theo lối mòn mà tìm một con đường mới, lấy biện pháp khác biệt để giải quyết một vấn đề cũ, dùng sự bất ngờ để thắng. Lý Tứ hơi nhíu mày, kiên định lắc đầu, nói: “Không phải là muốn tự mở ra một con đường, trên bài thi kia, đều là những suy nghĩ trong lòng của Tứ. Mặc dù thương nghiệp không mấy quan trọng*, thế nhưng nếu có thể an bang phú quốc vì sao lại bởi thế mà lẩn tránh? Thầm nghĩ rằng chốn lao xao nhốn nháo, lợi đến lợi đi thế nhưng cũng là một con dao tốt, nếu có thể sử dụng một cách thông minh, ích nước lợi nhà chẳng biết chừng. Tứ ngu xi, luận tới đạo kinh thương nói mấy điều quá hiển nhiên này, khiến cho đại nhân chê cười rồi.” *Vị trí của thương nghiệp ở thời phong kiến: xin quay ngược trở lại môn lịch sử cấp hai một chút. Thời phong kiến thì xếp đầu ưu tiên phát triển là nông nghiệp, thủ công nghiệp, rồi mới tới thương nghiệp. (-Raph-) Vẻ mặt Sở Du không chút thay đổi, đáy lòng lại cực kì vừa ý. Lý tiến sĩ tài trí hơn người, tâm tư trong sáng, ăn ngay nói thẳng, vừa tai y. Cho nên Lý tiến sĩ bị người ngoài thấy chướng mắt đó, liền được Sở Du thuận tay thu về. “Lấy muối và sắt làm vật dẫn, lấy vật dẫn này phân thành ngàn vạn cổ phiếu*, thương nhân hành hương vận chuyển ngũ cốc lương thực tới biên giới có thể lấy đó để đổi lại. Đây là ngươi viết trong bài thi, giải thích thế nào?” Sở Du hỏi. Lý Tứ cảm thấy rùng mình, hiểu được đây là quan lớn đang kiểm tra mình. “Tiểu sinh mạn phép đưa ra một thí dụ: giả sử cho phép thương nhân nhập một thạch* gạo vào kho Đại Đồng, 1 thạch 3 đấu gạo vào kho Thái Nguyên, mở ra một lối đi nhỏ cho Hoài Diên. Thương nhân bán buôn, có thể thu đủ toàn bộ tiền gốc ban đầu, hoàng đế đã ban khẩn chiếu* kêu gọi các thương nhân quyên góp muối và lương thực. Khí hậu các tỉnh biên cương khắc nghiệt khác nhau, triệu thêm nhiều thương nhân tích trữ lượng muối lớn hơn tại các vùng này, xét đến đạo lý xa gần, có thể tự nhận thấy 5 thạch cùng 1 thạch có sự khác biệt không hề nhỏ….” *Khẩn chiếu: lời mời, trong 1 bối cảnh rất gấp rút *1 thạch = 120 cân. *Có ai đau đầu với đoạn đối thoại của 2 chẻ không? =)) Tôi cũng không hiểu, cho nên đã hỏi 1 người bạn đang làm phiên dịch bên Trung Quốc. Bạn ấy đã giúp mình dịch đoạn hội thoại hách não trên. Cùng với đó thì đây là đoạn giải thích của bạn ý: – “Lấy muối và sắt làm vật dẫn, lấy vật dẫn này phân thành ngàn vạn cổ phiếu”: Sắt ( dùng làm công cụ lao động, vũ khí ở biên cương) mà phía trên có nói là các vùng biên cương này các thương nhân (kiểu thương nhân nhà nước-có nhà nước hậu thuẫn phía sau) được triệu để tích trữ thêm nhiều muối ở các vùng này. Nhà nước phát hành cổ phiếu, với mục đích các thương lái ( kiểu hành hương – di chuyển qua các vùng để giao dịch, thương nhân nhỏ lẻ) sẽ mua các cổ phiếu này, đem ngũ cốc vận chuyển tới các vùng biên cương. Rồi dùng cổ phiếu đó đổi lại được muối và sắt với giá bán buôn cho thương lái. – Đoạn Lý Tứ trả lời bằng thí dụ: Mượn lời kêu gọi của vua, mượn kho nhà nước để tìm ra cách bán được nhiều muối hơn, vừa giúp dân Hoài Diên có lợi nhuận đảm bảo cuộc sống, lại hưởng ứng được lời kêu gọi thương gia vì mục đích chính trị của nhà vua, lại giúp cho các tỉnh biên giới thoát cơn đói, lưu trữ lương thực phòng có chiến tranh với ngoại bang. Thương gia bán buôn có thể thu được lãi gốc dù lợi nhuận có thể ít. Đoạn trả lời này ứng khớp với câu hỏi ban đầu, rằng con đường thương nhân không phải là lối đi lệch lạc thiếu đóng góp, một lối đi trục lợi cho bản thân thấp hèn thiếu lý tưởng, mà lối đi này hoàn toàn có thể đóng góp cho quốc gia, hỗ trợ cho chính trị, lại giúp lương dân… Âm thanh bàn bạc trong nha môn không ngừng nghỉ. Bên mái hiên treo một cái lồng chim, bên trong nuôi một con vẹt mỏ đỏ, đôi mắt đậu đen nhìn vào bên trong ngắm nghía. Mùi trà thơm ngát, Sở Du nhấp một ngụm nhỏ, buông chén. Trải qua một phen đối sách, đối với Lý Tứ là cực kì hài lòng. Tính tình trong sạch kiên định. Thông minh lại sáng suốt, mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng trầm ổn không kiêu ngạo nóng nảy. Sau này lớn hơn, chắc chắn thành châu báu. “Đại nhân…” Lý Tứ vừa mở miệng đã bị Sở Du đánh gãy. “Vẫn không muốn nhập Hộ bộ của ta?” Sở Du hỏi. Tính thứ hạng của Lý Tứ, nếu bỏ qua cơ hội lần này, chỉ sợ sẽ bị loại ra ngoài. Ấm áp trên mặt Lý Tứ đã biến mất nay lại trở về: “Tứ, nguyện ý.” Sở Du lúc này mới nhếch khóe môi: “Vậy không cần gọi ta đại nhân nữa, ta có tâm dưỡng ngươi làm bán học trò. (một nửa học trò)” “Tiên sinh!” Bàn tay trong tay áo của Lý Tứ không khỏi nắm thật chăt, áp chế sung sướng mà cung kính làm lễ với Sở Du, bái hắn làm thầy. Khuôn mặt Sở Du trắng nõn như ngọc trai, tâm tình vui vẻ, chậm rãi đẩy cửa đi ra. Lý Tứ đi theo đằng sau. Trời chiều một vạt hồng, chiếu ra gương mặt diễm lệ của Sở Du, ngay cả công phục trên người cũng không sánh kịp sự thanh quý ung dung. Lý Tứ có chút ngây dại, chưa từng nghĩ trên thế gian này lại có cảnh đẹp như vậy, hơn hẳn cả nghìn vạn. Khiến hắn liên tưởng tới trước kia mình từng gặp một loài hoa không rõ tên, sinh trưởng trên vách đá, không vì vắng người mà ngừng tỏa hương. Rõ ràng xinh đẹp hơn người, thế nhưng lại cách xa ngàn dặm, khiến người ta chỉ có thể cố gắng ngẩng đầu nghển cổ, kiễng cao mũi chân, cố gắng đến gần từng thước một. “Đã hết giờ ở nha môn, đi thôi, ta tiễn ngươi về nhà.” Sở Du vừa dứt lời, đã nghe thấy phía sau cạch một tiếng. Quay đầu lại, nhìn thấy Lý Tứ vấp chân phải cánh cửa. Sở Du:…. ※ Tháng Ba, không khí lạnh mùa Xuân chưa tan hết, Sở Du so với người bình thường thì có sợ lạnh hơn đôi phần. Lý Tứ nhớ rõ, Sở Du vừa ra khỏi cửa đã phải áo khoác lông cừu rất dày, ngón tay nắm lấy cổ áo, khe khẽ phát run. Đợi ra khỏi nha môn, hướng ra ngoài cung, mới thấy xe ngựa Sở gia chờ ở ngoài đã lâu. “Nhị gia!” Gã sai vặt vừa nhìn thấy người liền chạy lên đón tiếp, đưa qua một thủ lô (cái lò sưởi tay) nhét vào lòng bàn tay Sở Du. Sở Du thoáng vuốt cằm, đi theo lên xe ngựa, nhẹ nhàng quay đầu, ý bảo Lý Tứ cùng lên. “Tiên sinh…” Lý Tứ vẫn chưa theo kịp, đứng ở dưới khom lưng thi lễ: “Đại nhân về trước đi, Tứ tự mình về nhà là được rồi.” Sở Du vén màn lên, nói: “Đừng ngại, ta cũng không vội về phủ, trước tiễn ngươi một đoạn đường.” “Tiên sinh không cần… “Lý Tứ có chút gấp, lại từ chối một lần. “Lên đi.” Sở Du thản nhiên đánh gãy lời hắn. Lý Tứ ngẩn ra, chỉ cảm thấy mình là học trò lại không nghe thầy giáo, nháy mắt không dám phản kháng nữa, ngoan ngoãn theo lên xe ngựa, quy củ ngồi một bên. Khóe môi Sở Du kéo lên một chút, đáy mắt giấu vài phần ý cười. Xe ngựa Sở gia bên ngoài không phô trương, nhưng bên trong hoàn toàn trái ngược. Vách tường bọc da hươu, nội thất gỗ lim, dưới chân là thảm nhung Ba Tư tiến cống thêu một đóa hoa lớn. Một bên là án nhỏ khắc hoa văn, bên trên đặt một lư hương lớn làm bằng đồng, tỏa ra hương hoa lan nhàn nhạt. Trong góc bàn có một bình hoa tráng men, bên trong cắm vài cành bích đào điểm vài búp hoa nhỏ. Sở Du ngồi trên nhuyễn tháp, hơi chút thả lỏng dựa về phía sau, dáng vẻ dỡ xuống mấy phần nghiêm túc. “Thanh Tương, nhà ở đâu?” Sở Du có chút mệt. Giọng nói có vài phần giọng mũi mơ hồ. Hai tay đè lên thắt lưng, nhịn không được đấm nhẹ vài cái, có chút cảm giác vô lực như gãi không đúng chỗ ngứa. Vẫn là bệnh cũ, không ngồi được lâu, nếu không thắt lưng sẽ đau ê ẩm, giống như kim châm đau đến mức bất lực, cùng đôi chân quanh năm suốt tháng đau mỏi. Lý Tứ ngẩng đầu thật mạnh, sau một lúc lâu mới nhẹ giọng nói: “Phố Trữ An Nam, ngõ Miêu Nhân Nhãn.” Sở Du nâng mắt nhìn hắn một cái, gật gật đầu, phân phó xa phu đi đến địa chỉ Lý Tứ vừa nói. Trong lòng hiểu rõ, vì sao Lý Tứ ba bốn lần từ chối đưa tiễn. Ngõ Miêu Nhân Nhãn quá nhỏ hẹp, hai người miễn cưỡng có thể sóng vai đi qua, xe ngựa không vào được, Lý Tứ định vái chào người thầy đang ngồi trong xe, đã thấy Sở Du đi theo cùng xuống. “Tiên sinh ngài nhanh trở về đi, bên ngoài rất lạnh.” Lý Tứ ngăn Sở Du lại. Sở Du đẩy cánh tay Lý Tứ, nói: “Đi thôi.” Lý Tứ: ….. Yên lặng đi phía sau thầy, cảm thấy hơi chút bất lực. Trong ngõ nhỏ có mấy đứa bé đang vui đùa ầm ĩ, chỉ nghe thấy bọn họ vỗ tay cười đùa. “Hiên phố Nam, phường ven Bắc, hủy đi tường Đông sửa tường Tây. Cái cuốc sắt xếp thành hàng, cũng không bằng Sở Hộ bộ Nhị lang!” Sắc mặt Lý Tứ tái nhợt, theo bản năng đi về phía bọn nhỏ hai bước, bọn trẻ lập tức giải tán. Vì để lấp đầy quốc khố, Sở Du kéo Đại Lý Tự của Hình bộ cùng nhau xuống nước, hai năm gần đây Hình bộ phụ trách xét nhà, Hộ bộ phụ trách thu tang vật. Chẳng mấy chốc mấy nhà cao cửa rộng ở Thượng Kinh đều cảm thấy bất an, sợ Hộ bộ Thượng thư phát điên đến đào nhà mình. Đắc tội với người ta là chắc chắn, Sở Du đã lựa chọn làm cô thần, cũng không hy vọng bản thân còn có thể làm tổng quản đại thần mọi việc đều thuận lợi như trước kia. Đã đắc tội với người, thanh danh đương nhiên là vứt đi, khen chê đều có đủ, ngay cả bọn trẻ con cuối ngõ cũng có thể ngân nga truyền đi vài câu ca dao châm chọc. “Tiên sinh…” Lý Tứ có chút biết phải làm sao. Sắc mặt Sở Du không chút dao động, chính là đi vào bên trong ngõ nhỏ: “Không có cách nào, đi thôi.” Ngõ nhỏ hẹp, trên mặt đất lầy lội, nhà nào cũng quen thói đổ nước rửa bát ra bên ngoài, Sở Du đi một đôi giày thêu đính ngọc mỗi bước đi đều khiến Lý Tứ run sợ. Sợ giày y dính bẩn, sợ áo khoác lông cừu của y giáng trần. “Tiên sinh, tới rồi!” Lý Tứ nhẹ nhàng thở ra, chỉ về tiểu viện phía trước. Thấy Sở Du lộ ra vẻ nghi hoặc, lại giải thích thêm: “Ông chủ để dành cho ta một phòng, cũng coi như thanh tịnh.” Là phòng ít tiện nghi nhất, Lý Tứ nuốt về những lời này. Sở Du gật đầu, chỉ là dù chưa vào cửa cũng đoán ra được hoàn cảnh, vì thế nói: “Trước kia ở đây không ngại, bây giờ không thể tiếp tục, đặt mua một căn nhà đi.” Lý Tứ nhẹ nhàng gật đầu, nhưng mà cũng không có tiền mua đất đai. Trạch viện trong thượng kinh đắt đỏ, so với lương bổng Lý Tứ nhận hàng tháng, trong vòng tám mười năm cũng không có khả năng mua một cái viện nhỏ ngoài rìa thượng kinh. Trong lòng Sở Du hiểu rõ hoàn cảnh túng thiếu của Lý Tứ, đành an ủi: “Ta sai người giúp ngươi hỏi thăm là được, chỗ này quá xa, hàng ngày ngươi đến Hộ bộ điểm danh cũng không tiện. Trước mắt theo ta về ở Phủ Quốc Công đi.” Vừa dứt lời, chỉ nghe oạch một tiếng, Lý Tứ lại một bước vấp vào cánh cửa, suýt nữa ngã nhào xuống đất. Sở Du cúi đầu nhìn cái ngưỡng cửa không quá cao kia, nghĩ thầm, học trò mình chính là kị với ngưỡng cửa, lúc tìm nhà phải tìm cái nào không có ngưỡng cửa. Lý Tứ hốt hoảng, thầy muốn mình đến ở nhà y, làm sao giờ… … Ý tốt của Sở Du, Lý Tứ không thể từ chối, cũng không dám. Vó ngựa lọc cọc, Lý Tứ vác theo toàn bộ gia sản – mấy hòm sách cùng vài bộ quần áo, đi tới Phủ Quốc Công. Xuống xe, Lý Tứ vẫn hơi chút bất an: “Sẽ không quấy rầy tiên sinh chứ?” Sở Du nói: “Không ngại, Phủ Quốc Công ít người, có thêm ngươi cũng không phiền, trước hết cứ an tâm ở đi.” Hắn dừng lại một chút lại nói: “Sau này lúc đi đường phải để ý đó, ngưỡng cửa có hơi cao một chút…” Lý Tứ: … Lúc này vừa về nhà, Sở Du còn chưa kịp sắp xếp tốt cho Lý Tứ, chợt nghe một âm thanh giòn tan: “Phụ thân.” Lý Tứ hoa mắt, chỉ thấy một cái bóng vàng nhạt lao về phía Sở Du, cẩn thận nhìn lại, thì ra là một tiểu cô nương, váy màu vàng nhạt, áo khoác lông hồ ly trắng càng tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn phấn điêu ngọc mài, đôi mắt sáng ngời thập phần yêu kiều, đôi môi hồng căng mọng tràn đầy ngọt ngào, khiến người ta không thể không yêu thích. “Chân Nhi.” Sở Du đè lại cái túi nhỏ, ngón tay vén lên tóc mai Chân Nhi, trêu chọc Chân Nhi khiến nàng lắc cái đầu như trống bỏi. Lý Tứ ngẩn ra, nhớ đến câu trước gọi phụ thân, lúc này mới hiểu ra, đúng là nữ nhi của Sở Du. Nhất thời không biết phải làm sao, nghĩ cũng phải thôi, tiên sinh gia thế như vậy sớm phải lập gia đình rồi. Chân Nhi hành lễ xong, lại túm tay Sở Du không buông, dò hỏi: “Phụ thân hôm nay về muộn nha.” Trước mặt nữ nhi, Sở Du so với lúc ở ngoài thì tựa như hai người khác nhau, hắn hơi cúi người bày ra vẻ mặt dịu dàng: “Có một chút việc bận.” “Vậy có uống thuốc đúng giờ không?” Đôi tay nhỏ nhắn của Chân Nhi rút khỏi tay Sở Du, chống ở bên hông, nghiêm túc hỏi. Sở Du gật đầu: “Đương nhiên rồi.” Chân Nhi cẩn thận bước hai bước đến gần phụ thân, khuôn mặt nhỏ nhắn ngước lên hỏi: “Có thật là đúng giờ đấy chứ?” Sở Du thoáng chấn chờ trong chớp mắt: “Có.” Chân Nhi nhíu đôi mi thanh tú, giọng lớn hơn chút: “Phụ thận thực sự đúng giờ?” Sở Du nhịn không được cười ra tiếng: “Có mấy văn án gấp gáp, hơi lạnh một chút!” Chân Nhi dậm chân, chiếc chuông treo trên giày thêu hoa cũng theo đó phát ra tiếng giòn vang: “Lương đại phu đã nói thuốc phải uống ấm bảy phần, uống lạnh sẽ không tốt, phụ thân sao lại qua quýt như thế.” Sở Du không dám đắc tội tâm can nhà mình, vội hỏi: “Là phụ thân sơ ý, lần sau không vậy nữa.” “Thật ạ?” “Thật.” Chân Nhi bấy giờ mới lại đưa bàn tay nhỏ bé qua, được bàn tay lạnh lẽo của Sở Du nắm lấy. Lý Tứ nhìn một lớn một nhỏ trước mắt, mấy phần hỗn loạn không còn sót lại chút nào, tự dưng lại nổi lên mấy phần hâm mộ nói: “Thiên kim thông minh lanh lơi, chắc chắn ngày thường tiên sinh và tôn phu nhân dạy dỗ cực kì tốt.” Lời nói vô ý, lại làm phai nhạt nét tươi cười trên mặt Sở Du. Chân Nhi nhìn ánh mắt phụ thân, nhẹ nhàng cắn môi nói: “Đại nhân, Chân Nhi không có mẹ.” Lý Tứ cảm thấy kinh ngạc, cũng biết chính mình nói sai, không khỏi hậm hực bản thân nói chuyện không có chừng mực, sốt ruột muốn giải thích với Sở Du. “Chân Nhi là nữ nhi của ta.” Sở Du một câu ngăn chặn lời giải thích của Lý Tứ. Lý Tứ không rõ hàm ý trong lời nói của Sở Du, nhưng cũng không dám nhiều lời. Sở Du phân phó người mang Lý Tứ đến phòng ở nghỉ tạm, lại nói: “Nếu có việc thì sai người tìm ta, nếu ở không quen thì nói với ta. Trong nhà ít người không cần khách khí.” “Quấy rầy tiên sinh.” Lý Tứ thi lễ, rồi theo người làm đi xuống. Sở Du biết bối cảnh Lý Tứ trong sạch, chậm rãi xoay người, lại xoa xoa đỉnh đầu nữ nhi. Chân Nhi ngẩng đầu, nhẹ nhàng nói: “Đi thôi phụ thân.” Sở Du mỉm cười: “Được.” “Hôm nay phải chép ‘Niết Sán Kinh’* cuốn thứ mười sáu.” Chân Nhi nắm bàn tay vào đếm số. *Niết Sán Kinh: kinh tẩy uế, tẩy trần, thanh lọc tâm thân. Sở Du nhéo lòng bàn tay nhỏ bé: “Hôm nay phụ thân hơi mệt.” Chân Nhi hơi do dự: “Phương trượng đại sư ở Vân Sơn nói cha suy nghĩ quá nhiều, tích tụ trong tâm, ngày ngày nên chép kinh phật dưỡng tâm dưỡng thân.” Sở Du không đành lòng khiến nữ nhi lo lắng, âm thầm đỡ thắt lưng ê ẩm, vuốt cằm nói: “Được, vậy lại chép một quyển.” Cành hoa vương vào ống tay áo, thoang thoảng mùi hương thơm ngát. Gió nhè nhẹ thổi cuốn đi cánh hoa, lặng yên rơi xuống mái tóc một lớn một nhỏ… Phủ Quốc Công, Kinh Thước Uyển. Đại nha hoàn Phùng Đông sắp xếp phòng, cúi người nói: “Đại nhân cứ nghỉ ngơi trước, đợi lát gọi người truyền cơm.” “Đa tạ cô nương.” Lí Tứ đáp lễ lại. Phùng Đông nhanh chóng cúi người: “Đại nhân không được, đúng là hại chết nô tỳ.” Lý Tứ lắc đầu, nói:”Sở đại nhân nâng đỡ cho ta vào phủ quốc công, là Tứ quấy rầy, vất vả cô nương.” “Đại nhân là khách quý của Nhị gia, tuyệt đối chớ nói như vậy.” Phùng Đông thấy Lý Tứ tuấn tú lại lễ nghĩa như vậy, không khỏi nói: “Tỳ nữ lắm chuyện hai câu, xin đại nhân đừng trách.” “Lý Tứ nói: “Cô nương cứ nói đi.” Phùng Đông thoáng hạ giọng, nói: “Nô tỳ cả gan hỏi một câu, đại nhân không phải người thượng kinh?” Lý Tứ gật đầu. Phùng Đông lúc này mới nói: “Vậy khó trách không biết Nhị gia nhà ta…” Lý Tứ nhớ đến chuyện ban nãy, nói: “Vậy là Lý Tứ nói sai rồi.” Phùng Đông lắc đầu: “Không trách đại nhân, chỉ là đại nhân không biết ngọn nguồn câu chuyện thôi.” “Hy vọng cô nương chỉ giáo.” Lý Tứ thành khẩn nói. Phùng Đông vội xua tay: “Đại nhân quá lời…” Nàng dừng một chút, nói: “Chân cô nương là nữ nhi của Nhị gia.” “Cái này ta biết…” Lý Tứ còn chưa dứt, bỗng dưng mở to mắt. Lúc Sở Du nói những lời này, hắn không kịp phản ứng, bây giờ nghe Phùng Đông lại nhắc lại, mới hiểu được ý tứ trong đó. Chân Nhi là nữ nhi của Sở Du. Chân Nhi là nữ nhi Sở Du tự mình sinh hạ. Phùng Đông thấy Lý Tứ đã hiểu, tiếp tục nói: “Lúc trước nhân duyên hỗn loạn, Nhị gia cũng đã ly hôn, Chân cô nương quay về gia phả Sở gia. Chỉ là chuyện trước kia, trên dưới trong phủ không phải giữ kín như bưng, nhưng cũng không ai dám nhắc lại. Nô tỳ lắm miệng, đại nhân tùy ý nghe qua là được….” Lý Tứ thật lâu không nói gì, thật lâu sau khi Phùng Đông đi rồi, mới thất hồn lạc vía ngồi xuống. Trong đầu đều là dáng vẻ lúc mới gặp Sở Du, khóe miệng cười khổ. Thì ra người tư thái phong nhã như vậy, thế nhưng lại nguyện làm người ở dưới, sinh nhi dục nữ như vậy? Cũng không biết người nhúng chàm sương hoa là ai. Hoàn chương 38.