Triệu Hoán Thần Binh
Chương 1978
Bất đắc dĩ, Thiên Bằng Hoàng chỉ có thể huy động gió xung quanh, miến cưỡng đỡ kiếm thế của Vu Nhai.
Đúng vậy, chặn lại. Có thể thấy rõ Thiên Bằng Hoàng quả thực cường đại hơn Hoa Nộ Hải rất nhiều. Nhưng cũng chỉ là chặn lại mà thôi. Thân thú cực lớn bị hung hăng đánh bay...
- Làm sao có thể? Thực lực Vu Nhai làm sao có thể đạt được mức như vậy?
Trong nháy mắt Thiên Bằng Hoàng có ý nghĩ như vậy. Nó tự cho rằng thực lực của nó, ngoại trừ Kinh Hoàng ra, không người nào có thể áp chế được. Nhưng thật không nghĩ hắn lại tiểu tử trước đây hoàn toàn không thấy này chỉ một kiếm đã đánh bay. Hắn còn thiếu chút nữa thì chết...
Ngẫm lại cũng không có gì kỳ quái. Dù sao Vu Nhai trực tiếp phá vỡ kết giới của mấy Thần Hoàng cộng thêm Kinh Hoàng. Nhưng đó không phải là vì
Vu Nhai dựa vào ngoại lực mới làm được sao?
Nghĩ như vậy, Thiên Bằng Hoàng muốn tiếp tục nghênh chiến. Trời ạ, không chiến đấu tiếp thì chờ Vu Nhai tới giết sao?
Nếu không đem hết toàn lực nghênh chiến, làm không tốt cũng sẽ chết.
Nhưng khi nó chuẩn bị hoàn tất, thì đâu còn thấy bóng dáng của Vu Nhai nữa?
- A, Vu Nhai, nghỉ đi.
Thiên Bằng Hoàng ngẩn người một lát, sau đó điên cuồng rống lên, phóng về phía Độc Cô Thần Thành.
Đúng vậy, Vu Nhai làm sao còn quan tâm tới chuyện nó đi tìm chết chứ?
Thiên Bằng Hoàng có chết hay không cũng không thay đổi được thế cục bây giờ. Hiện tại mục tiêu của Vu Nhai là cứu Lạc Thiên Thần Kiếm, đồng thời mở ra con đường thông thiên.
Bản thân Vu Nhai cũng hiểu rõ, cho dù cứu không được Lạc Thiên Thần
Kiếm, cùng lắm không mở ra được con đường thông thiên mà thôi. Lấy thực lực của hắn bây giờ, ba đại Chân Thần muốn trong vòng nửa năm giành thắng lợi, gần như là thể.
Hơn nữa, hắn nắm giữ Huyền Nguyên Chi Lực và Huyền Binh Điển, nói không chừng chờ qua một thời gian nữa, hắn sẽ càng cường đại hơn, còn có thể trực tiếp tiến vào bên trong trận pháp Huyền Nguyên Chi Lực hủy diệt ba đại Nguyên Giới. Nhưng hiện tại hắn có lý do phải mở ra con đường thông thiên.
Thôn Thiên Kiếm Linh, hắn muốn cho Thôn Thiên Kiếm Linh cơ hội khôi phục lại thân thể.
- Cuối cùng đã tới Độc Cô Thần Thành...
Vu Nhai cuối cùng đã nhìn thấy được Độc Cô Thần Thành tổn hại nghiêm trọng ở cự ly gần. Theo dự đoán, ba thế lực lớn phía Kinh Thiên Thần
Hoàng cũng không lập tức đi ra ngăn cản bước chân của hắn. Không có cách nào, hiện tại bọn họ phải ngăn cản bước chân của các Thần Hoàng khác trước. Bằng không, Thần Hoàng của ma pháp Thần Hoàng và Thần Hoàng không có kiếm đạo chi tâm của Độc Cô gia liên thủ đỡ Kinh Thiên Nhất Kiếm thì phải làm sao bây giờ?
A, còn kịp. Sau khi Kinh Thiên Nhất Kiếm đánh xuống, Vu Nhai khẳng định còn chưa kịp chạy tới khu vực trung tâm nhất của Độc Cô Thần Thành.
Ngay khi Vu Nhai nhìn thấy Độc Cô Thần Thành, Kinh Thiên Nhất Kiếm đã hoàn toàn đánh xuống. Độc Cô Chiến Huyền cũng chuẩn bị trực tiếp lao thẳng về phía Kinh Thiên Nhất Kiếm. Giờ phút này, Vu Nhai có thể thấy rõ ràng biểu tình thấy chết không sờn của Độc Cô Chiến Huyền.
- Chít...
Đúng lúc tất cả mọi người cho rằng Độc Cô Chiến Huyền chắc hẳn phải chết, trong nháy mắt, một tiếng Chít dài chợt xuất hiện. Ngay không gian phía dưới Kinh Thiên Nhất Kiếm xuất hiện một con chuột Tiểu Hắc.
Trời ạ, chuột Tiểu Hắc xuất hiện trong nháy mắt, lại mở ra khe nứt không gian thứ hai, đã muốn dẫn Độc Cô Chiến Huyền rời đi...
Nhưng Độc Cô Chiến Huyền liền lộ vẻ kinh hãi.
- Tiểu Hắc, Lạc Thiên Thần Kiếm vẫn ở phía dưới. Ta không thể đi...
Độc Cô Chiến Huyền đương nhiên không thể đi. Nếu như hắn đi ai tới ngăn cản Kinh Thiên Nhất Kiếm. Đến lúc đó Lạc Thiên Thần Kiếm phải đối mặt chính là Kinh Thiên Nhất Kiếm không bị tiêu hao. Hắn bảo vệ tính mạng thì có ích lợi gì?
Sớm biết rằng Tiểu Hắc sẽ chạy tới, hắn đã không ném Lạc Thiên Thần Kiếm vào trong ao. Nhưng bây giờ nói cái gì cũng quá muộn.
- Chít...
Tiểu Hắc kêu Chít một tiếng, căn bản không có thời gian do dự, đột nhiên há miệng ra. Thân thể vốn rất đáng yêu của nó chợt trở nên cực lớn, giống như một con thú lớn khủng khiếp. Không. Không thể nói thân thể trở nên cực lớn, chỉ có miệng nó trở nên cực lớn...
Lớn đến mức tất cả mọi người nhìn tới ngây người. Nó cứ há lớn miệng nuốt ao lực lượng bản nguyên. Ngay cả đất đai xung quanh cũng bị nó nuốt vào.
Không, không chỉ đất đai, ngay cả không gian nhỏ cũng bị nó trực tiếp nuốt vào. Sau khi nuốt vào, nó liền mang theo Độc Cô Chiến Huyền biến mất ở phía dưới Kinh Thiên Nhất Kiếm...
Thật sự biến mất sao?
Không. Kinh Thiên toàn lực đánh xuống Kinh Thiên Nhất Kiếm sao có thể ngồi không được?
Không gian thoáng cái gần như biến thành hư vô. Quy tắc không gian của
Tiểu Hắc. Tiểu Hắc dốc toàn lực vẫn chỉ có thể chạy tới sát phía ngoài phạm vi của Kinh Thiên Nhất Kiếm. Thậm chí vừa rồi Tiểu Hắc vẫn lợi dụng lực lượng không gian, dẫn Kinh Thiên Nhất Kiếm vào bên trong không gian của nó.
Vô ích, Kinh Thiên Nhất Kiếm thật sự quá khủng khiếp.
Độc Cô Chiến Huyền cùng Tiểu Hắc thoáng cái đã bị chấn động bắn ra khỏi không gian. May là hiện tại hai người đều là Thần Hoàng đỉnh phong. Bọn họ biết không đối phó được, đã toàn lực phát ra lực lượng mạnh nhất, cùng chống lại Kinh Thiên Nhất Kiếm. Đồng thời cả hai cũng điên cuồng rời khỏi phạm vi bao trùm của Kinh Thiên Nhất Kiếm.
- A...
Hai nhân ảnh bị hung hăng đánh bay. Máu tươi phun ra. Cả hai đồng thời trọng thương. Tiểu Hắc cũng không ngoại lệ. Nhưng bởi vì sát bên ngoài phạm vi của Kinh Thiên Nhất Kiếm, cho dù bọn họ trọng thương thế nào đi nữa cũng sẽ không giống như Độc Cô Chiến Phong lúc trước. Bọn họ vẫn không mất đi chiến lực Thần Hoàng.
Nói chung, lần hành động này xem như Tiểu Hắc đã thành công.
Trong nháy mắt, Kinh Thiên Nhất Kiếm lại biến mất.
Trong khoảng thời gian từ khi Độc Cô Chiến Huyền phóng lên cao, đến Tiểu Hắc xuất hiện đồng thời thành công bảo toàn tính mạng, thậm chí bảo vệ được Lạc Thiên Thần Kiếm, quả thực chính là chớp mắt. Sợ rằng người bình thường cũng không có cách nào tính toán ra cái gọi là thời gian này.
Trong nháy mắt, gần như tất cả cao thủ đều ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt.
Lại một Kinh Thiên Nhất Kiếm thất bại? Kinh Thiên đã đánh xuống nhiều kiếm như vậy, còn có thể lại đánh xuống một kiếm nữa không?
- Phi phi phi...
Tiểu Hắc mặc dù trọng thương, nhưng vẫn vui vẻ. Rất nhanh nó lại bò dậy, điên cuồng nôn ra.
Con mẹ nó, vừa rồi nó đã nuốt cả đất đai đấy. Nó cũng không phải ăn đất lớn lên. Không gian nhỏ kia nó có thể hấp thu, nhưng đất đai lại không thể làm được. Nó phải nhanh chóng nhổ mấy thứ này. Nhổ cả Lạc Thiên Thần Kiếm mà mọi người đã liều mạng bảo vệ.
A, chỉ có một thứ nó không nhổ ra. Chính là lực lượng bản nguyên Lạc Thiên.
Độc Cô Chiến Huyền cũng bò dậy, ngơ ngác nhìn Lạc Thiên Thần Kiếm vẫn hoàn hảo, thở phào nhẹ nhõm. Ánh mắt hắn lại rơi vào trên người Tiểu
Hắc.
Liệt Không Thử thực sự khủng khiếp, mỗi gia hỏa đi theo bên cạnh Vu Nhai đều biến thái.
-Này, Liệt Không Thử, lực lượng bản nguyên của ta đâu?
Thời điểm mọi người xung quanh còn đang đờ ra, Độc Cô Chiến Huyền thở phào, Tiểu Hắc còn dùng móng vuốt móc đất cát trong miệng ra,
Truyện khác cùng thể loại
103 chương
25 chương
51 chương