Lương Nhu Vân vừa xông tới liền nhìn thấy đám người Gia Cát Minh Nguyệt, sau đó căng thẳng chạy đến trước mặt Gia Cát Minh Nguyệt, cẩn thận nhìn Gia Cát Minh Nguyệt từ đầu xuống chân, mới nói: "Gia Cát Minh Nguyệt, ngươi không sao chứ?"
"Lương lão sư?" Gia Cát Minh Nguyệt hơi ngẩn ra. Sao Lương Nhu Vân lại đột nhiên chạy tới đây?
"Vừa nãy ta nghe nói Trường Tôn Ninh Hạo đến tìm ngươi phiền phức, ta lo lắng." Lương Nhu Vân vẫn còn hơi thở dốc, thế nhưng sự lo lắng giữa chân mày không sao che giấu được."Đứa bé Ninh Hạo này, chính là một tên võ si, có phải hắn đến tìm ngươi tỷ thí hay không? Có làm ngươi bị thương hay không?"
Lần này mọi người có thể coi như đã rõ ràng nguyên nhân Lương Nhu Vân xuất hiện ở đây.
"Ta không có chuyện gì." Gia Cát Minh Nguyệt cười lên, lắc lắc đầu, rồi lại cảm kích nói, "Lương lão sư, cảm ơn người đã quan tâm." Lương Nhu Vân và nàng kỳ thực không tính là có giao tình. Tiếp xúc cũng không nhiều, thế nhưng Lương Nhu Vân lại thật sự quan tâm nàng.
"Vậy thì tốt." Lương Nhu Vân nhẹ nhàng thở ra, sau đó ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy Văn Dật mặt tái mét đang đứng ngây ra đó ngơ ngác nhìn nàng.
"Văn... Văn Dật..." Lúc này Lương Nhu Vân mới phát hiện Văn Dật cũng ở đây, nàng cũng đổi sắc mặt, một lát sau mới từ trong miệng phun ra mấy chữ.
"Ừm, nàng, nàng..." Văn Dật cũng không biết nói cái gì mới tốt, người mình tâm tâm niệm niệm bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt, không hề báo trước như vậy, khiến cho hắn ứng phó không kịp.
"Chàng, gần đây ổn không?" Lương Nhu Vân sâu kín nhìn Văn Dật, tâm tình hơi hơi ổn định xong, nghẹ giọng hỏi.
"Ta... Đại khái cũng tạm được." Văn Dật cũng si ngốc nhìn Lương Nhu Vân trước mắt.
Mấy người Gia Cát Minh Nguyệt liếc mắt nhìn nhau, tự nhiên đã hiểu, giữa hai người này, có vấn đề. Cho nên bọn họ đều rất tự giác lặng lẽ di động bước chân, rời khỏi nơi này. Nhưng mà trước khi đi, Gia Cát Minh Nguyệt còn ném lại một câu nói tiếp theo: "Lương lão sư, người đến học viện chúng ta dạy học thì không cần phải đứng ở bên hồ nhìn xa xăm sang bên này nữa rồi, muốn gặp Văn lão sư lúc nào thì gặp lúc ấy nha."
Mặt Lương Nhu Vân lập tức đỏ chót, Văn Dật thì vừa mừng vừa sợ nhìn Lương Nhu Vân. Văn Dật tiến lên vài bước, đứng ở trước mặt Lương Nhu Vân, nói chuyện có chút lắp bắp: "Nhu, Nhu Vân, nàng, nàng thường đứng ở bên hồ, nhìn sang bên này... Ta, kỳ thực ta..."
Lương Nhu Vân ngẩng đầu nhìn đoàn người Gia Cát Minh Nguyệt đã đi xa, rốt cuộc quyết tâm, dũng cảm một lần: "Kỳ thực, chàng cũng đang nhớ ta đúng hay không?" Khi bản thân nàng nói xong câu đó, mặt lại càng đỏ thêm, đỏ đến mức sắp nhỏ ra máu.
Trong khoảnh khắc, Văn Dật chợt sửng sốt, lần đầu tiên, lần đầu tiên Lương Nhu Vân nói ra những lời ấy.
"Đúng, đúng vậy, ta, ta vẫn đang nhớ nàng, rất nhớ. Mỗi giờ mỗi khắc ta cũng không ngờ..." Mặt Văn Dật cũng đỏ bừng sắp bốc cháy rồi. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới Lương Nhu Vân lại chủ động nói ra những câu nói này, mỗi lần nàng đều dùng cặp mắt đau thương kia mà nhìn hắn, nhưng dù sao cũng rất trầm mặc.
Lương Nhu Vân vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ: "Chàng, rốt cuộc chịu nói ra những như vậy, ta cho rằng chàng còn có thể trốn."
"Nàng cũng như vậy, ta còn trốn, vẫn là nam nhân sao?" Trong lòng Văn Dật kỳ thực rất hổ thẹn.
"Vậy, vậy chàng, hoan nghênh ta đến dạy học sao?" Lương Nhu Vân lại hỏi.
Văn Dật kinh ngạc: "Đến, đến dạy học, nàng, nàng..."
"Ta sớm nên như vậy. Ta vẫn không có dũng khí bước đi một bước này, thế nhưng, Gia Cát Minh Nguyệt bọn họ dũng cảm như vậy lại làm cho ta ước ao, cho nên, hiện tại ta quyết định, sau này không ước ao được giống như bọn họ nữa. Tự ta bước ra bước đi này." Lương Nhu Vân kiên định nói.
"Ta, ta đương nhiên hoan nghênh nàng đến dạy, đương nhiên!" Văn Dật kích động không biết nói cái gì cho phải. Nhu Vân của hắn có thể có chuyển biến như thế, chẳng phải là nhờ mấy người Gia Cát Minh Nguyệt sao? Vậy sau này huấn luyện, có phải là nên cân nhắc thả lỏng cho bọn họ một chút? Chỉ một chút xíu thôi? Trong quá khứ, bọn họ một người trốn, một người dừng bước không chủ động tiến tới, cho nên vẫn luôn không tiến triển chút nào. Hai người rõ ràng trong lòng có lẫn nhau, nhưng không cách nào lại gần một bước. Nếu như hôm nay Lương Nhu Vân không chủ động, tình huống như vậy giữa bọn họ không biết sẽ kéo dài tới khi nào.
Thế nên, khúc mắc mở ra, hai người viên mãn. Núp trong bóng tối nhìn lén, đám người Gia Cát Minh Nguyệt đứng xem vô cùng say sưa. Không nghĩ tới Văn Dật ma quỷ cũng có người yêu a. Nhìn đi nhìn đi, ma quỷ trong nháy mắt biến thành cừu nhỏ ngây ngô rồi.
Hai người từng là người yêu thanh mai trúc mã, thế nhưng mười năm trước, khi Lương Nhu Vân dựa vào thiên phú hơn người tiến vào học viện Tử Vân thì, Văn Dật lại bị cự tuyệt ở ngoài cửa, quan hệ giữa hai người cũng gặp phải mọi cách ngăn trở phá rối, cuối cùng Văn Dật căm phẫn mà rời đi. Đây là chuyện mà Lương Nhu Vân hối hận nhất đời, trong vô số buổi tối tưởng niệm, nàng từng không chỉ một lần nghĩ rằng, nếu như lúc trước nàng có thể dũng cảm một chút, như vậy mọi chuyện sẽ có kết cục ra sao. Chuyện đã qua đã không cách nào thay đổi, nhưng hiện tại, nàng tuyệt đối sẽ không để cho mình lại hối hận một lần nữa.
Thư từ chức, Lương Nhu Vân rất nhanh sẽ đưa đến phòng làm việc của học viện Tử Vân.
Hiệu trưởng Trưởng Tôn Trường Minh đang lúc phát hỏa, thư từ chức của Lương Nhu Vân đã đặt lên bàn, mặc hắn khuyên nhủ ngăn cản như thế nào, Lương Nhu Vân vẫn kiên quyết không lay động, rời khỏi Tử Vân.
"Hiệu trưởng, chẳng qua chỉ là một lão sư Triệu Hoán Sư cấp Linh Hồn mà thôi, ngài tội gì phải chấp nhặt với nàng, xin bớt giận, xin bớt giận. Loại nữ nhân ngu xuẩn như nàng ta, không ở lại học viện Tử Vân của chúng ta, trái lại đi tới cái học viện Thiên Phong rách nát kia, là sự tổn thất của nàng. Đi rồi cũng được, chúng ta cũng không kém hơn so với nữ nhân ngu xuẩn kia!" Tên béo hói đầu Chử Kiến ở một bên vuốt mông ngựa, nhưng lại không biết lời của mình chỉ đưa đến hiệu quả tưới dầu lên lửa.
"Ngươi thì biết cái quái gì!" Trưởng Tôn Trường Minh đang đầy bụng tức giận không nơi trút, nghe xong lời của hắn lửa giận càng bùng phát, ngay cả những lời thô tục cũng tuôn ra luôn rồi, "Ngươi gặp Triệu Hoán Sư cấp Linh Hồn trẻ như vậy sao, ngươi biết cha nó là ai sao? Cha nó chính là Lương Vũ Ngưng, hiệu trưởng tiền nhiệm của học viện Tử Vân, ngay cả hoàng đế bệ hạ của Đan Lăng quốc chúng ta cũng là học sinh của hắn, gặp mặt cũng muốn tôn xưng một tiếng Thái phó, ngươi biết sau lưng nó lớn bao nhiêu không?"
"A!" Tên béo hói đầu Chử Kiến trợn tròn mắt lên, có nằm mơ hắn cũng không ngờ, nữ tử luôn luôn ôn hòa biết điều kia, dĩ nhiên lại có chỗ dựa lớn như vậy.
"Còn có, nữ nhân ngu xuẩn, ngươi biết nó còn có thân phận là gì không?" Mặt Trưởng Tôn Trường Minh sắp tái mét rồi, nói chuyện nước bọt tung toé, nước bọt bắn hết lên mặt Chử Kiến, Chử Kiến không dám lau, Trưởng Tôn Trường Minh còn tiếp tục gân cổ lên mà chửi, "Ngươi biết mẫu thân của Lương Nhu Vân trong miệng ngươi họ gì không? Họ Trưởng Tôn! Cùng họ với ta! Mẫu thân nó là muội muội nhỏ nhất của ta, muội muội ta thương yêu nhất ! Nó là nữ nhân ngu xuẩn, vậy ta là cái gì? Sao? Ngươi nói, ta người cậu này là cái gì?"
Chử Kiến mồ hôi lạnh tuôn ra rồi lại tuôn ra, sao hắn lại không biết viện trưởng cùng nữ nhân luôn điệu thấp kia lại là thân thích đây? Tại sao không ai nói cho hắn chứ? Điệu thấp, đều là Lương Nhu Vân điệu thấp gây ra họa a.
"Ta, ta không biết mà. Hiệu trưởng, ta vô tâm, ta không phải ý đó. Ta chỉ là muốn an ủi ngài." Chử Kiến hận không thể cắn đầu lưỡi chính mình.
"Quên đi, quên đi, ngươi lập tức đi xuống cho ta. Còn ở đây, ta sợ không nhịn được đánh ngươi!" Trưởng Tôn Trường Minh mắng mệt mỏi, phất tay bảo Chử Kiến mau mau lăn xuống đi. Chỉ là, hắn có linh cảm, giải thi đấu Thần Long lần này, sẽ hoàn toàn khác trước. Trước đây giải thi đấu Thần Long đều là trực tiếp phái học viên Tử Vân cùng học viên học viện Cuồng Chiến tham gia. Lần này mỗi học viện lại có danh sách đề cử, các học viên được đề cử lại phải tiến hành chọn lựa, sau đó đại biểu Đan Lăng quốc đi tham gia giải thi đấu Thần Long. Ban đầu là học viện Thiên Phong không có danh ngạch, học viện mới vừa thành lập không có bất kỳ cơ sở nào làm sao có khả năng có danh sách đề cử? Là Hình Lâm Châu cùng Thương Vô Nhai ra tay, mãnh liệt muốn thay đổi phương pháp lựa chọn lần này, sau đó mạnh mẽ giao cho học viện Thiên Phong bốn danh ngạch. Thanh Vân Châu luôn luôn không hỏi thế sự lần này cũng mở miệng ủng hộ hai đại cự đầu. Kết quả biến thành ba đại cự đầu quyết định phương pháp chọn lựa tuyển thủ tham gia giải thi đấu Thần Long lần này.
Lần này ngay cả Trưởng Tôn Trường Minh cũng không thể không đối với Gia Cát Minh Nguyệt cảm thán một câu: Có hậu trường chính là tốt, có nhiều hậu trường như vậy càng tốt hơn, có nhiều hậu trường cứng rắn như vậy, là tốt thật sự !
Truyện khác cùng thể loại
161 chương
135 chương
268 chương
62 chương
14 chương
39 chương
33 chương