Gia Cát Minh Nguyệt toàn thân đau nhức vô cùng, cả người co quắp trên mặt đất. "Chủ nhân, ngươi làm sao vậy? Ngươi đừng có chết nha! Nhiều năm như vậy mới có người triệu hoán ta đi ra. Ngươi chết sẽ không có ai triệu hoán ta nữa rồi, chủ nhân à, chủ nhân... Ngươi không được chết!" Vẹt mập khóc lóc như mưa luôn. Còn kinh cức điểu ở bên cạnh cũng gấp lên, đập cánh xoay quanh đầu Gia Cát Minh Nguyệt, bất lực. "Đau quá..." Gia Cát Minh Nguyệt yếu ớt nhả ra hai chữ. Vừa mới nói xong, tách~ một tiếng rất nhỏ, mạch máu trên cánh tay vậy mà lại bị vỡ ra rồi, máu tươi rất nhanh phun ra, nhuộm hồng cả ống tay áo của nàng. "A không xong! Chủ nhân!" Vẹt mập thấy thế, vội vàng đọc chú ngữ lên, bạch quang từ trên người của nó bắn ra, chiếu lên cơ thể Gia Cát Minh Nguyệt. Vết thương trên người Gia Cát Minh Nguyệt lúc này rõ ràng khép lại rồi. "Ngươi... Không phải ngươi nói, thuật trị liệu của ngươi vô hiệu với con người sao?" Gia Cát Minh Nguyệt cố hết sức mà hỏi. Miệng vết thương đã được chữa khỏi, nhưng mà toàn thân cũng vẫn cực kỳ đau nhức, huyết dịch bạo động cũng không ngừng lại. "Là đối với con người vô hiệu mà." Mập vẹt cũng sửng sốt, kỳ thật nó chỉ là ôm thái độ lấy ngựa chết làm ngựa sống mà thử một chút thôi, không nghĩ tới thực sự có hiệu quả. "Ngươi muốn ăn đòn à, lời này của ngươi có ý tứ gì?" Gia Cát Minh Nguyệt , "Ta chẳng lẽ không phải người à?" "Có lẽ chỉ hữu dụng đối với chủ nhân." Mập vẹt nghĩ nghĩ nói ra. "Ta đau muốn chết rồi! Trong này rốt cuộc phong ấn cái ma sủng gì hả!" Gia Cát Minh Nguyệt đau nhức muốn đánh người. Chẳng lẽ huyết chi thệ minh xuất hiện cắn trả? Vừa nói xong, trên người lại truyền tới âm thanh “đùng đùng”, mạch máu lần nữa lại nổ tung. Vẹt mập lại vội vàng đọc chú ngữ trị liệu cho Gia Cát Minh Nguyệt. Cứ như vậy tới tới lui lui giằng co thật lâu, Gia Cát Minh Nguyệt đã hấp hối rồi. "Chủ nhân, oa oa, chủ nhân, ngươi cũng không được chết đâu" Vẹt mập mệt mỏi đến mức mào trên đầu cũng rũ xuống, giọng nói cũng khàn khàn rồi, nhưng vẫn còn kiên trì nhớ kỹ đọc chú ngữ trị liệu cho Gia Cát Minh Nguyệt. Kinh cức điểu một mực chờ đợi ở bên cạnh, cũng sốt ruột lây. Gia Cát Minh Nguyệt nói cũng không nói ra được, ý thức của nàng đang phải đấu tranh với một cỗ ý thức cường hoành khác. Đối phương kháng cự, mà nàng một bước cũng không nhường! Đều đến bước này rồi, một khi nàng nhượng bộ, thất bại trong gang tấc không nói, mà còn rất dễ đi đời nhà ma. Cửu tử nhất sinh! Không biết qua bao lâu, rốt cục, cỗ ý thức cường hoành kia theo thời gian dần trôi qua đã an tĩnh lại. Huyết chi thệ minh đã được thành lập như vậy ! Gia Cát Minh Nguyệt chậm rãi ngồi dậy, nhẹ nhàng hít vào một hơi thật dài, tựa vào gốc cây. "Chủ nhân, ngươi không có việc gì rồi phải không?" Vẹt mập kinh hỉ kêu. "Ta không sao rồi, cám ơn ngươi, Suất Suất. Lần này không có ngươi, ta nhất định phải chết." Gia Cát Minh Nguyệt lòng còn sợ hãi nhìn y phục của mình gần như đã bị nhuộm đỏ. Nếu như lần này không có vẹt mập, nàng đã sớm chết vì mất máu quá nhiều rồi, còn ký kết huyết chi thệ minh cái nỗi gì. "Chỉ là chuyện nhỏ." Vẹt mập nghe thấy Gia Cát Minh Nguyệt gọi hắn là Suất Suất, cao hứng mà đắc ý ưỡn ngực lên, rồi lại đung đưa đầu nói, "Ta chóng mặt quá, ta về trước đi nghỉ ngơi đây." Gia Cát Minh Nguyệt biết rõ vẹt mập vẹt đã khổ cực rồi, nhẹ gật đầu, gọi vẹt mập trở về. Kinh cức điểu bay lên đứng ở trên vai Gia Cát Minh Nguyệt, nhẹ nhàng mổ mổ lên mặt Gia Cát Minh Nguyệt, giống như là đang nói xin lỗi. Nó cũng không nghĩ tới mọi chuyện lại hung hiểm như thế. "Ta không sao mà." Gia Cát Minh Nguyệt mỉm cười sờ lên đầu kinh cức điểu. Kinh cức điểu vui sướng kêu vài tiếng. Gia Cát Minh Nguyệt suy nghĩ một chút, hay là cứ triệu hoán ma sủng bản mệnh của mình ra xem rốt cuộc nó là ma sủng gì. Gia Cát Minh Nguyệt đọc lên đoạn chú ngữ trắc trở kia. Theo thời gian dần trôi qua, trước mặt xuất hiện một đám sương trắng, dường như có cái gì đó trong sương mù, lại không nhìn được diện mạo. "Là ai... Thức tỉnh ta?" Một thanh trầm thấp xa xưa lại mang theo sự uy nghiêm chợt vang lên. "Là ta." Gia Cát Minh Nguyệt nhìn sương trắng trước mặt, rất bình tĩnh trả lời. Nhưng trong lòng đã trăm mối tơ vò. Ma sủng có thể nói tiếng người, là ma sủng cường hãn cỡ nào! Vẹt biết nói chuyện không có gì kỳ quái, Nhưng mà, ma sủng bình thường khác chính là không thể nói tiếng người đâu đó. "Người thức tỉnh ta... Huyết chi thệ minh? Làm sao có thể!" Không ngờ, Gia Cát Minh Nguyệt vừa dứt lời, ma sủng kia lại phát ra tiếng gầm gừ, "Nhân loại nhỏ bé, ngươi vậy mà dám cùng ta ký kết huyết chi thệ minh!" Nghe thanh âm nổi giận như vậy, Gia Cát Minh Nguyệt có chút sửng sốt. Lớn giọng như vậy, ma sủng này, dường như rất không tầm thường? "Ngươi là ai? Ta vì sao không thể ký kết huyết chi thệ minh với ngươi?" Gia Cát Minh Nguyệt cố gắng muốn nhìn rõ bóng dáng trong sương mù, vậy mà làm thế nào cũng vẫn không nhìn rõ. "Ta chính là Ngạn Hống. Nhân loại nhỏ bé, ngươi dám to gan thừa dịp ta ngủ say cùng ta ký kết huyết chi thệ minh!" Bên trong thanh âm uy nghiêm lại có sự giận dữ. Ngạn Hống? ! Gia Cát Minh Nguyệt *đồng tử chợt co rút thật nhanh, sự rung động trong lòng đã không cách nào biểu đạt bằng ngôn ngữ, lại là Ngạn Hống! *con ngươi (mắt) Thượng cổ thần thú! Làm sao có thể? Gia Cát Minh Nguyệt nhớ rất rõ ràng, lịch sử ghi lại, ba ngàn năm trước, có một Triệu Hoán Sư cường đại định triệu hoán Ngạn Hống, lại bị cắn trả chết đi. Về sau, còn có một quốc gia lớn mạnh tập hợp sức lực của nhiều người, vẽ ra thượng cổ triệu hoán trận, triệu hoán Ngạn Hống, ý đồ khống chế hắn. Lần đó cũng coi như là triệu hoán thành công, nhưng lại phải trả một cái giá cực lớn. Ngạn Hống không chịu khuất phục, giết chết hết Triệu Hoán Sư có mặt, sau đó cứ như vậy mà biến mất. Quốc gia kia bị hao tổn lực lượng nghiêm trọng, mấy trăm năm sau mới có thể khôi phục. Thượng cổ thần thú mạnh mẽ như vậy, khủng bố như vậy, không ngờ lại ngủ say ở chỗ này, sau đó bị nàng thức tỉnh và ký kết huyết chi thệ minh. Trong giây lát, chính bản thân Gia Cát Minh Nguyệt cũng khó mà tin nổi lại có chuyện như vậy. "Lập tức cởi bỏ khế ước cho ta!" Ngạn Hống rống giận, một gió lạnh ác liệt đập vào mặt, chấn bay kinh cức điểu đang đậu trên vai Gia Cát Minh Nguyệt, làm nó rơi xuống dưới. Đối mặt với khí thế ngang ngược như vậy của Ngạn Hống, Gia Cát Minh Nguyệt không sợ hãi, trái lại cười rộ lên. "Đây là thái độ của ngươi đối với chủ nhân?" Gia Cát Minh Nguyệt nhướng mày, bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, nhìn đám sương trắng kia. "Chỉ bằng ngươi, ngươi mà cũng xứng làm chủ nhân của ta?" Giọng điệu của Ngạn Hống tràn đầy miệt thị. "Ta và ngươi, đã ký kết huyết chi thệ minh nha?" Gia Cát Minh Nguyệt chậm rãi nói. Ngạn hống hừ lạnh một tiếng, ý vị hàm chứa mỉa mai mười phần. Ý nó là Gia Cát Minh Nguyệt quả thực chính là nói nhảm. "Huyết chi thệ minh nha, ta cũng không nghĩ tới ta lại có thể ký kết huyết chi thệ minh." Gia Cát Minh Nguyệt tiếp tục thong thả nói chuyện, "Không biết huyết chi thệ minh có thực sự giống như trong truyền thuyết hay không, chủ nhân chết, ma sủng cũng sẽ chết theo?" Ngạn Hống lập tức trầm mặc. "Ta bị thương, ngươi cũng sẽ bị thương, ta chết, ngươi cũng chết!" Gia Cát Minh Nguyệt bỗng nhiên rút ra một mũi tên tinh xảo, không chút do dự hung hăng đâm vào mu bàn tay của chính mình. Máu tươi phun ra, Gia Cát Minh Nguyệt lại tựa như không cảm thấy đau đớn, sắc mặt bình tĩnh, chỉ là trong con ngươi tàn nhẫn và quyết tuyệt. Ngạn Hống tựa hồ bị đau, phát ra một tiếng kêu đau đớn, tiếp theo càng trầm mặc. "Nói cho ngươi biết, hoặc là cùng sống, hoặc là cùng chết! Đừng mơ tưởng ta cởi bỏ huyết chi thệ minh! Ngươi là của ta, vĩnh viễn cũng là của ta." Gia Cát Minh Nguyệt sắc mặt bình tĩnh rút mũi tên trên tay ra, mỗi chữ mỗi câu được nói ra cực kỳ rõ ràng. Sự kiên quyết trong đôi mắt lại khiến cho lòng người rung động. Trong khoảng thời gian ngắn, chung quanh hoàn toàn tĩnh mịch. Gia Cát Minh Nguyệt có thể nghe được tiếng trái tim mình đang đập rất rõ ràng. Thật lâu sau, Ngạn Hống rốt cục lên tiếng, giọng nói đã không còn giận dữ, mà là bình tĩnh rất nhiều: "Nếu như ngươi không thể chứng minh ngươi có tư cách trở thành chủ nhân của ta, như vậy ta sẽ đích thân kết thúc tính mạng của ngươi, dù cho như vậy ta cũng sẽ biến mất..." Gia Cát Minh Nguyệt trong lòng nhẹ nhàng thở ra, chỉ nói một chữ: "Được!" Sương trắng biến mất, Ngạn Hống cũng biến mất theo. Gia Cát Minh Nguyệt ngẩng đầu, nhìn đám lá cây xanh ngắt rậm rạp phía trên đỉnh đầu, trong lòng cũng buông lỏng. Sau một khắc, nàng lại vô cùng kích động. Ngạn hống! Thượng cổ thần thú, đã trở thành ma sủng của nàng! Đây không phải mộng, đây rõ ràng là sự thật!