Triệu Hoán Mộng Yểm

Chương 82 : Gặp trên đường (1)

Xe lửa rầm rầm, chậm rãi chuyển bánh. Lâm Thịnh nhắm mắt ngồi trên ghế, tư thế ngồi của cậu rất nghiêm chỉnh, cả người giống như đang nhìn thứ gì đó rất chăm chú, hoặc là đang cầu nguyện điều gì đó. Loại thay đổi này, vô hình trung đã trở thành thói quen trong cuộc sống của cậu từ lúc nào không hay. Trong lúc cậu không nhận ra, vô số những mảnh vụn ký ức đã mang những sở thích mà thậm chí cậu còn không phát hiện, dung nhập vào cuộc sống này. Bây giờ Lâm Thịnh đã phát hiện ra được, nhưng mà cậu cũng không quan tâm. Bọn họ vừa rời khỏi nhà của Móng Vuốt Tử Thần Đạo Linh thì Lâm Thịnh cũng lên tàu, chạy đến thành phố của mục tiêu thứ hai. Trên người Lâm Thịnh mặc áo sơmi màu đen đơn giản, bên chân đặt một cái cặp da nhỏ màu đen, bên cạnh cặp da là một cái hộp đen dài, đang tựa nghiêng trên đó. Xe lửa là loại tàu nhỏ chạy tuyến địa phương có thể mở cửa sổ, cơn gió từ bên ngoài lùa vào trong toa tàu, vừa vặn xua tan hơi nóng và bầu không khí ngột ngạt bên trong. Lâm Thịnh ngồi đối diện với một cô gái tóc đen mặc váy công sở màu trắng. Gương mặt cô gái không quá xinh đẹp, nhưng hai chân thon dài với tỷ lệ hoàn mỹ rất cân xứng. Cô mang tất chân màu da càng tôn lên đôi chân thu hút người khác. Cô gái ngồi bên cạnh người đàn ông đeo kính trông rất lịch sự, hiện giờ anh ta đang rảnh rỗi phát chán nên trò chuyện đôi câu với cô. Lâm Thịnh đưa tay cầm lấy ly nước ở trên bàn nhỏ của mình, khẽ nhấp một ngụm. Cô gái đối diện đang nhỏ giọng nói về chuyện tìm việc sau khi tốt nghiệp đại học với người đàn ông có vẻ ngoài lịch lãm kia. Ở chỗ ngồi bên phải, một người cha dẫn theo con trai đi chơi cũng đang thì thào dặn dò đứa bé vài điều cơ bản. Hai cậu thanh niên ngồi đằng trước đang khoanh chân đánh bài. Người phía sau hình như là kẻ có tiền, vừa hút thuốc vừa chơi trò chơi trên di động. Đây là xe lửa của Tịch Lâm... Thật là lạc hậu... Thật nhớ máy bay ở trái đất quá đi. Lâm Thịnh không nói gì, thu lại tầm mắt, trong đầu không ngừng tính toán, làm thế nào có thể thuyết phục được nhà võ đạo thứ hai mà cậu đã chọn. Nếu nói Móng Vuốt Tử Thần Đạo Linh là con hổ già không còn móng vuốt, thì Hải Ưng Roland này, chính là một đại ca xã hội đen đích thực. Chỉ dựa vào mấy câu nói bình thường cũng chưa chắc sẽ thuyết phục được đối phương. Suy nghĩ trong đầu Lâm Thịnh không ngừng quay mòng mòng, muốn tìm biện pháp có thể nhận được sự tin tưởng của Hải Ưng Roland. Đáng tiếc, theo tư liệu mà Saru có được từ chỗ Đạo Linh, Hải Ưng Roland chính là cáo già, mặc dù hiện tay công phu của ông ta đã yếu đi nhưng bên dưới lại có một đệ tử được bồi dưỡng từ nhỏ, che chắn cho ông ta. Nghe nói đệ tử của ông còn giỏi hơn cả thầy, bây giờ đang kinh doanh công ty bất động sản, rất khó đối phó. "... Trước kia em họ của anh cũng gây chuyện thế này, bị người ta đánh cho gần chết, suýt chút nữa thì mất mạng. Cũng may là có cậu anh." Không biết vì sao mà người đàn ông đối diện lại thay đổi đề tài tán gẫu, chuyển thành vấn đề an ninh trật tự ở thành phố Ninh Hải. "Cũng đành chịu thôi, ai kêu tình hình lúc này lại hỗn loạn như vậy. Em trai của anh không hiểu chuyện, ra ngoài chơi bời quậy phá, đưa đi bệnh viện kiểm tra thì xương chân phải gãy nát, lại còn để lâu mà không nhập viện, cho nên phải cắt bỏ luôn." Người đàn ông thở dài. Cô gái ngồi bên cạnh nghe thấy như thế thì khẽ nhíu mày: "Có bắt được người gây chuyện không? Nghiêm trọng như vậy, chắc chắn sẽ ra tòa đúng không?" Người đàn ông lịch sự kia lắc đầu: "Chẳng có cách nào, người nhà của nó cũng không có quan hệ với ai, cuối cùng vẫn đổ lên đầu cậu anh. Lại thêm lúc đó mẹ anh đi tìm người bên kia, sau khi nói chuyện thì bên kia bồi thường cho năm trăm ngàn." Anh ta lén nhìn hai chân cô gái rồi nói tiếp: "Nói thực thì chuyện này cũng không cần phiền phức như vậy, chỉ là em trai anh cứng đầu quá. Aiz..." "Năm trăm ngàn? Người kia cũng chịu bồi thường sao?" Cô gái ưỡn bộ ngực đầy đặn lên: "Em nghe nói người dám ra tay tàn nhẫn như thế đều không dễ nói chuyện." "Cũng tạm." Người đàn ông gật đầu nói: "Thật ra với loại người này, chỉ cần em hung dữ hơn bọn họ là được. Bọn họ cũng là người, cũng biết sợ, cho nên chúng ta chỉ cần tìm người có thể làm cho bọn họ sợ là được rồi." Anh ta mỉm cười, cố ý mơ hồ để lộ rằng gia đình mình không đơn giản, ngay cả côn đồ gớm như thế mà cũng có thể khống chế, hòng thể hiện bối cảnh và thế lực nhà mình. Rất rõ ràng, thái độ của cô gái kia đối với anh ta cũng thay đổi. Khi mà tình hình càng lúc càng bất ổn như hiện giờ, một người đàn ông có thể bảo đảm cho sự an toàn và ổn định của gia đình mình đúng là rất dễ dàng thu hút phái yếu. Lâm Thịnh ngồi đối diện, liếc mắt nhìn vẻ ngoài người đàn ông đó. Người này trông có vẻ cục súc, điệu bộ lại khoa trương, nếu lời anh ta nói có thể đúng một nửa thì đã là quá tốt rồi. Chỉ có điều, cô gái kia lại tin lời anh ta nói là thật, ngạc nhiên mở to hai mắt, cho nên cậu cũng lười chen vào giải thích. Hai người trò chuyện thêm một lát nữa, chẳng bao lâu sau cô gái kia đã thấy chán rồi, cho nên sự chú ý chậm rãi chuyển lên người Lâm Thịnh ở đối diện. Hôm nay Lâm Thịnh vì đi gặp Móng Vuốt Tử Thần Đạo Linh mà ăn mặc có vẻ trưởng thành hơn tuổi, dưới chân còn đặt vali và cái hộp tinh xảo màu đen, thoạt nhìn rất có đẳng cấp. Người đàn ông bên cạnh thấy thế cũng chỉ cười cười, vẻ mặt không để lộ ra là ý gì: "Cậu em đi đâu đấy? Cũng đến Ninh Hải à?" Anh ta chủ động lên tiếng hỏi. "Đúng vậy, đến Ninh Hải du lịch một chuyến." Lâm Thịnh cười nói. "Đúng là người có ý chí, anh sống ở Ninh Hải mười mấy năm, nếu chỉ du lịch thì đúng là không tệ. Không khí tốt, ít ô nhiễm, mặc dù không quá sầm uất nhưng lại rất thích hợp để sinh sống." Người đàn ông bắt đầu nói năng liến thoắng, giới thiệu những địa điểm du lịch ở Ninh Hải. Sau đó còn nói gần đây vấn đề an ninh trật tự của Ninh Hải không tốt, tốt nhất là ít đi đến những địa phương nào. Lâm Thịnh cười cười đồng ý. Người đàn ông lại tiếp tục lấy thân phận như người từng trải, báo cho Lâm Thịnh vài phong tục cần chú ý ở nơi đó. Rõ ràng là anh ta đặt Lâm Thịnh ở vị trí em trai của mình. Thời gian dần dần trôi qua, người đàn ông trao đổi cách liên lạc và số điện thoại cá nhân với cô gái đó. Sau khi đã đạt được mục đích, trông anh ta thoải mái hơn nhiều, vỗ ngực bảo đảm với cô gái kia: "Nhà ga ở Ninh Hải rất rối loạn, lát nữa em nhớ theo sát anh, đừng đi một mình, nếu không rất dễ bị cướp túi. Anh nói thật đó, những người đó vừa liếc mắt một cái đã nhận ra em có phải người địa phương hay không." Anh ta nhìn Lâm Thịnh: "Cậu em này, lát nữa cậu đi cùng anh chị đi, nhà ga loạn lắm, cậu đi một mình rất dễ bị nhắm vào." Lúc trước anh ta còn thể hiện rất khoa trương, không hề nhiệt tình thật lòng, lúc này lại nói như thế, rõ ràng là muốn thể hiện mình là người rộng lượng trước mặt người đẹp. Lâm Thịnh cười từ chối: "Không sao đâu, em đi một mình đã quen rồi." Lúc này xe lửa cũng chạy chậm lại, bắt đầu vào trạm dừng. Nhưng khi đến trạm dừng, không biết vì sao, bên ngoài nhà ga có vài binh lính mặc quân phục màu xanh sẫm cầm súng đứng đó. Còn có một nam một nữ sĩ quan cao lớn, đồng phục trên người phẳng phiu, trên giày da màu đen còn có biểu tượng phi cơ đặc biệt của quân đội. Một người trong đó chỉ còn một mắt, đeo bịt mắt màu đen, dáng người cường tráng, ánh mắt đượm vẻ chết chóc hung tàn. Hai người đang nói chuyện phiếm, hình như đang chờ đợi người nào đó. "Biểu tượng phi cơ?" Lâm Thịnh âm thầm nhớ lại, quân đội Tịch lâm rất ít có biểu tượng phi cơ, ngược lại bên Lydum mới là nhiều. Nhưng mà hiện nay tình hình giữa Tịch Lâm và Lydum đang gay gắt như thế, sao lại có sĩ quan mặc quân phục Lydum xuất hiện ở đây? Cậu còn để ý thấy, trên người binh sĩ ở xung quanh, tất cả đều mang huy hiệu có biểu tượng đóa hoa màu xanh đại diện cho quân đội Tịch Lâm. Xe lửa chậm rãi vào ga. Không biết vì sao, Lâm Thịnh lại nhìn chăm chú vào sĩ quan chỉ có một mắt của Lydum, cứ cảm thấy gã như một con thú dữ hung tàn. - ---