Triệu Hoán Mộng Yểm

Chương 215 : Hóa giải (3)

Editor: Nguyetmai Khi trời sập tối, lúc khoảng hơn bảy giờ, toàn bộ đồ đạc của Lâm Thịnh đều đã chuyển đến căn phòng mới thuê. Sau khi bảo nhân viên chuyển nhà về, cậu cũng đuổi cả Cardura đi rồi bắt đầu sửa soạn hành lý. Lâm Thịnh đi tắm rồi nói chuyện nói rõ ràng với người nhà của mình, sau đó hỏi thăm họ về tình hình dạo gần đây. Lúc này, sắc trời cũng đã tối hẳn. Lần này Lâm Thịnh không ngủ sớm để đi vào giấc mơ mà một mình ngồi ở giữa phòng khách. Trong phòng khách trống trải chỉ có một cái tivi, một cái tủ lạnh và một bộ bàn ghế. Bức tường xung quanh trắng như tuyết, giống như vừa mới sơn xong. Lâm Thịnh ngồi ngay chính giữa, nhắm mắt lại và từ từ hồi tưởng hai Hôi Ấn mà mình nắm giữ. Cái thứ nhất: Hôi Ấn Công Sự. Sức mạnh tinh thần của cậu tựa như nước chảy, tự động men theo đường nét của Hôi Ấn, nhanh chóng chuyển động. Chỉ chưa đến một phút, cậu đã hoàn thành một lần minh tưởng. Sau đó là cái thứ hai: Hôi Ấn Nộ Hống. Hôi Ấn này lấy được từ thành Tuyết Phong, từ đó đến giờ vẫn chưa có tác dụng gì. Tuy Lâm Thịnh sở hữu nó nhưng lại chẳng tìm được cơ hội nào để sử dụng. Phong cách chiến đấu của cậu xưa nay vẫn luôn dứt khoát, không dài dòng, vừa vào là xông lên đánh ngay lập tức. Nếu đánh không lại thì chạy, còn đánh được thì giết thẳng tay. Chắc vì thế nên cậu không có cơ hội sử dụng Hôi Ấn Nộ Hống này. Minh tưởng Nộ Hống cũng chỉ mất hai phút. Lâm Thịnh lẳng lặng nhắm mắt, cảm nhận trong đầu, thấy linh hồn của Vua Thép đang nhanh chóng hòa tan. Một lượng lớn sức mạnh linh hồn không hình không màu hòa vào bản thể, nhanh chóng nhiễm vào hơi thở của cậu. Lâm Thịnh có thể cảm nhận được Thánh lực trong bụng và ngực mình đang tăng lên với tốc độ khủng khiếp. Mỗi một giây gần như tăng bằng thành quả mấy ngày cậu phải tu luyện liên tục. Thánh lực hệt như suối nguồn không ngừng chảy ra biển lớn, khuấy động và xoay tròn … Xẹt… Ánh sáng màu trắng nhạt của Thánh lực mờ mờ bao quanh cơ thể Lâm Thịnh. Cả người cậu, từ trên xuống dưới đều tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt. Thậm chí ngay cả lớp quần áo cũng không thể nào che chắn luồng sáng ấy mà mặc cho nó xuyên ra bên ngoài. Hiện tượng này kéo dài gần hai mươi phút. Sau đó, Lâm Thịnh cảm giác được tổng lượng Thánh lực trong cơ thể đã tăng lên gấp đôi so với trước đây. Một lượng lớn Thánh lực từ từ thâm nhập vào máu, lưu thông đến toàn bộ cơ thể cậu. Cậu cảm thấy như đang được ngâm mình trong nước nóng, vô cùng dễ chịu. Trong ngực và bụng cậu, tại trung tâm của dòng Thánh lực, hai ký hiệu đang dần dần ngưng tụ lại và chuyển động chậm rãi lên lên xuống xuống. Lâm Thịnh nhắm mắt cẩn thận cảm nhận, trong chốc lát đã nhận ra đó chính là hai ký hiệu Hôi Ấn mà cậu nắm giữ: Công Sự và Nộ Hống. "Nghe nói chiến sĩ Thánh điện nắm giữ càng nhiều Hôi Ấn thì lúc lên cấp càng có lợi. Đáng tiếc bây giờ mình chỉ có hai cái." Lâm Thịnh cảm thấy khá tiếc nuối. Nhưng, tổng lượng Thánh lực tăng lên nhiều giúp sức đề kháng và khả năng tự chữa lành của cơ thể cậu cũng tăng vọt lên. "Hiên tại chắc Thánh lực cũng khoảng cấp năm nhỉ?" Lâm Thịnh suy đoán trong lòng. Cậu đứng dậy, nhanh chóng đi rửa mặt rồi quay về nằm lên giường, trên người vẫn mặc nguyên bộ quần áo. Cậu đang định nghỉ ngơi và đi vào giấc mơ thì... "Anh trai… Em muốn ngủ chung!" Cardura không biết chui ra từ đâu, lúc này đang cố gắng bò lên cuối giường, hai mắt lấp lánh tập trung nhìn Lâm Thịnh. "Vui lắm à?" Lâm Thịnh cạn lời. Cảm giác này rất kỳ lạ, giống như nửa mặt trái của mình thì giả gái, nửa bên còn lại thì giữ nguyên. Sau đó mặt trái mặt phải ve vãn và nói chuyện yêu đương với nhau. "Tay trái yêu tay phải, bắp đùi yêu cẳng chân, có gì thú vị sao?" Lâm Thịnh bình thản nói. "Thú vị mà? Chỉ khi ôm anh trai ngủ, em mới cảm thấy an tâm thôi!" Cardura đã thay sang một chiếc váy ngắn màu đen, đôi chân dài mang tất da mỏng màu trắng quỳ trên giường, bò từng chút từng chút một về phía Lâm Thịnh. Mái tóc dài màu bạch kim của "cô" xõa xuống, phủ lên tấm chăn màu trắng có in hình đám mây. Bộ ngực nhỏ hơi phồng lên cùng với vòng eo con kiến và cặp mông căng tròn tạo nên đường cong mê người. "Thích không?" Cardura nhẹ nhàng tới gần mặt của Lâm Thịnh, trên người tỏa ra hương hoa thơm mát. "Cardura, cậu đã ăn bao nhiêu người rồi? Còn nhớ không?" Lâm Thịnh đột nhiên hỏi. "… Ừm… Chắc khoảng hơn ba nghìn người…" Cardura suy nghĩ cẩn thận: "Bọn họ đã hòa thành một thể với em rồi!" "Vậy có thể nói, bây giờ tôi đang ngủ chung với ba nghìn người trên một cái giường sao?" Lâm Thịnh thản nhiên hỏi lại. "Là sao??" Cardura ngẩn người ra. "Thôi được rồi, ra ngoài canh cửa đi. Không có việc gì thì đừng làm phiền tôi." Lâm Thịnh xoa đầu "cô". Cardura liền rơi tọt vào một cái vòng luẩn quẩn. Nó ngơ ngác bước xuống giường, bắt đầu suy nghĩ kỹ càng vấn đề Lâm Thịnh vừa nói. Những người mà nó ăn tính ra chưa chết, chẳng qua chỉ hòa vào cơ thể của nó, tồn tại cùng nhau thôi. Trên thực tế, nó chính là quái vật khổng lồ dung hợp và hàm chứa rất nhiều rất nhiều người. Nếu như nó với Lâm Thịnh ấy ấy, thế thì cũng đồng nghĩa với việc đang ấy ấy cùng với ba nghìn người khác… Nhưng mà điện chủ là của một mình nó! Nó tuyệt đối sẽ không chia sẻ với người khác! Thế là Cardura lại rơi vào bế tắc. Lâm Thịnh bắt Cardura ra khỏi phòng, hóa thành khói đen bay xung quanh để bảo vệ ở bên ngoài xong mới yên tâm nằm ngửa trên giường, nhắm mắt từ từ tiến vào giấc mơ. Nếu không tính đến việc hơi bị "lệch tông" và "hâm" hơn những quái vật khác, thì Cardura quả thật là một vệ sĩ rất tốt. Cậu đã tiêu hóa xong linh hồn của Vua Thép, lần này, cuối cùng cậu cũng có thể tiếp tục săn bắt rồi… … Tích tắc tích tắc tích tắc… Trong tiếng kim giây đều đều vang vọng, Lâm Thịnh từ từ mở mắt ra. Cách bày biện đồ vật trong Thánh điện nhỏ vẫn giống như trước. Từng dãy ghế dài, những cửa sổ lớn với các họa tiết khéo léo ẩn chứa ý nghĩa thần thánh, đài cầu nguyện nơi đặt Thánh điển truyền thừa. Tất cả vẫn giống hệt như lúc cậu rời đi, không hề có bất kỳ sự thay đổi nào. Lâm Thịnh nhìn lại trên người mình, cậu đang mặc bộ áo giáp Huyết Khải tìm được ở Công hội Chiến Sĩ, trên lưng đeo một bó rìu ngắn. Cậu đứng dậy, trước tiên là đi đến căn phòng chứa đồ nằm tận cùng bên trong Thánh điện, đứng trước Tháp kiểm tra, vươn tay nắm chặt hai thanh cầm ở hai bên cột. Vụt… Thánh lực cuồn cuộn tràn vào Tháp kiểm tra. Ánh sáng màu trắng của Thánh lực không ngừng dâng lên và vượt qua từng mức vạch trên cột. Thoắt cái, Thánh lực đã lướt qua cấp bốn, đạt đến cấp năm, sau đó ngừng lại ở ngay bên trên cấp năm một xíu. "Quả nhiên!" Trong lòng Lâm Thịnh thở phào một cái: "Hấp thụ linh hồn của Vua Thép bằng cả trăm linh hồn quái vật bình thường khác." Sau khi xác định Thánh lực thật sự đã đột phá đến cấp năm, cậu rút tay về, không nấn ná thêm nữa mà nhanh chân đi ra khỏi Thánh điện nhỏ. Đứng trên mặt đường, tầm mắt của Lâm Thịnh sượt qua mấy tòa nhà nằm san sát nhau, lướt qua cả Công hội Chiến Sĩ, nhìn về tuốt phía cuối con đường. Con đường này càng đi thì càng đến gần khu vực trung tâm của thành Hắc Vũ. Mà ở nơi đó, khả năng gặp quái vật sẽ càng cao. Lâm Thịnh đứng trước cửa Thánh điện, hít sâu mấy hơi rồi nhanh chân bước về phía trung tâm thành. Các tòa nhà màu đen hai bên đường không ngừng trôi qua, giống như mấy cái bóng quái thú đen thùi lùi, cao thấp không đồng đều, đang bò lổm ngổm, mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Thịnh đi ở giữa. Sương mù màu xám ngả đen tràn ngập hòa vào ánh sáng mờ nhạt của đèn đường, mang đến cảm giác như lúc nào cũng có thể có quái vật xông ra từ hai bên. Lâm Thịnh chầm chậm đi ngang qua Công hội Chiến Sĩ, càng lúc càng nâng cao cảnh giác, đưa mắt quét nhìn biển hiệu các ngôi nhà hai bên đường. "Nhà Cohen". "Quán rượu Bách Diệp". "Nhà Andu Silil". "Nhà Toms Lean". "Nhà Pakerlo Gerald". "Cửa hàng quần áo Hắc Nha". Từng cái tên của tòa nhà không ngừng lướt qua trong mắt của Lâm Thịnh. Cậu cũng không tùy tiện bước vào lục soát. Thành Hắc Vũ quá rộng lớn, nếu như mỗi tòa nhà đều đi vào thì không biết phải đi bao lâu. Cậu nhất định phải tiết kiệm thời gian trong từng giấc mộng, nhanh chóng tranh thủ học hỏi tri thức thần bí của giấc mơ - những tri thức có thể áp dụng ngoài đời thực. Lâm Thịnh nhanh chân đi trên lề đường, nhanh chóng sàng lọc và lựa chọn biển hiệu của các tòa nhà hai bên. Đi hết hai con đường, sắp đến đầu đường thứ ba thì bỗng nhiên Lâm Thịnh dừng chân lại, ánh mắt bị thu hút bởi một tòa nhà tường trắng đỉnh vàng, có mái vòm cong cong trông như một ngôi mộ. Biển hiệu bên ngoài tòa nhà đó ghi một hàng chữ rõ ràng. "Sở nghiên cứu pháp thuật cao tầng Hắc Vũ".