Triệu Hoán Mộng Yểm
Chương 200 : Phát triển (3)
Translator: Nguyetmai
Sau khi ngồi xuống, Lâm Thịnh lại tiếp tục suy nghĩ kế hoạch.
"Nếu mình bắt đầu xây dựng lại thế lực thì thật sự quá lâu. Vậy còn không bằng mượn các tập đoàn đã tồn tại sẵn ở thành phố này, trao đổi với họ để đổi lấy thứ mình cần. Thế thì mình có thể trao đổi cái gì với họ đây?" Cậu bắt đầu kiểm lại vốn liếng của mình.
Trong chốc lát, một biện pháp hoàn hảo xuất hiện trong đầu cậu, có thể thử một chút.
"Nghi thức triệu hoán tốn rất nhiều tiền, hơn nữa mình cần nhiều nguyên liệu để thử nghiệm các nghi thức khác nữa. Việc tiền bạc phải nhanh chóng giải quyết mới được."
Lâm Thịnh đã quyết định và sắp xếp xong, thế là lập tức cúi đầu tiếp tục việc học của ngày hôm nay.
…
…
Adolf nhẹ nhàng ôm bạn gái, cúi đầu hôn sâu. Dưới tác dụng của rượu cộng với chút kích thích từ túi xách xa hoa và trang sức đồ hiệu, lại có thêm cô chân dài chủ động nhào vào lồng ngực của cậu ta. Từ góc nhìn của người ngoài, Adolf chính là thái tử cao cao tại thượng của tập đoàn Chris, là thiếu gia tương lai được thừa kế một khối tài sản kếch sù.
Cậu ta chơi bời hằng đêm, cuộc sống hưởng thụ đến mức người thường không thể nào tưởng tượng nổi.
Nhưng chỉ có cậu mới biết, cuộc sống như thế buồn chán và nhạt nhẽo đến mức nào. Cậu không thích như vậy. Nhưng trừ việc đó, cậu hoàn toàn không kiếm được thứ gì có thể lấp đầy tâm hồn trống vắng này.
Đặc biệt là sau khi biết tới Jayne, đều là đại thiếu gia nhưng anh ta lại có thể thoát khỏi sự ràng buộc của gia tộc, tự mình sống trọn cuộc đời của riêng mình. Còn cậu lại không thể…
Hơn nữa, tập đoàn Nudo của gia tộc Jayne và tập đoàn Chris nhà cậu tuy rằng đều là tập đoàn lớn hạng nhất ở đây, nhưng mỗi lần cha và chị gái nhắc đến tập đoàn Nudo thì đều dặn cậu tuyệt đối không được trêu chọc người trong gia tộc của Jayne, giống như bọn họ đều là thú dữ vậy.
Một tiếng sau, Adolf đẩy cô gái bên cạnh ra, để cô ta đứng dậy đi ra ngoài.
Cô gái không để ý chút nào, cầm lấy thẻ ngân hàng cậu đưa trước đó, hôn cậu một cái rồi mặc quần áo vào và rời khỏi đó. Cửa phòng từ từ đóng lại, chỉ còn một mình Adolf đang nằm trên giường lớn hơi đờ người ra.
Nếu như có thể, cậu cũng chẳng muốn sống cuộc sống như vậy, ngày nào cũng chìm đắm vào mấy thứ này. Nhưng những năm gần đây đều như thế, cậu cũng quen dần rồi…
Thật ra cậu không hề muốn để chị mình thất vọng, cũng không muốn nhìn thấy ánh mắt thất vọng của cha.
Nhưng có cách nào chứ?
Cậu đã từng cố gắng rồi, thế nhưng không có tài năng vẫn là không có tài năng, dù điều kiện tốt hơn người khác vô số lần thì cũng thế. Cậu cứ thất bại liên tục, đến cuối cùng vẫn khiến chị và cha hoàn toàn thất vọng về cậu ta. Rốt cuộc cậu đã có thể nhìn rõ hiện thực, nhìn rõ bản thân chỉ là một người cực kỳ tầm thường. Sau đó là bỏ cuộc, là dừng chân sa đọa.
"Thật sự rất khó coi…" Cậu nhấc hai tay lên xoa mặt, đứng dậy khoác áo ngủ rồi đi vào phòng tắm.
Đứng trước gương, cậu định cúi đầu xuống rửa mặt. Bỗng nhiên một luồng âm u, lạnh lẽo khiến người khác sởn tóc gáy chợt ùa đến từ sau lưng, trong chốc lát bao phủ cả người cậu ta.
"Đứa trẻ đáng thương, tôi thấy được tâm hồn đau khổ, trống vắng của cậu…"
Một người đàn ông quái dị gương mặt bị quấn bởi những lớp băng, trên lưng đeo một thanh trường kiếm màu bạc, hai tay khoanh trước ngực đang đứng trước cửa phòng tắm lẳng lặng nhìn cậu.
"Ông là ai!" Adolf cảnh giác, toan gọi vệ sĩ, nhưng bất chợt dừng lại bởi hành động quái dị của đối phương.
Thân hình của người đàn ông quái dị đột nhiên hóa thành một luồng khói đen, thoắt cái bay đến trước mặt cậu, ngưng tụ lại thành hình người. Hai người cách nhau chưa đến một gang tay, Adolf cũng không dám mở miệng kêu cứu.
"Rốt cuộc thì ông là ai?!" Mắt cậu trợn to khi thấy một người sống hoá thành khói đen, kiểu cảm giác vô cùng ma quái và huyền ảo ấy khiến đầu óc cậu ta không phản ứng kịp.
Trước tiên, cậu nhéo mạnh đùi mình một cái để xem bản thân có đang nằm mơ hay không. Nhưng sự đau đớn giúp cậu hiểu rõ đây không phải là mơ.
Người đàn ông quái dị từ từ đưa đầu đến gần cậu. Cách vài lớp băng, đôi mắt như hố đen hun hút nhìn xuyên qua lớp băng vải, dường như muốn thăm dò nội tâm của Adolf.
"Cậu thấy không cam tâm, cậu thấy ngột ngạt, cậu thấy trống rỗng… Tôi có thể nhìn thấy tất cả…"
"Ông là ai? Muốn làm gì?!" Adolf nuốt nước bọt, lùi về sau một bước. Lưng cậu đụng vào bồn rửa mặt, trong ánh mắt cảnh giác lại mang theo chút mong chờ khó hiểu.
"Tôi sao? Một kẻ vô danh tiểu tốt chuyên đi chiêu mộ người có tài năng ở xung quanh cho tổ chức." Giọng người đàn ông hơi khàn khàn.
"Người có tài năng sao??" Adolf giật mình, hơi nghi ngờ mà tự chỉ vào mình: "Ông nói tôi đấy hả?"
"Cậu đang nghi ngờ à?" Người đàn ông quái dị cười nhẹ: "Nhưng mà chuyện này cũng không liên quan đến tôi. Tôi chỉ cung cấp cơ hội thôi. Cậu là người được chọn lựa, đầy đủ tư cách nhận cơ hội thanh tẩy của Thánh lực. Đương nhiên, cậu cũng có thể từ chối. Sau khi từ chối, tôi sẽ lập tức đi ngay."
Adolf cũng không phải lựa chọn duy nhất của hội Thiết Quyền, vì vậy Lâm Thịnh cũng không để ý người này cho lắm. Tuy rằng người này có tố chất rất tốt, đặc biệt là rất thích hợp với Thánh lực, nhưng thứ Lâm Thịnh xem trọng không phải là vậy.
Hô hấp của Adolf nặng dần. Cậu ta không phải người cam lòng tự đắm mình trong trụy lạc, chỉ là số lần trải nghiệm quá nhiều, thất bại cũng quá nhiều, cuối cùng đành nhận kết quả bất đắc dĩ này.
Nhưng bây giờ, không biết vì sao cậu được chọn để nhận tư cách đặc biệt vô cùng thần bí và khó lường này. Thứ năng lực hóa thành khói đen kia là lần đầu trong cuộc đời cậu được chứng kiến. Nó đại diện cho thế giới phi phàm, vào lúc này đang mở ra trước mắt cậu ta. Chỉ cần cậu đồng ý… là dường như sẽ có tư cách bước vào đó.
"Tôi cần phải trả giá những gì? Tôi có thể đạt được những gì?" Cũng may mà cậu vẫn còn sự tỉnh táo và lý trí như trước.
"Trả giá? Đạt được?" Lúc này Lâm Thịnh đang khống chế cơ thể của kiếm sĩ Hắc Vũ, cậu nở nụ cười.
"Cậu cho rằng chỉ cần có tố chất thì sẽ đạt được tất cả sao? Tố chất chỉ là bước khởi đầu, cậu nhất định phải nỗ lực rất nhiều, bỏ ra vô vàn công sức và thời gian mới có thể đạt được những mục tiêu cao hơn. Đương nhiên, khi truyền thụ Thánh lực thì cần phải trả giá một chút, nhưng mà nó rất nhỏ, không đáng để kể đến. Cái cậu thật sự cần bỏ ra là lòng kiên trì bền vững, không bao giờ bỏ cuộc."
Trong một buổi tối, Lâm Thịnh đã dùng tốc độ của kiếm sĩ Hắc Vũ tuyển được không ít người, trong đó có ba người vừa ý nhất. Cậu đang chuẩn bị kiểm tra từng người để đưa vào hội. Nói chung hội Thiết Quyền cũng không thể chỉ dựa vào mình cậu và vật triệu hoán, nhất định phải có nhiều thành viên khác cùng nhau gánh vác. Mà trong ba người này, chỉ cần xác định được một người đủ tư cách, Lâm Thịnh sẽ không bồi dưỡng hai người còn lại.
Tây Luân cũng không phải là không có lực lượng siêu phàm khác, cậu không tính phát triển quá nhiều thành viên, để tránh đắc tội với các thế lực địa phương. Đã có một Tháp Thiên Đường còn chưa giải quyết xong, nếu thêm một Tây Luân nữa thì sẽ rất khổ cực.
Hô hấp của Adolf càng nặng nề hơn nữa.
Cậu ta có thể cảm nhận rất rõ thái độ của đối phương với mình. Không phải chỉ có một mình cậu, mà ngược lại giống như bất kỳ lúc nào cũng có thể tìm được người thay thế. Điều đó, quả thật cậu ta đoán không sai.
Lâm Thịnh còn rất nhiều lựa chọn thay thế. Tuy rằng tố chất của Adolf vô cùng tuyệt vời, là người có tố chất tốt nhất mà cậu từng gặp, nhưng đối với Lâm Thịnh, có tố chất tốt không có nghĩa là hấp thụ linh hồn cũng nhanh. Cho nên cậu không đặt nặng việc đó lắm. Dù sao kết nạp thêm thành viên cũng không phải để bản thân có thêm sức mạnh chiến đấu, mà chỉ vì đạt được tài nguyên và mối quan hệ.
"Tôi… Đồng ý!" Adolf không do dự nữa mà quả quyết trả lời.
Cậu quyết định đánh cược thêm một lần. Trong những cuộc đánh cược lần trước, cậu đã thua đến mức thương tích đầy mình, nhưng lần này, cậu sẽ tin tưởng thêm một lần nữa!
Truyện khác cùng thể loại
82 chương
4 chương
85 chương