Triệu Hoán Mộng Yểm
Chương 20
Từ Ý đứng bên cạnh, vẻ mặt vô cùng hứng thú.
"Các em lùi ra xa, chúng ta bắt đầu."
Thấy có người can đảm thách thức đấu kiếm với huấn luyện viên Trần Hoan, những học viên còn lại đều rất hào hứng, nhanh chóng kết thúc việc luyện tập xếp thành vòng đứng bên cạnh chờ xem trận đấu.
Phùng Hà khoanh tay đứng ở một bên, chăm chú quan sát Lâm Thịnh. Cô không hề cho rằng mình đã thua, mà chẳng qua do trạng thái của mình hôm qua không tốt lắm, không được nghỉ ngơi đầy đủ.
"Để mình xem xem thằng nhóc này sẽ chết thế nào!" Cô tức giận nói thầm.
Dù sao cô cũng học ở đây hai tháng rồi, cũng coi là học viên kì cựu trong lớp, vậy mà bây giờ lại bị đánh bại bởi một tên lính mới, đây quả thực là...
"Bắt đầu!"
"Giết!!"
Một tiếng hô rền trời vang lên.
Hai thanh gỗ mạnh mẽ lao vào nhau.
Cốp!!
Trong khoảnh khắc ấy, cả Từ Ý và các học viên khác đều có cảm giác như đây là một trận đấu sử dụng hai thanh kiếm thật để đối kháng quyết liệt với nhau, chứ không phải chỉ là hai cây gậy gỗ.
Trần Hoan đạp ra một cú, dùng cây gậy gỗ trong tay ngăn cản sự tấn công của Lâm Thịnh, khuỷu tay cô theo đà đánh sang ngang, nhằm đánh rơi vũ khí đối phương đang cầm.
Kỹ thuật đoạt kiếm này cô chưa từng dạy bao giờ, mặc dù chỉ đơn giản là sự phối hợp giữa khả năng giữ kiếm và thực hiện các chiêu thức nhưng cũng cần luyện tập suốt một quãng thời gian dài mới biến thành một loại phản xạ tự nhiên.
Hiện tại, trong lòng cô cũng hơi thấy bất an.
Vừa rồi thực ra cô không dùng nhiều lực, vốn định đánh bại Lâm Thịnh ngay ở hiệp đầu để thể hiện thực lực của một huấn luyện viên, thế nhưng thực sự không ngờ rằng khả năng kiểm soát cự ly của cả hai đều thuộc loại đáng gờm.
Bây giờ, cô không chắc chắn sẽ hạ gục cậu trong một chiêu, cho nên chỉ có thể thuận theo nhịp đấu thay đổi chiêu thức, bằng không sẽ càng mất mặt với học viên hơn.
"Lợi hại thật!" Sắc mặt Từ Ý nghiêm túc hơn hẳn.
"Điểm khó nhất trong kiếm thuật Nạp Khê là tính toán cự ly. Trong lúc đấu kiếm, điểm đầu tiên cần để ý chính là đứng ở khoảng cách sao cho đối phương đánh không tới, sau đó dần dần tìm cơ hội kéo dài mũi kiếm xa nhất có thể, đánh vào chỗ hiểm của người kia."
"Vậy mà Trần Hoan lại hoàn toàn không thể chiếm thế thượng phong... Người mới này xem ra cũng giỏi đấy..."
"Lợi hại như thế thật sao?" Một học viên mới đứng cạnh nghe vậy thì líu hết cả lưỡi. Trước khi đăng ký vào câu lạc bộ này, cậu ta đã từng học qua vài kiến thức nền tảng, thế nhưng nhiều lần giao đấu với Trần Hoan chỉ trong nháy mắt đã bị đánh trúng.
Bây giờ chứng kiến cảnh Trần Hoan và Lâm Thịnh đứng giữa sân, người tiến kẻ lùi, thậm chí đã giằng co đấu với nhau suốt mấy chiêu, điều này khiến cậu ta thực sự thấy kinh ngạc.
"Cậu ấy tiến bộ nhanh quá!" Một học viên nam khác lên tiếng: "Tôi nhớ cậu ta cũng mới đến đây luyện tập được ba tuần, liệu có phải trước đó cậu ấy từng học rồi hay không?"
"Không giống... Chắc là bẩm sinh rồi." Từ Ý lắc đầu.
Trong lúc mọi người còn đang xì xầm bàn luận to nhỏ thì khu vực giữa sân đã xảy ra biến động.
Những đòn tấn công liên tiếp của Trần Hoan đều bị Lâm Thịnh uyển chuyển né tránh, lo âu bỗng nảy sinh trong lòng cô.
Dù gì cô cũng là một huấn luyện viên, nếu không thể thắng được cả một học viên mới đến học ba tuần, vậy sau này cô biết giảng dạy các học viên khác thế nào đây?
Cô muốn thắng, hơn nữa còn phải thắng trong vinh quang!
Mà loại cảm xúc này càng tích tụ thì càng khiến người ta lo lắng hơn.
Động tác của Trần Hoan thoáng biến đổi, gương mặt cũng dần dần ửng đỏ.
Lâm Thịnh đã phát hiện ra điều đó.
Nãy giờ cậu hoàn toàn đắm chìm vào kỹ năng cơ bắp để nó thao túng những động tác và phản ứng của mình. Mãi đến bây giờ, khi lấy lại tinh thần rồi cậu mới phát hiện hình như mình đã đi quá trớn.
Ý nghĩ này vừa sinh ra, Lâm Thịnh cũng lập tức để lộ sơ hở, động tác đỡ đòn bên phải bị chậm lại một nhịp.
Đáy mắt Trần Hoan lộ ra vẻ mừng rỡ, gậy gỗ đâm thẳng đến nơi sơ hở này bằng một tốc độ nhanh như chớp.
Bụp.
Sườn phải của Lâm Thịnh bị đánh trúng, lồng ngực căng cứng, lảo đảo bước lùi ra sau.
Cậu còn đang muốn mở miệng lên tiếng nhận thua.
"Giết!!"
Bỗng nhiên, cùng với một tiếng hô to, cây gậy trước mặt nhanh chóng đánh tới.
Mắt Trần Hoan đã đỏ ngầu, hai tay cầm chắc gậy gỗ dùng toàn lực đánh xuống.
Cô cũng cảm thấy Lâm Thịnh cố tình để lộ ra sơ hở, nhưng thời gian lúc này đã bị kéo dài quá lâu rồi.
Bản thân cô là huấn luyện viên, thế mà lại phải đấu với một học viên lâu đến thế.
Vậy nên cô nhất định phải dùng một chiêu này để hoàn toàn chiến thắng cậu ấy, lấy lại thể diện với học viên.
Lúc này, cô biết rõ Lâm Thịnh đã có ý muốn nhận thua, nhưng vẫn tiếp tục dựa vào sơ hở kia mà quả quyết dùng gậy bổ xuống chứ không chịu thu lại. Động tác này cực kì nhanh nhẹn, bằng mọi giá không để Lâm Thịnh có cơ hội lên tiếng.
Bụp!
Lâm Thịnh vốn đã chuẩn bị thu tay lại, tuy nhiên lúc đó lại không kịp thu về, cũng không nhìn ra sự bất thường của Trần Hoan.
Nhưng lúc này muốn ngăn cản cũng không kịp nữa.
Cơ thể cậu theo bản năng vừa cảm nhận được mối nguy hiểm, trong nháy mắt bàn tay đã nắm chặt lấy gậy gỗ, dứt khoát đâm thẳng lên một đường, đồng thời cơ thể bật dậy đứng sang bên.
Hự.
Cây gậy gỗ của Trần Hoan đập sượt qua tấm che mặt của cậu.
Lực quá mạnh!
Nếu đòn này bổ trúng đầu thì cho dù đã có che chắn bảo vệ cũng chưa chắc được toàn vẹn trở ra!
Xoẹt.
Gần như cùng lúc ấy, cây gậy gỗ trong tay Lâm Thịnh mạnh mẽ đâm thẳng vào vùng bụng của Trần Hoan.
Cô kêu hự một tiếng đau đớn.
Lâm Thịnh thấy lạ bèn nhìn sang Trần Hoan.
Cô ôm bụng ngồi xổm dưới đất, sắc mặt trắng bệch, gậy gỗ đã bị rớt xuống một bên, thoạt nhìn có vẻ rất nghiêm trọng.
"Lâm Thịnh!!"
Từ Ý đứng bên cạnh hét lên: "Cậu làm cái quái gì thế!? Chỉ là luyện tập đối kháng thôi, cậu có cần ra tay thô bạo như thế hay không!?"
Cô nhanh chóng tiến đến chỗ Trần Hoan đang ngồi, giúp cô kiểm tra vết thương.
Lâm Thịnh đã nương tay nhưng do Trần Hoan cố tình đánh tiếp, hai động tác này lại xảy ra quá nhanh thậm chí mọi người đứng xem xung quanh còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì trận đấu đã kết thúc.
"..." Lâm Thịnh trầm mặc đứng yên tại chỗ không nói lời nào.
Vừa nãy, cậu chỉ đơn giản thuận theo bản năng tránh né rồi đánh trả.
Trong khoảnh khắc ấy, thứ điều khiển cơ thể cậu hoàn toàn là phần ký ức thân thể của kiếm sĩ Ravel.
Xem ra chỉ một chiêu này đã khiến Trần Hoan đau đớn vô cùng, mặc dù có lớp áo giáp bằng tre bảo vệ nhưng cô vẫn ngồi hẳn xuống đất nhất thời không đứng dậy nổi.
Nhưng nếu ban nãy cậu không phản kháng lại đòn cuối cùng của Trần Hoan thì...
Cô ấy rõ ràng là cố ý, cố ý làm ra vẻ không thấy khe hở ấy là Lâm Thịnh chủ động để lộ ra.
"Lúc trước cậu từng học mấy năm rồi đúng hay không? Nói thật đi, cần gì phải lấy cái danh lính mới ra lừa gạt bọn tôi!" Từ Ý đứng dậy, lạnh lùng nói.
"Cái gì mà học mấy năm rồi chứ?" Lâm Thịnh sửng sốt.
"Cậu còn giả vờ à!? Cậu là thành viên của trung tâm dạy kế bên đến đây làm loạn phải không?" Từ Ý cảm thấy như mình đã nhìn ra chân tướng sự việc.
"Tôi trả học phí lại cho cậu, mau biến đi! Ở đây không chào đón cậu!" Cô chỉ tay ra cửa, cao giọng quát đuổi cậu đi.
Mới nãy cô đã xem qua vết thương của Trần Hoan, trên bụng đã có một vết tụ máu rất lớn, bầm tím hết cả. Cô thực sự không thể ngờ Lâm Thịnh lại ra tay nặng đến thế.
Lâm Thịnh không đáp lại.
Toàn bộ chuyện này là hiểu lầm.
Trần Hoan vì sĩ diện, cố ý lợi dụng sơ hở muốn xuống tay với cậu, sau đó mới bị phản đòn.
Nếu như là học viên bình thường chắc chắn sẽ không bao giờ phát sinh tình huống như này. Nhưng cậu thì không phải học viên bình thường.
Có điều mục đích của cậu xem như cũng đạt được rồi, cậu đã kiểm chứng được độ lợi hại thực sự trong kỹ năng kiếm pháp của kiếm sĩ Ravel.
"Có vẻ cô thực sự không định giải thích rõ ràng rồi. Vậy thì tạm biệt." Lâm Thịnh thấy Trần Hoan không hề có ý lên tiếng giải thích, mà ánh mắt của các học viên xung quanh vì bị Từ Ý dẫn dắt nên cũng trở nên bài xích.
Cậu cũng lười chẳng muốn ở đây đôi co thêm.
Lâm Thịnh nhanh chóng cởi bộ quần áo bảo vệ và mũ giáp xuống, để cây gậy gỗ lại rồi thẳng lưng bước đến cửa phòng học.
Lúc này cậu mới biết, sự việc xảy ra vừa rồi đã thu hút không ít người kéo đến trước cửa phòng học hóng hớt.
Trong đó có những học viên nữ ở phòng đối diện, có cả những người cậu hoàn toàn không biết.
"Làm phiền, cho đi qua." Lâm Thịnh không dây dưa thêm, trực tiếp đi tới văn phòng làm việc. Người bên đó nhanh chóng chốt sổ, trả lại cậu 100 tệ.
Lâm Thịnh cầm tiền, xoay người xuống khỏi tầng hai.
Bầu trời dần dần tối lại.
Cậu đứng dưới tầng, quay đầu ngước nhìn lên tấm biển của Câu lạc bộ Kiếm thuật Đằng Trùng.
Cậu mới chỉ ở đây ba tuần vậy mà chẳng ngờ phải nói lời tạm biệt nhanh đến thế.
Lúc đầu Trần Hoan rất tử tế, nhưng không ngờ chỉ vì chút sĩ diện mà lại...
Cũng không có gì đáng nói.
Lâm Thịnh lắc đầu, dù sao cậu cũng không thể giải thích rõ ràng chuyện của mình.
Cậu xoay người đi chuẩn bị rời khỏi nơi này.
"Chờ chút đã, người anh em!"
Đột nhiên, có một người đàn ông cao lớn bước đến từ phía sau, vỗ nhẹ một cái lên vai cậu.
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
38 chương
196 chương
19 chương
109 chương
36 chương