Trong phòng học, hầu hết chỗ ngồi đã kín người. Giáo viên vừa bước vào lớp, đang đứng trên bục giảng chỉnh lại các trang giáo án. Lâm Thịnh vội vàng tìm vị trí của mình ngồi xuống, sau đó cậu ngẩng đầu liếc nhìn bục giảng. Giáo viên ngoại ngữ đẩy gọng kính đen trên sống mũi, tay lật mở từng trang giáo án, thỉnh thoảng lại nhẹ nhàng nhìn xuống phía dưới. Đám học sinh ở dưới thấy vậy tự động ngồi ngay ngắn cả lại, Lâm Thịnh cũng không ngoại lệ. Nhưng hôm nay, trong lòng cậu cứ vướng mắc bởi lời chị gái nói trước đó, tay tự nhiên sờ vào trong túi quần. Sau khi phát hiện chỉ còn chừng khoảng 200 tệ, tâm trạng cậu cảm thấy nặng nề và mất mát. Ông nội đột nhiên bị tai biến mạch máu não. Nhà cậu phải đi vay tiền khắp nơi, tiền để dành bấy lâu nay cũng nhanh chóng cạn kiệt. Khiến chị gái cậu đang học đại học cũng phải ra ngoài tìm việc làm kiếm thêm thu nhập. Nghĩ đi nghĩ lại khiến cậu không kìm được thở dài một tiếng. "Cũng còn may, dù khó khăn vất vả nhưng cũng không phải không thể vượt qua." Thế nhưng, vừa xốc lại tinh thần chưa được bao lâu, cậu lại đột nhiên nghĩ tới ác mộng đêm qua. Giấc mơ ấy quá đỗi chân thật... Reng… Chuông báo vào giờ học đã vang lên, Lâm Thịnh lấy lại tinh thần, lôi sách vở ngoại ngữ từ trong cặp ra, tập trung học tập. Đáng tiếc, dù đã cố gắng nỗ lực trong suốt cả buổi sáng hôm đó, nhưng cậu vẫn không thôi nghĩ về cơn ác mộng. Sắp đến ngày ông nội phẫu thuật, bầu không khí trong nhà cũng vì vậy mà thêm nặng nề. Một tiết rồi lại một tiết, thời gian cứ vậy mà trôi qua, cuối cùng tiết học cuối cũng sắp kết thúc. "Lâm Thịnh, cậu không sao chứ?" Bạn nữ ngồi trên quay xuống gõ gõ vài cái trên mặt bàn cậu. "Không sao." Lâm Thịnh bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn cô bạn trước mặt. Bạn nữ này có gương mặt trái xoan nhưng hơi dài, đôi mắt cong, dài và hơi hí. Cũng không phải dạng ưa nhìn gì, giống như mặt hồ ly kéo dài vậy. Thêm vào đó, bộ đồng phục thùng thình khiến cho người ta không thể nhìn ra đâu là ưu điểm, đâu là nhược điểm trong dáng người của cô ấy. Duy chỉ có làn da cô là đặc biệt trắng trẻo, mềm mại. Cô ấy tên Thẩm Yến, là một trong số bạn tốt ít ỏi cùng lớp với cậu. Bình thường cô hay tìm cậu mượn cục tẩy, bút chì và mấy thứ linh tinh khác. "Thật sự không sao chứ?" Tính cách Thẩm Yến khá giống con trai. Ngày thường cô ấy thích xem anime, ít khi giao du với các bạn nữ khác, bạn bè tốt của cô đại đa số là con trai. "Không sao." Lâm Thịnh lắc đầu. Thẩm Yến đưa tay vỗ vỗ nhẹ lên vai Lâm Thịnh. "Chốc nữa có hoạt động của câu lạc bộ thể thao. Nhìn cậu hôm nay tinh thần uể oải, thiếu sức sống như vậy. Đợi lát nữa chị đây dẫn chú đi mở mang tầm mắt." "..." Lâm Thịnh hơi bất đắc dĩ. "Ánh mắt của cậu là ý gì hả? Không phải con trai các cậu đều thích đến câu lạc bộ thể thao xem... A!!!" Thẩm Yến nói còn chưa dứt câu đã bị Lâm Thịnh véo một cái thật đau trên mu bàn tay toàn thịt, khiến cô không nhịn nổi nhất thời kêu thành tiếng. Lâm Thịnh mặt không đổi sắc thu tay về. Cô bạn thân này của cậu mắc cái tật: Thỉnh thoảng sẽ phát ngôn ra vài "lời vàng ý ngọc" khiến người khác bị đứng hình. "Lâm Thịnh cậu điên à! Xem Thánh Tâm Chưởng vô địch của ta đây, yaaaaaaa!" Thẩm Yến đứng dậy nhào tới, dùng hai tay giữ lấy mặt Lâm Thịnh. Đáng tiếc, cô chỉ có một chiêu này, sớm đã bị Lâm Thịnh thuộc nằm lòng như sách giáo khoa, dễ dàng cản được. Thẩm Yến là người dễ đoán, nói đúng hơn là một cô nhóc điên với đầu óc đơn giản. "Chị đây có lòng tốt! Cậu nỡ lòng nào đối xử với chị như vậy hả?" Thẩm Yến dây dưa không ngừng, từng bước tấn công. Thế nhưng, Lâm Thịnh không hề hoảng sợ gì cả, lập tức phản công lại. Mấy bạn học bàn trên nhìn hai người đùa giỡn qua lại cũng không nhịn được mỉm cười. Giáo viên Lịch sử đứng trên bục giảng đã quá quen với cảnh này, chỉ đảo mắt sang hướng khác, vuốt cái đầu hói, làm như không nhìn thấy. Trong vài tháng cuối của lớp mười hai, các giáo viên hầu hết đều mắt nhắm mắt mở cho qua, coi như là thưởng cho khoảng thời gian khổ cực phấn đấu của đám học trò. Chẳng mấy chốc đã đến giờ tan học, tiếng chuông reo hơi chói tai khiến người ta nhức cả óc. "Tiểu Yến, tí trưa cậu có đi xem băng nhạc mới không?" Một bạn nữ tiến lại gần, nhỏ nhẹ thì thầm to nhỏ với Thẩm Yến. "Đi chứ đi chứ, sao lại không đi cho được. Mình chỉ còn thiếu một hộp nữa thôi là sưu tập đủ băng của Trương Ân Ái rồi, lần này mình nhất định phải…." Hai nữ sinh cứ vậy mà ríu rít không ngừng. Lâm Thịnh liếc mắt nhìn bạn nữ đi bên cạnh Thẩm Yến. Cô gái này mặc nửa thân trên là áo đồng phục học sinh, nửa thân dưới lại là váy bò màu trắng tinh, để lộ ra đôi chân dài trắng trẻo, thậm chí mép váy cũng chỉ có thể che hết một nửa đùi. Mặc dù bên trong cô đã mặc quần đùi thun, song, với đôi chân vừa dài vừa trắng vừa thon như vậy, vẫn đủ hấp dẫn không biết bao nhiêu ánh nhìn của các bạn nam xung quanh. Lâm Thịnh cũng không ngoại lệ, nhưng năng lực tự chủ của cậu rất cao, ánh mắt liếc qua đã rất nhanh thu trở lại. Chỉ là cậu càng cố gắng không để ý, thì đôi chân thon dài của cô ấy lại không ngừng lắc lư trước mắt, lúc thì ngồi vắt chân, lúc thì uốn éo tới lui. Dưới nắng mặt trời rực rỡ, làn da trắng càng bừng bừng sức sống của tuổi thanh xuân trẻ trung. Đường cong mê người cùng với làn da mịn màng căng bóng, trắng như trứng gà bóc. "An Linh!! Cậu điên à!! Sao dám nhéo ngực mình hả!" Đột nhiên Thẩm Yến thét lên một tiếng chói tai, rồi vội vàng đứng dậy đuổi theo bạn nữ chân dài kia. Bạn nữ xoay người chạy thẳng một mạch. Tiếng cười lanh lảnh vang vọng khiến Lâm Thịnh cảm thấy hơi nhức đầu. An Linh, biệt danh là Gia Dung, trong lớp cũng được xem là một hotgirl xinh đẹp. Cô để tóc đuôi ngựa, do dậy thì sớm nên có bộ ngực đồ sộ. Vóc dáng cô hoàn hảo do chăm chỉ luyện tập thể dục thể thao, cũng vì thế mà mối quan hệ trong lớp khá tốt. Có người còn đồn rằng, từng có cậu bạn khác lớp đánh nhau vì cô ấy. "Chán quá..." Lâm Thịnh lắc đầu, thu dọn sách vở, để vào ngăn bàn rồi đứng dậy đi ăn cơm. Đồ ăn ở căn-tin rất vừa miệng. Lâm Thịnh chọn ngồi ở chỗ thưa bàn ghế nhất, yên lặng ăn mấy món đặt trước mặt mình. Một dĩa trứng gà chiên cà chua và hai bát cơm chính là toàn bộ bữa trưa của cậu. Tuy hết sức đơn giản nhưng lại rất ngon. Đây cũng chính là món hằng ngày của cậu. Mỗi ngày, sau khi tan trường, cậu về nhà làm bài tập, ôn lại các đề thi học kỳ của mấy năm trước. Cậu chăm chỉ làm bài tập đến tận khuya mới ngủ. Cuộc sống hằng ngày đều đặn lặp đi lặp lại như vậy. Ở nhà, cha mẹ đi sớm về khuya, chị gái thì học đại học, chẳng bao lâu nữa là phải quay lại trường. Hiện giờ ông nội đổ bệnh nặng nên cậu đành về nhà một chuyến. "Thật là chán quá đi mất." Lâm Thịnh bình thản đưa thìa cơm vào miệng nhai. Ánh mắt cậu đảo một vòng nhìn các bạn học khác đang xôn xao trong phòng ăn, thi thoảng ánh mắt khẽ lay động. Nhưng phần lớn thời gian, đôi mắt cậu vẫn luôn bình thản, không mảy may gợn sóng. Mặc dù cậu có xuất thân bình thường, cũng không hề có tài năng thiên phú bẩm sinh, lại càng không có IQ EQ vô cực vượt ngưỡng người bình thường. Thậm chí ở trường, thành tích học tập cũng chỉ ở mức trung bình, không có gì đáng chú ý. Nhưng cậu luôn có một vấn đề lớn nhất. Đó chính là không hề có tham vọng hay khao khát. Đây chính là nguyên nhân đầu tiên khiến cậu đối mặt với mọi chuyện vẫn luôn giữ được nét bình thản, ung dung. Còn nguyên nhân thứ hai, căn bản cậu là một người dị thường, có khả năng nhìn thấy kiếp trước của chính mình. Bởi vì nhớ được ký ức ba mươi năm của kiếp trước, nên cậu không có chút cảm giác kích động nào với cuộc sống hiện tại. Bởi vì kiếp trước, lúc thi đại học cũng không khác hiện tại là bao, cũng ngày ngày ngụp lặn giữa một biển đề. Nên bây giờ trải qua thêm một lần nữa khiến cậu không khỏi thấy nhàm chán, tẻ nhạt. "Trình độ khoa học kỹ thuật ở đây cũng chỉ như lúc Trung Quốc mới thành lập. Cũng có ô tô, máy bay, và một số món đồ chơi công nghệ nhưng so với thời kỳ phồn hoa hưng thịnh ở kiếp trước của mình thì còn kém rất xa." Lâm Thịnh thở dài. Cậu đã từng trải nghiệm hình thức thanh toán qua di động cực kì nhanh gọn, đã từng trải qua thời đại phát triển vượt bậc của mạng lưới internet. Bây giờ nhìn vào cái máy điện tử được xem là hiện đại tiên tiến bậc nhất thế giới mà… tụt hết cả cảm xúc. Cũng may con người cậu có ưu điểm lớn nhất chính là năng lực thích ứng tuyệt vời. Trải qua hơn mười năm, cậu sớm đã quen với nếp sinh hoạt của một học sinh bình thường. Do am hiểu sâu sắc đạo lý "Góp cây thành rừng, góp gió thành bão" nên cậu chưa bao giờ đột ngột bộc lộ tính cách trưởng thành ở sâu trong lòng mình. Có thể yên ổn sống tốt đến hiện tại, cậu cảm thấy thực sự không phải là một sự ngẫu nhiên.