Triệu Hoán Mộng Yểm
Chương 165 : Thích (2)
Editor: Nguyetmai
Bỗng nhiên, bên cạnh Stith vang lên một tiếng chuông điện thoại chói tai.
Nhân viên trực điện thoại nhanh chóng đi tới kết nối đường dây, rồi gõ lạch cạch lạch cạch một loạt các mật mã, sau khi giải mã chuyển đổi thành văn bản thì giao tới trước mặt Stith.
"Hử? Hội Thiết Quyền tụ tập hơn một trăm người, đánh chết hai người ăn mòn ở khu bến tàu? Hơn nữa còn bắt giữ ngay trước mặt nhiều người." Stith liếc sơ qua báo cáo, lập tức cau mày.
"Ai cũng đang học theo thương hội Ngân Lam đấy à? Bên này thì đình công quy mô lớn, bên kia lại bắt bớ. Ở thành phố Gyor còn có kẻ dám đánh cảnh sát và giết người ngay trước mặt người dân."
"Đều rất táo tợn." Elba đứng lên: "Bên phía thương hội Ngân Lam thì giao hết cho ông. Gia tộc Liệt Tinh ở thành phố Hoài Sa bên kia cũng đến đó góp vui, vừa hay đang rảnh rỗi không có việc gì làm, tôi tới xem một chút."
"Bộ trưởng…"
"Không sao, nếu thật sự có thế lực phía sau mà tôi không nên dây thì nhượng bộ là được rồi. Nếu như không tìm ra được thì trước hết cứ nghĩ cách đem hệ thống tu luyện về từ từ nghiên cứu, dù sao tôi cũng đang rảnh." Elba lấy chiếc mũ rộng vành trên móc treo quần áo xuống, sải bước ra khỏi phòng làm việc.
"Bộ trưởng, còn bên phía Hải Lam Chi Tâm thì sao??" Stith trợn tròn mắt.
"Ông tự giải quyết đi!"
...
Phía sau tấm rèm trong căn phòng của một khách sạn, Baru mặt sẹo nhìn xuyên qua khe hở của rèm cửa, nhìn xuống dưới đường.
Ở bên dưới, phía đối diện chính là hội quán Thiết Quyền.
Hắn đã đứng đây đợi hai tiếng.
Mục tiêu của hắn là bắt hết toàn bộ lãnh đạo cấp cao của hội Thiết Quyền. Nếu như không được vậy thì phải mang Lâm Thịnh đi.
Chỉ có điều, sau khi hắn vừa tới nơi này thì liền trông thấy một cảnh tượng quái dị.
Cửa của hội quán Thiết Quyền rộng mở, từng tốp đệ tử nhanh chóng bước ra xếp thành hai hàng, trên mặt là vẻ khẩn trương, nghiêm túc và cả sự hưng phấn xen lẫn kính sợ.
Rất khó tưởng tượng khi hai mươi mấy người đi ra ngoài đó đều cùng mang biểu cảm này. Tất cả đều đứng ngoài cửa hội quán, hai tay đặt ra sau lưng, ưỡn ngực đứng thẳng.
Sau đó là đại diện Saru đi tới đứng trước cửa, người bước ra cuối cùng là Lâm Thịnh.
Chủ tịch hội Thiết Quyền - Lâm Thịnh cũng mặc bộ đồng phục chính thức của hội quán, cúi đầu đứng trước Saru, lẳng lặng chờ đợi.
Gió mùa đông lạnh lẽo thổi qua, đám người này vẫn đứng yên không có động tĩnh gì. Không ai dám làm ồn, không ai dám lộn xộn, tất cả đều lẳng lặng chờ đợi cái gì đó, bầu không khí nghiêm túc mà trang trọng.
Mười phút trôi qua, hai mươi phút trôi qua.
Chớp mắt đã qua một tiếng.
Baru cũng đứng sau rèm cửa quan sát cả một giờ.
Vốn dĩ hắn có thể sớm ra tay, chẳng qua là hắn tò mò, tò mò vì sao những người của hội Thiết Quyền lại đi hết ra ngoài, xếp hàng đứng ngoài cửa chính?
Có người nào đáng để cho ngay cả chủ tịch của bọn họ cũng ra ngoài cửa đứng chờ?
Dù sao cũng có cả một ngày, Baru không gấp, chờ biết kết quả rồi mới ra tay cũng không muộn.
Cứ thế, từng phút, từng phút trôi qua.
Người đi ngang qua đây cũng không nhiều, nếu không đã tụ tập lại đứng vây xem rồi.
Bây giờ, Lydum đã tiến vào tiếp quản thành phố, hầu như tất cả cư dân không có việc gì thì sẽ không ra đường. Thỉnh thoảng, có người đi ra cũng vội vã bước chân, cúi đầu, cả người bịt kín mít như sợ bị ai nhìn thấy mặt.
Bên ngoài hội Thiết Quyền vốn có thám tử của Bộ Quốc phòng, lúc này họ cũng phát hiện ra hành động quái dị của đám người Lâm Thịnh nên vội vàng cầm điện thoại lên chụp ảnh, chuẩn bị mang về nộp lên cấp trên.
Hành động dị thường này, mặc dù không có ai vây xem nhưng mỗi một hộ gia đình trong khu dân cư đều giống như Baru vậy, len lén núp sau rèm cửa xem trộm.
Rất nhiều người cũng đang tò mò.
Trước kia, vì cuộc chiến với bọ ngựa mà hội Thiết Quyền đã nâng cao tên tuổi ở thành phố Hoài Sa, sau đó trở thành tổ chức có địa vị cao nhất. Rồi sau đó, họ còn nghe nói hội Thiết Quyền xảy ra mâu thuẫn với cảnh sát tuần tra ở khu bến tàu.
Bây giờ lại còn dàn hàng ngang nhiên như vậy, chắc chắn là có chuyện gì lớn lắm.
Thấm thoắt, lại hai mươi phút nữa trôi qua.
Ngay tại thời điểm Baru không thể nhịn được nữa, một chiếc xe nhỏ màu đen từ từ dừng lại trước cửa hội quán.
Chiếc xe nhỏ không được coi là đắt tiền nhưng sáng bóng, mới tinh.
Cửa xe mở ra, một nữ đệ tử có khuôn mặt nhợt nhạt của hội Thiết Quyền đi xuống rồi vội vàng chạy ra mở cửa sau.
Nhìn từ bên ngoài, một đôi bốt màu trắng đắt tiền chậm rãi đưa ra, giẫm lên nền xi măng cứng rắn. Một bên của đôi bốt cao cổ in hình hoa văn loài chim quái dị nào đó, vô cùng xinh xắn, vừa nhìn liền biết là đồ trẻ con. Ngay sau đó, chủ nhân của đôi giày cũng lộ diện, lẳng lặng đứng trước cửa hội quán, trước mặt mấy chục con người.
Đó là một bé trai tóc trắng xinh đẹp, trên mặt là nụ cười hiền hòa, ánh mắt nhìn thẳng vào Lâm Thịnh đứng phía trước.
"Lại gặp mặt rồi, Lâm yêu quý."
Lâm Thịnh vội sải bước tiến lên.
"Bây giờ tôi đã là chủ tịch phân hội Hoài Sa, rốt cuộc ngài cũng tới, sứ giả Cardura!"
Cậu vươn đôi bàn tay ra, nắm thật chặt lấy tay của Cardura, nét mặt đầy kích động.
"Không để cho mọi người chờ lâu chứ?" Cardura cũng mỉm cười trả lời.
"Tất nhiên! Mời vào trong trước đã." Lâm Thịnh nhanh chóng nói.
Bên trong khách sạn.
Baru nhướng mày, chăm chú nhìn theo cậu bé tóc trắng xinh xắn đang chậm rãi cùng Lâm Thịnh bước vào trong hội quán.
"Tên nhóc kia, chưa từng xuất hiện bao giờ." Vì khoảng cách quá xa nên hắn cũng không thể nghe được đối phương đang nói gì, nhưng hiển nhiên là từ hành động và thái độ là có thể nhận ra, quan hệ của Lâm Thịnh và thằng bé kia nhất định là rất thân thiết.
"Thôi được rồi, mặc kệ nó là ai, chút nữa giải quyết luôn một thể là xong."
Baru cúi đầu ngậm lấy một điếu thuốc, châm lửa đốt, sau đó lấy ra từ trong ngực một chiếc điều khiển từ xa màu trắng, có một nút ấn màu đỏ. Khi vừa tới, hắn đã cài hơn mười viên thuốc nổ mini loại cực mạnh trong hội quán, công lực đủ để nổ tung cả hội quán.
Không cần biết là ai tới, nhiều thuốc nổ mạnh như vậy thì cho dù có Tứ Dực cấp Trấn Áp cũng chỉ có một con đường chết.
Nổ chết toàn bộ rồi hút hồn, đây chính là mục đích của hắn.
Cầm chiếc điều khiển từ xa lên, hắn liếc nhìn hội quán Thiết Quyền một lần cuối cùng rồi đưa tay ấn vào nút màu đỏ.
"Tôi thích tay anh." Bỗng nhiên, một giọng nói trong trẻo, non nớt vang lên ở ngay sau lưng hắn.
Trong lòng Baru thầm chấn động, hắn không quay đầu lại mà nhanh chóng đưa tay ấn nút.
Đùng.
Chỉ thoáng chốc, sau lưng hắn ánh sáng xanh sáng bừng cả một góc trời. Một bóng người có mái tóc dài, nửa trong suốt, cả người tràn ngập ánh sáng xanh xuất hiện bên cạnh hắn. Một cánh tay màu trắng đột nhiên vươn tới từ sau lưng.
Ánh sáng xanh khuấy động không gian, từng gợn sóng đồng tâm cứ thế to dần.
Lực của cánh tay màu trắng kia mạnh đến kinh khủng, chỉ nháy mắt đã khiến cho cơ thể của Baru nghiêng đi, điều khiển từ xa trong tay rơi xuống đất. Hắn không nhặt mà chỉ xoay người lại, nhìn vị khách đột nhiên xuất hiện trong phòng.
Đó là cậu bé trai xinh đẹp, được tất cả mọi người của hội Thiết Quyền cùng nhau nghênh đón mà hắn vừa thấy. Nó chỉ cao bằng nửa Baru nhưng đôi mắt mang màu tím trong suốt lại lộ ra nét kỳ lạ.
"Mấy thứ nguy hiểm như vầy không được chơi đâu nha." Đứa bé mỉm cười, nói.
Baru buông điếu thuốc trong miệng xuống, tiện tay vứt đi.
"Sao tìm ra được tao?"
"Tôi tên Cardura, anh tên là gì?" Đứa bé hoàn toàn không để ý đến lời hắn.
"Tao? Tao tên Baru." Baru đáp lại bằng giọng bình thản, vết sẹo hình chữ X trên mặt bỗng đỏ rực lên. Mỗi khi hắn dùng toàn lực ứng phó, kích thích toàn bộ tà năng thì sẽ nó sẽ đỏ lên như vậy.
"Mày vẫn chưa trả lời tao, sao lại tìm ra được tao?" Hắn tiếp tục hỏi.
Cardura cũng hơi nghiêng đầu.
"Rất đơn giản." Nó nâng cánh tay nhỏ bé của mình lên.
"Giống như thế này."
Đồng tử của Baru hơi co lại, mồ hôi lạnh không ngừng túa ra, hắn xoay người vọt về phía cửa sổ.
Ầm!!
Trong giây lát, toàn bộ tường bên ngoài khách sạn nhanh chóng biến sang màu tái nhợt, vô số cánh tay trắng bệch ngoi lên từ lòng đất, lúc nhúc, chằng chịt bịt kín khách sạn. Từ xa nhìn lại, khách sạn giống như đột nhiên bị sơn lên một màu trắng nhờ nhờ, thứ màu trắng do những cánh tay ngọ nguậy kia tạo thành.
Nhưng kỳ lạ là, tất cả những người trên con đường phía dưới không một ai phát hiện ra. Bọn họ tựa như hoàn toàn không nhìn thấy, cứ thế đi lại trên con đường một cách hết sức bình thường.
Truyện khác cùng thể loại
82 chương
4 chương
85 chương