Triệu Hoán Mộng Yểm
Chương 150 : Gió biển (3)
Editor: Nguyetmai
Nửa tiếng sau.
Sau khi rời khỏi Bộ quốc phòng lâm thời, cả Lâm Thịnh và các đại biểu đến từ khắp nơi khác đều mang vẻ mặt khó coi đứng trước cổng.
"Đúng là khinh người quá đáng!" Một ông lão cầm cây gậy chống màu bạc trên tay giộng ầm ầm xuống nền đất, mạnh đến mức tạo thành một lỗ nhỏ trên tấm đá bằng phẳng lót nền.
"Ông Từ, ý tứ của quân đội Lydum, chúng ta đều hiểu cả rồi. Thông báo lần này liên quan đến sự biến động về địa bàn và cục diện toàn bộ các thế lực của những thành phố lân cận như chúng ta, không bằng mọi người ở đây nể mặt, cùng nhau đến quán rượu làm vài ly rồi ngồi bàn chuyện, có được hay không?" Trong nhóm người, một người đàn ông với mái tóc ngắn màu đỏ có vẻ lo âu lên tiếng đề nghị.
"Đúng đúng, mấy người chúng ta bình thường hiếm có dịp cùng tụ tập lại một chỗ. Xem ra chuyện tốt duy nhất Lydum đã làm chính là giúp toàn bộ chúng ta chính thức gặp mặt nhau." Một người đàn ông trung niên khác trông như thợ hàn cũng cất giọng trầm trầm.
"Ý của bang chủ Bối Ân cũng chính là ý của tôi."
"Vậy xác định thời gian đi."
Có vài người cũng lên tiếng phụ họa theo đề xuất kia, nhưng đại đa số mọi người đều giống như Lâm Thịnh, chỉ yên lặng đứng đó, không hành động hay nói chuyện nhiều.
Lâm Thịnh liếc mắt nhìn một vòng xung quanh. Trong số những người đứng ở đây, có người là đại ca bang phái, có người thì nhìn như từng luyện võ, có người còn ăn mặc như tổng giám đốc một công ty. Thậm chí cậu còn thấy hai người mặc như công nhân cũng theo chân cùng vào Bộ quốc phòng lâm thời.
Nhưng bất kể họ mặc đồ thế nào, tất cả những người đang đứng đây đều có một khí chất vô hình bao phủ, một loại khí chất mạnh mẽ quyết đoán khác thường.
Cậu không rảnh nói chuyện vớ vẩn với những người này. Thông qua sự cảm nhận của Thánh lực trong người, cậu biết những người này hầu hết chỉ là người bình thường, chỉ có một số ít là có sóng siêu phàm trên người giống cậu.
Tuy nhiên, cậu cũng không có nhã hứng nói chuyện phiếm cùng những người siêu phàm đó. Thứ cậu thiếu bây giờ không phải là mạng lưới quan hệ, mà là sức mạnh. Với tình hình hiện giờ, chỉ khi có đủ sức mạnh mới có thể giành lấy nhiều quyền lựa chọn và cơ hội sống sót cao hơn.
Lâm Thịnh chỉ trao đổi đại phương thức liên lạc với những người kia rồi nhanh chóng xoay người, rảo bước rời khỏi. Hiện giờ thứ duy nhất có thể giúp cậu nhanh chóng tăng sức mạnh chỉ có một, là tiến vào giấc mơ.
...
...
Hộc...
Lâm Thịnh tỉnh dậy từ cơn mơ màng.
Cậu lại đứng trong căn phòng giam của hầm giam Tinh Linh, ngay trước vị trí khe hở có ánh sáng tím cậu tìm thấy lúc trước. Không khí trong hầm giam lạnh lẽo với làn sương mù chậm rãi ngập tràn, không ngừng xoay vần, biến đổi. Mặt đất dưới chân cứng rắn, lạnh như băng, một luồng hơi lạnh dần dần dâng lên ngấm vào tận xương cốt.
"Đã tìm nhiều lần như vậy mà vẫn không có bất kỳ thu hoạch nào đáng kể, lần nào cũng chết trong ánh sáng màu tím... Xem ra, lúc đầu mình có thể đến được đây nhất định là do cách thức nào đó mà không ai biết." Lâm Thịnh chăm chú nhìn vào khe nứt phía trước.
Lần này, cuối cùng cậu cũng không tiến vào nữa, mà chuyển sang lần xuống dọc theo lối đi, hướng thẳng xuống tầng cuối cùng sâu nhất tại hầm giam này. Cho dù cậu không tiếp tục tìm hiểu cách thức rời đi, thì thời gian ở lại tại hầm giam này cũng không còn quá nhiều.
Dựa vào kinh nghiệm hai lần trước của cậu, lần này chắc cũng chỉ trong mấy ngày tới là cậu sẽ có thể rời đi bất cứ khi nào. Nếu đã sắp đến thời hạn rồi thì cậu cũng dứt khoát đi xuống xem xem tầng sâu nhất thế nào.
Chẳng mấy chốc, sương mù xám xung quanh ngày một dày hơn, đặc hơn, tưởng như có thể múc ra được.
Lâm Thịnh lại trở lại chỗ có hồ nước màu xanh lá cây. Nó vẫn giống hệt trước kia, yên ắng không có động tĩnh, cũng không có sóng nước gợn lăn tăn.
Lâm Thịnh lần dọc theo hồ nước, bắt đầu tìm kiếm các manh mối xung quanh đó. Cậu không tin ở đây không có lưu lại chút manh mối nào. Nhất định phải có ghi chép gì đó còn sót lại.
Ít nhất cậu phải biết mình đang đối mặt với sinh vật nào mới được. Cậu lục lọi trên khắp các giá gỗ nhỏ một lúc lâu vẫn không tìm ra được thứ gì. Sau đó, cậu tiếp tục đi đến chỗ sâu nhất của lối đi đến phòng giam. Lúc trước, cậu đã lôi ra một bộ hài cốt rất lớn từ chỗ đó, bởi vậy mới đánh động đến quái vật mặt người nhiều tay ở đáy hồ nước.
Cậu cứ đi mãi theo con đường này.
Trong phòng giam ở hai bên trái phải đều có những bộ xương trắng ởn với hình thù kỳ dị. Có bộ không lành lặn, mất đi bộ phận này kia; có bộ nguyên vẹn nhưng xương cốt đã giòn tan, vừa đụng vào đã vỡ vụn thành bột.
Lâm Thịnh đi thẳng đến vách tường ở cuối đường. Cậu nhìn lên, thấy trên tường có chạm trổ một vòng tròn trông giống như mặt trời tinh xảo. Trên vòng tròn là một loạt những ký hiệu quái dị được khắc một cách tỉ mỉ. Cho dù cậu hấp thụ rất nhiều ký ức, song cậu vẫn không hiểu ý nghĩa của những thứ này là gì.
"Đúng rồi... Lúc trước, khi mình ở trong phòng giam kia, nếu sau bức tường đó là biển ánh sáng tím, vậy ở sau bức tường nơi này là gì? Đây là nơi sâu nhất ở hầm giam này, có khi nào đằng sau bức tường này cũng có đồ vật gì đó hay không?"
Ý nghĩ thoáng qua trong đầu khiến Lâm Thịnh không thể ngừng lại. Nghĩ là làm, cậu lập tức vặn gãy một khúc xương khá cứng của quái vật trong một phòng giam nào đó rồi mang tới đây.
Cậu đứng trước bờ tường, tay cầm khúc xương, dồn toàn bộ sức lực. Cánh tay phải đưa lên, đâm thẳng về phía trước.
Cạch!
Xương trắng nhọn đâm thẳng vào bờ tường dễ dàng như phá vỡ một lớp vỏ trứng, thoáng chốc đã cắm sâu hơn nửa.
"Thật sự có!!" Lâm Thịnh thầm kích động, nhanh chóng rút xương trắng ra.
Trên vách tường, một cái lỗ nhỏ chiếu ra tia sáng màu xanh lục xuất hiện. Lâm Thịnh vội vàng dùng khúc xương thay cho công cụ, hăng hái đào cho lỗ to hơn. Về phần hình tròn tinh xảo trên vách tường kia, đã đến nước này rồi còn ai rảnh mà quan tâm đâu.
Chỉ mất một lúc, cậu đã tạo ra một cửa hang hình bầu dục thô sơ cao tầm đầu người. Ánh sáng màu lục trong khe hở ngày một đậm hơn, sáng hơn. Lâm Thịnh bỏ khúc xương đã hư hại khá nhiều đi rồi nhìn kỹ lại phía bên trong khe hở.
Trong đó là một cung điện bằng đá rộng lớn lấp lánh ánh sáng màu xanh lá cây. Cung điện có hình chữ nhật, bốn phía đều có những tượng đá màu xám tay cầm rìu, yên lặng đứng sừng sững.
Những tượng đá này đều được điêu khắc với hình dáng cúi đầu, mắt rũ xuống, trên thân là bộ giáp nặng nề, bộ dạng nghiêm túc. Cây rìu chiến trong tay họ cũng khác hẳn những cây rìu thường, trông chúng lớn hơn rất nhiều, so ra thì giống một cây chùy lớn hơn.
Mỗi bức tượng đá này đều cao ít nhất sáu mét. Trên những bức tường xung quanh, khắp nơi đều là những ký tự hoa văn lượn sóng. Lâm Thịnh chỉ hơi liếc mắt nhìn qua, chẳng ngờ lại phát hiện rằng mình hoàn toàn có thể đọc được những ký tự này.
"Những chữ này... Tất cả đều là chữ Rune cổ sao??!" Cậu cảm thấy có một cơn chấn động không nhỏ trong lòng.
Cậu lại đưa mắt nhìn đến khu đất trung tâm. Nơi đó có một chiếc ghế đá to lớn, nặng nề nhưng rất mộc mạc. Một người đá màu xám cao lớn khoảng bốn mét ngồi ngay ngắn trên ghế.
Điều khiến Lâm Thịnh chú ý nhất chính là món vũ khí đặt ngang trên hai đầu gối của người đá màu xám. Đó là một cây rìu đang phát ra ánh sáng chói màu lục, một cây rìu chiến khổng lồ.
Rìu chiến dài chừng hai mét, cán rìu to bằng cánh tay, lưỡi rìu có kích thước tương đương chậu rửa mặt. Tuy nhiên, khi so nó với người đá xám đang ngồi kia thì trông thật quá nhỏ bé, chẳng khác nào một món đồ chơi bình thường. Nhìn chỉ giống một chiếc rìu cầm tay nho nhỏ.
Rìu này là rìu hai lưỡi, mặt bên có nạm một mảnh thủy tinh hình thoi lấp lánh màu lục, xung quanh mảnh thủy tinh được khắc vô số chữ Rune cổ tượng trưng cho thánh thần, gánh nặng, xiềng xích, áp chế.... Lâm Thịnh chỉ mới nhìn lướt qua, song cũng cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
"Nơi này... Giống như là một phong ấn vậy..." Cậu bỗng nhiên có cảm giác bất an.
Cây rìu này cùng với người đá màu xám và cả những người đá bảo vệ cao lớn đứng vây xung quanh, tất cả giống như đang bảo vệ một thứ gì đó.
Xoẹt xoẹt...
Vào lúc cậu đang muốn rút lui, đi ra phía ngoài...
Cặp mắt của người đá xám ngồi giữa cung điện đá chợt lóe lên ánh lửa màu lục sáng chói. Vô số đá vụn màu xám nứt ra, rơi khỏi người gã.
Ầm ầm...
Người đá cao lớn chậm rãi đứng lên khỏi ghế, hai tay nắm chặt lấy cây rìu hai lưỡi đang phát ra ánh sáng lục kia.
Truyện khác cùng thể loại
82 chương
4 chương
85 chương