Triêu hoa nhược mộng

Chương 10 : Bởi vì hiểu huynh

Tốc độ của chim hồng tước thật không phải loại vừa, Vu Nặc chỉ cảm thấy một trận gió ầm ầm thổi qua, sau đó đã nhận ra mình đang ở trong An Thành rồi, nhìn sắc trời, đại khái chỉ tốn nửa canh giờ. Chim hồng tước là linh thú, rất đáng yêu, cọ cọ vào bàn tay Vu Nặc, đôi mắt xoe tròn nhìn đăm đăm vào Vu Nặc. Vu Nặc tươi cười lấy ra một chiếc bình nhỏ, chim hồng tước vui vẻ reo lên một tiếng, há miệng ngậm lấy chiếc bình, lại cọ cọ tay Vu Nặc rồi bay đi không ngoảnh lại. Vu Nặc lén lẻn vào Mãn Đinh Trai, phủ đệ của Sở Tử Mộ được hắn tự mình đặt tên, phủ đệ không lớn, đủ loại hoa thơm cỏ lạ, Vu Nặc lại có cảm giác thật là quạnh quẽ, cả phủ đệ chẳng có mấy hạ nhân. Trong thư phòng bên mái đông vẫn còn sáng đèn, Vu Nặc nhẹ nhàng mò sang, thấy Sở Tử Mộ đang ngồi lặng lẽ một mình, nhảy qua cửa sổ vào trong. Sở Tử Mộ chợt ngửi thấy một làn hương lan quen thuộc, ngẩng đầu nhìn đã thấy Vu Nặ đang mỉm cười đứng trước mặt mình. “Trở về rồi à?” – Sở Tử Mộ ôn hòa cười. “Trở về rồi đây.” – Vu Nặc cười đáp lại. – “Đi phòng ngủ của huynh thôi, tôi có việc tìm huynh.” Sở Tử Mộ bỗng đỏ bừng cả mặt mũi, đi phòng ngủ, có việc… nghe thế nào nghĩ thế nào cũng thấy đây là một câu nói thực là mờ ám – “Nói luôn tại thư phòng đi.” – Sở Tử Mộ chợt thấy khi mình nói câu đó rất là chột dạ! Vu Nặc lại không trả lời – “Ảnh ra đây đi.” “Nặc cô nương có chuyện gì phân phó?” – Ảnh thực cung kính xuất hiện trong thư phòng. “Mang ba người thân thủ mạnh mẽ tới phòng ngủ của Tiểu Thất, mặt khác tìm người tin cậy đun ba thùng nước thật lớn, mang nước đã đun đến phòng ngủ đi, càng nhanh càng tốt.” – Ảnh gật gật đầu lui ra ngoài, Vu Nặc vòng tay bế Sở Tử Mộ lên. “Nặc Nhi, mau buông ta xuống, hôm ấy… chuyện nàng ôm ta chạy khắp hoàng cung đã bị phụ thân nàng biết được, chỉ sợ nàng về nhà sẽ bị trách phạt, mau buống ta xuống thôi.” – Sở Tử Mộ đỏ mặt nhăn nhó, thực ra trong lòng vẫn rất là vui sướng, nhưng lại có chút e ngại. Vu Nặc cười nhìn Sở Tử Mộ, vẫn bế hắn đi ra ngoài – “Phòng ngủ ở đâu vậy?” “Nàng… nàng buông ta xuống, ta đưa nàng đi.” – Ôi, lời vừa nói ra, ngay cả Sở Tử Mộ cũng tự nhận thấy mờ ám. Vu Nặc cười, ôm Sở Tử Mộ đi về phía ánh đèn dầu sáng nhất – “Tiểu Thất, tôi muốn chữa khỏi chân cho huynh, huynh có bằng lòng không?” Sở Tử Mộ ngây người, từ sau khi Vu Nặc xuất hiện, luôn mang đến cho mình những niềm vui bất ngờ, khiến mình sửng sốt không thua bất kỳ ai – “Sao có thể?!” “Huynh không muốn tôi cũng cưỡng ép chữa cho khỏi chân huynh.” – Vu Nặc cũng không nhiều lời với hắn, dùng ngữ khí bá đạo nói, rồi lại nở nụ cười rất tà ác – “Hơn nữa, tôi muốn cưỡng ép, huynh cũng không phản kháng được.” Trong lời nói chẳng biết có mang thêm ẩn ý gì không, Sở Tử Mộ chỉ cảm thấy mặt mình đã đỏ đến mức không thể đỏ hơn. Bốn người Ảnh mang tới đã đứng chờ trong phòng ngủ của Sở Tử Mộ, Vu Nặc ôm Sở Tử Mộ, đảo mắt qua mặt bốn người kia, sau đó cười nói: “Tiểu Thất, huynh có một đám tử sĩ thật tốt.” Vu Nặc ôm Sở Tử Mộ đặt lên giường: “Đoạn cốt tái sinh, huynh phải chuẩn bị tinh thần cho tốt, tái sinh so với đoạn cốt còn đau đớn hơn gấp trăm lần.” Nghe được lời Vu Nặc nói, trong mắt bốn người kia ánh lên một tia khác thường, rốt cuộc thì họ đã biếi vì sao Vu Nặc phải gọi họ tới. “Ba người các ngươi canh chừng Tiểu Thất, đừng để huynh ấy giãy dụa nhiều quá, Ảnh phụ trách đánh ngất Tiểu Thất, như vậy cảm giác của huynh ấy sẽ giảm đi rất nhiều.” – Vu Nặc vặn vẹo cổ tay – “Ta sẽ đánh nát xương đùi Tiểu Thất.” Khi Vu Nặc nói vậy, Sở Tử Mộ chỉ cảm thấy rùng mình, nhịn không được lui vào phía trong giường. “Bắt đầu thôi, càng để lâu, dược hiệu lại càng kém.” – Vu Nặc điểm nhẹ đầu ngón tay, hai tay đã nhanh chóng điểm các huyệt vị ở hạ thân Sở Tử Mộ. “Ừm.” – Sở Tử Mộ cũng không cảm thấy đau đớn gì nhiều, Vu Nặc cong bàn tay, nắn theo sườn hai chân, bởi ngồi xe lăn đã lâu nên hai chân Sở Tử Mộ đã có dấu hiệu teo tóp. “Răng rắc răng rắc” – Đùi Sở Tử Mộ truyền tới những âm thanh vỡ vụn. Một khắc sau, Vu Nặc thở nhẹ ra một hơi, giải khai các huyệt vị ở hạ thân Sở Tử Mộ. Lực đạo để đánh nát xương đùi rất quan trọng, nếu mạnh quá, xương cốt vỡ hết, còn nhẹ quá, thì lại phải chịu thêm đau đớn lần nữa, vì xương đùi của Sở Tử Mộ mảnh mai lại yếu ớt, cho nên Vu Nặc không dùng quá nhiều lực là được, nắm lấy miệng Sở Tử Mộ nhét vào viên Lãnh Ngưng Đan mà Bạch lão nhân đã luyện. Đan dược vừa vào bụng, Sở Tử Mộ chỉ cảm thấy một luồng khí nóng không biết ở đâu chạy tán loạn, luồng khí nóng chạy khắp toàn thân vẫn không có lối ra bèn theo gân mạch lao xuống phía thân dưới. “Ưmmm… a….” – Sở Tử Mộ nhịn không được rên nhỏ, chỉ cảm thấy dưới đùi đã lâu không cảm giác giờ đang truyền tới những cơn đau bỏng rát, dược lực mạnh mẽ đang hung hăng xé rách gân mạch. Vu Nặc nhận ra từ sau khi thuốc có hiệu lực, trong mắt hiện lên một tia đau đớn, có thể giúp được gì nàng đã giúp rồi, còn lại chính là hắn có thể vượt qua được không, đây mới là điều quyết định. Vu Nặc xoay người lấy từ trong lòng ra một cái bình sứ, nhỏ bốn năm giọt trong bình vào thùng nước, hơi nước bốc lên, trong phòng ngủ tràn ngập một mùi hương mát lạnh, khiến người ta thần thanh khí sảng. Sau đó lại lấy ra một bình sứ màu đen, cũng nhỏ bốn năm giọt vào thùng nước thứ hai. Khi cả phòng ngập tràn hương thuốc và hương hoa, Sở Tử Mộ đã đau đớn ngất đi tới tám lần. Khuôn mặt tái nhợt không còn một tí huyết sắc còn chưa nói, mà hắn vẫn cắn chặt răng, chỉ thỉnh thoảng rên vài tiếng. Vu Nặc nhìn Sở Tử Mộ quật cường, tràn đầy đau xót: “Tiểu Thất, cắn tay tôi đi, đừng cắn răng mình nữa, sau này khỏi chân rồi, tôi không muốn lại phải đi tìm người chữa răng cho huynh.” Sở Tử Mộ mở mắt nhìn Vu Nặc, miễn cưỡng nhếch nhếch khóe miệng: “Nặc Nhi, đều là chuyện sau này nàng còn đùa ta làm gì.” “Công tử, cắn tay thuộc hạ đi, thuộc hạ da dày thịt béo, cắn cũng không sao.” – Ảnh nhìn Sở Tử Mộ quật cường vậy cũng không đành lòng. Sở Tử Mộ lại quay đầu đi, cố nén đau, gân xanh trên trán nổi lên cuồn cuộn. “Thật là một con người quật cường.” – Vu Nặc hơi hơi thở dài nói, cởi áo choàng của mình mạnh mẽ nhét vào miệng Sở Tử Mộ, thấy mấy người kia sửng sốt, cũng không phản ứng lại. Quá trình nối xương sinh cơ giằng co suốt hai canh giờ, chờ đến lúc dược lực tan bớt, đã tới gần giờ tý, mấy người bọn Ảnh đã bị ép đến kiệt sức từ lâu. “Các ngươi nghỉ ngơi trước đi, giờ đã không còn gì đáng ngại, có ta ở đây là được.” – Ảnh do dự, nhưng vẫn gật đầu, mang ba người kia rời đi. Vu Nặc nhìn Sở Tử Mộ nằm trên giường mặt không còn huyết sắc, cũng không cởi quần áo ra, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy Sở Tử Mộ, đặt hắn vào thùng nước đã chuẩn bị sẵn đầu tiên. Ngâm trong thùng nước thứ nhất một khắc, rồi lại đổi sang thùng nước thứ hai, ngâm trong thùng thứ hai nửa canh giờ xong, Vu Nặc lại ôm Sở Tử Mộ tới thùng nước thứ nhất. Cứ như vậy, ngâm đi ngâm lại trong hai cái thùng ba lần, hai giờ sau, Vu Nặc ôm Sở Tử Mộ từ thùng nước thứ hai ra đặt vào thùng nước thứ ba, sau đó tựa đầu vào bên thùng nặng nề ngủ. Khi những tia nắng ban mai ấm áp tràn vào trong phòng, Sở Tử Mộ sau một đêm căng thẳng cuối cùng cũng chậm chạp thở ra một hơi, thìn thấy Vu Nặc tựa vào bên thùng nước ngủ, ánh sáng vàng tươi ấm áp bao phủ khuôn mặt nàng, Sở Tử Mộ đột nhiên nở nụ cười. “Nặc Nhi…” – Vu Nặc ngủ nhưng vẫn cảnh giác, nghe có người gọi mình, liền lập tức tỉnh dậy, tỉnh lại thấy Sở Tử Mộ đang đỏ mặt nhìn mình. Vu Nặc cười trừng mắt nhìn – ” Hôm qua tôi cũng không có sàm sỡ huynh đâu nhé!” Nghe Vu Nặc nói vậy, mặt Sở Tử Mộ càng đỏ hơn, Vu Nặc lại càng ngạc nhiên nhận ra, Sở Tử Mộ không chỉ đỏ mặt mà cả người cũng đang đỏ rần rần lên. Vu Nặc thấy Sở Tử Mộ đã xấu hổ không chịu nổi, vội che miệng cười nói: “Khụ… bây giờ cảm thấy chân thế nào?” Sở Tử Mộ sờ sờ chân: “Ngồi đã tê rần…” “Haha…” – Tiếng cười của Vu Nặc thật là trong trẻo – “Huynh đáng yêu thật ấy Tiểu Thất ạ, có cảm giác tê chứng tỏ chân huynh đã ổn rồi, ngâm thuốc cả đêm, nghỉ ngơi thêm mấy hôm nữa là được, ổn rồi thì tôi về nhà trước đây!” – Vu Nặc vỗ vỗ cánh tay đã hơi tê, đứng dậy chuẩn bị rời đi. “Nặc Nhi, đừng…” – Sở Tử Mộ nói nửa chừng vẫn phải cố gắng nuốt vào chữ “đi”, Sở Tử Mộ bây giờ, ngay cả khí lực để nâng tay cũng không có, Vu Nặc mà không ôm hắn ra, hắn ngâm trong này cả ngày luôn. Vu Nặc cười khẽ, đi đến bên giường, rút lấy kiện trường bào, ôm Sở Tử Mộ từ trong nước ra, lấy áo choàng kia bọc lấy, ôm Sở Tử Mộ đến bên giường – “Lau khô thân mình, thay quần áo sạch sẽ, ngủ một giấc thật ngon nhé.” – Vu Nặc nhẹ nhàng nói bên tai Sở Tử Mộ. “Nặc Nhi… Vì sao muốn chữa khỏi chân cho ta?” – Sở Tử Mộ khó hiểu, cho đến lúc này hắn mới nhớ hỏi Vu Nặc điều này. Vu Nặc cười sáng lạn, đưa ra một đáp án thật giản đơn mà kiên định: “Bởi vì hiểu huynh.”