Triền miên với họa sĩ
Chương 9 : Mộng h nhẹ
Edit + beta: Tố Ngô.
Trong mông lung, giọng nói quen thuộc dễ nghe vang lên bên tai.
“Làm sao vậy?”
“Nơi đó không thoải mái sao?”
Du Họa mở mắt ra, phát hiện bản thân đang ngồi trong Land Rover.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao cô vẫn ở trong xe, cô nhớ rõ ràng mình đã trở lại ký túc xá rồi mà…
“Em không mặc quần lót, điều hòa thổi vào phía dưới, lạnh quá đi.” Cô nghe thấy mình nói bằng giọng điệu nũng nịu.
Du Họa trợn mắt há hốc mồm, sao cô lại dám nói với thầy Giản bằng giọng điệu đó chứ.
Chỉ là hành động kế tiếp của Giản Mặc Thư lại vượt qua sức tưởng tượng của cô:
“Vậy sao, để tôi nhìn xem…”
Giản Mặc Thư cởi bỏ đai an toàn, vẻ mặt thương tiếc, quỳ gối giữa hai chân cô, nhẹ nhàng cởi giày cô, tách hai chân cô ra thành hình chữ M, phơi bày đóa hoa kiều diễm.
Trời!!!
Thầy Giản! Còn có người khác ở đây đó …
Du Họa hoảng sợ liếc nhìn về phía ghế tài xế, lại phát hiện động tác lái xe của tài xế cứng nhắc giống như một con robot, hoàn toàn không quan tâm đến động tĩnh phía sau.
Ngón tay Giản Mặc Thư cường thế vói vào giữa hai chân Du Họa, tách hai mảnh vỏ trai thịt ra, để lộ viên trân châu nhỏ được bảo vệ chặt chẽ, bàn tay anh bao trùm lên chỗ tư mật nhất của cô nhẹ nhàng vuốt ve.
Độ ấm trong lòng bàn tay của người đàn ông làm tiêu tan cơn lạnh giữa hai chân, Du Họa từ từ thả lỏng, dần dần có thể kiểm soát được cơ thể của mình.
Đôi mắt cô khép hờ nhìn Giản Mặc Thư, hưởng thụ sự âu yếm dịu dàng của anh, thỉnh thoảng không biết vì vô tình hay cố ý mà ngón tay người đàn ông lại ấn lên viên trân châu nhỏ kia.
Tuy rằng đầu càng ngày càng mơ hồ, nhưng ý nghĩ trong lòng Du Họa lại rõ ràng …
Thầy Giản là người đàng hoàng, ngay cả khi cô cởi sạch quần áo trước mặt anh, anh cũng không có bất kỳ xâm phạm thú tính gì đối với cô. Ngay cả khi anh ấy chạm vào viên thịt mềm cũng phải xin lỗi và nói rõ ràng cụ thể với cô, cho nên lúc sau không thể nào vì biết được cô không mặc quần lót lại chủ động vén váy cô lên mà trêu ghẹo “em gái nhỏ” của cô chứ?
Cho nên, nhất định đây là mơ.
Cũng giống như những giấc mơ trước đây của cô vậy…
Sau khi xác định đây là một giấc mơ, Du Họa cũng bắt đầu lớn mật.
Cô vặn vẹo cơ thể nâng mông nhỏ về phía bàn tay người đàn ông. Khi ngón tay của người đàn ông đi ngang qua cửa động, trai thịt đói khát lập tức nắm lấy cơ hội cắn lấy đầu ngón tay, mấp máy như muốn hút ngón tay vào trong.
Giản Mặc Thư cũng vô cùng phối hợp cắm ngón giữa vào, dọc theo vách tường thịt chặt chẽ của cô, khuấy động, thăm dò.
Khi ngón tay ngẫu nhiên chạm vào mầm thịt nhỏ mẫn cảm bên trong, Du Họa đột nhiên cắn chặt lấy ngón tay anh, miệng bảo không cần. Nhưng Giản Mặc Thư cố tình không buông tha cô, lòng bàn tay hơi thô ráp đè xuống điểm nhạy cảm kia, ấn cho đến khi tiểu huyệt run run mà phun ra nước mới bằng lòng buông tha cô.
Đang lúc Du Họa chìm trong khoái cảm, Giản Mặc Thư lại đột nhiên thu tay. Hai vỏ trai thịt mất đi sự an ủi, lúc đóng lúc mở bại lộ trong không khí, dòng nước ngọt ngào bởi vì động tình, không có gì ngăn cản trào thẳng ra, theo kẽ mông chảy xuống trên ghế.
Mặt Du Họa đầy ấm ức nhìn về phía Giản Mặc Thư: “Sao thế?”
“Quá mạnh bạo sẽ làm rách màng trinh.”
“Không sao!” Dù gì cũng chỉ là mơ mà thôi.
“Không được, em sẽ đau.”
Du Họa há miệng thở dốc, rất muốn nói cho anh rằng đây chỉ là giấc mơ mà thôi, sẽ không đau, nhưng lại không khỏi có có chút cảm động.
Cho dù ở trong giấc mơ, bản chất của anh vẫn dịu dàng như cũ…
Thấy Du Họa không nói lời nào, đại khái cho rằng cô mất hứng, Giản Mặc Thư ra tiếng dò hỏi:
“Nơi đó còn lạnh không?”
Du Họa cọ xát hai chân, rầu rĩ nói: “Anh che lại sẽ không lạnh nữa.”
Sau đó cô bị Giản Mặc Thư tách hai chân ra, đánh vào chân tâm “Chát chát” hai cái, trong lòng bàn tay người đàn ông còn văng ra một ít chất lỏng.
“Thật là lẳng lơ, không mặc quần lót, muốn phơi bày cho ai xem hả?”
“Không có mà!” Du Họa giận dữ phồng má lên trông như một con cá nóc: “Quần lót bị ướt nên em mới không có mặc!”
Du Họa vốn tưởng rằng có thể chứng minh trong sạch, thế nhưng cô lại thấy ánh mắt như phát hiện cái gì đó của Giản Mặc Thư.
“Oh, thì ra quần lót còn chưa có cởi em đã ướt rồi nha. Còn nói không lẳng lơ?”!!!
Du Họa trăm triệu lần không nghĩ đến tự nhiên lại tự bê đá đập chân mình.
“…
Em không có!”
“Được rồi.” Giản Mặc Thư cười nhạt nhìn cô: “Không thể dùng tay che, dùng đồ vật ấm ấm khác được không?” Anh thấp giọng nói.*****
Truyện khác cùng thể loại
973 chương
16 chương
54 chương
75 chương
50 chương
85 chương