Tuyết Lạc khẽ phát ra một tiếng bất mãn, vặn người về phía Phong Hàng Lãng rồi thϊế͙p͙ đi một lần nữa. Hành động của Tuyết Lạc vào thời điểm này dường như đã không còn phụ thuộc vào sự chỉ phối của não bộ nữa rồi. Cô không biết rằng hành động vừa nãy của mình động lòng người tới mức nào. Anh nhìn cô chăm chú, giống như ánh nắng ban mai nhẹ nhàng chiếu qua mặt hồ, từng cơn sóng lấp lánh lăn tăn trải dài. Phong Hàng Lãng đương nhiên biết, những hành động của người phụ nữ này đều là do những thứ trong bát cháo ban nãy gây ra cả. Người phụ nữ này quan niệm cổ hủ đã ăn sâu vào tận xương tỦy. Nghĩ đến đây anh lạnh lùng đẩy cô ra, mặc kệ hơi thở gấp, mặc kệ cơ thể đang quấy rối của cô. Tuyết Lạc thật sự rất khó chịu, không chỉ khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, mà cả người cũng như bị nướng qua than lửa. Có vẻ như chỉ có tự mình giải tỏa mới có thể thỏa mãn được cảm giác này. Cổ họng anh thát lại, ánh mắt thâm thúy. Tại sao Tuyết Lạc lại để tuột mất cơ hội tiếp cận anh? Nhìn thấy bộ dạng nhỏ bé đáng thương đó, trái tim của Phong Hàng Lãng lại cảm thấy ngứa ngáy khó chịu. Anh nâng căm của Tuyết Lạc lên, ép khuôn mặt đỏ bừng như có thể chảy máu của cô nhìn vào mắt anh, anh nhìn cô thật sâu và giam cô lại để cô không thể tránh khỏi ánh mắt nóng bỏng của anh: “Lâm Tuyết Lạc, cô nhìn cho rõ, tôi là ai?” thanh âm phát ra từ cổ họng, tựa hồ mang theo hơi thở trìu mến. “Anh là Phong… Phong…” Tuyết Lạc nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt, một khuôn mặt tuần mỹ cương nghị, vẫn lạnh lùng như vậy, anh ấy từ trước giờ chưa bao giò coi trọng cô, lại luôn thích chưng khuôn mặt thối đó ra. “Anh là Phong Hàng Lãng… tôi nhận ra anh. ” Tuyết Lạc đột nhiên bật cười. Chính là kiểu cười sau khi thuốc ngắm, cười rất ngọt ngào. Không cần suy nghĩ gì nữa cả, muốn nói cái gì thì nói cái đó. “Cô bây giờ không tỉnh táo, có biết bản thân đang làm cái gì hay không?” Người đàn ông nhắc nhở những hành động mà cô đang làm. Anh muốn cô nhìn rõ khuôn mặt của anh, vẻ mặt của anh. “Phong Hàng Lãng… tôi… tôi muốn trở thành người phụ nữ của anh! Ngay bây giờ… được không?” Tuyết Lạc phải ngước lên mới có thể nhìn rõ khuôn mặt đẹp trai của Phong Hàng Lãng, cô không cách nào nhớ rõ gương mặt này đã xuất hiện trong giấc mơ của cô bao nhiêu đêm rồi. Tuyết Lạc giơ tay lên run rẩy, nhưng vẫn dũng cảm vuốt lên khuôn mặt tuần tú của người đàn ông, lẫm bẩm từng lời: “Phong Hàng Lãng, có phải là anh không?” Nói ra lời này thật xáu hỗ, nhưng mà lời cũng đã ra khỏi miệng. Nhất định đây là một giấc mo! Đây chính là giác mơ táo bạo nhất mà Tuyết Lạc từng có. Khóe môi người đàn ông cong lên một đường thật đẹp mắt, một lần nữa môi anh lướt qua má cô, tai, cổ, từng cử chỉ nhẹ nhàng như lông vũ. “Được, tất cả đều cho em hết, đến lấy đi!” Ám áp, tỉ mỉ từng chút một, cố gắng làm cô thả lỏng! Không thể không nói, thân hình của người đàn ông này thật sự rất đẹp. Tám lưng cường tráng, mềm mại, dưới ánh đèn ánh lên vằng sáng ái muội, bả vai nhô lên đặc biệt vừa vặn, bắp tay săn chắc đẹp đế, eo thon săn chắc, đôi chân dài ẩn hiện… Tất cả đều phô lên vẻ đẹp nguyên thủy của anh. Bạch Mặc ở trong phòng giám sát, cười đến nổi run rẩy cả người. Tuy rằng không nhìn thấy hình, nhưng nhiêu đây âm thanh đã đủ thú vị rồi. “Anh Nghiêm, thấy sao, cách của em có hiệu quả rồi, “Đều cho em hết, đến đây lấy đi”… ha ha, ngọt đến nỗi răng em đều đau nhức hết rồi này!” “Đây là cảnh giới cao trong việc trêu đùa vợ! Mấu chốt là vợ của anh ấy vẫn chưa biết anh áy là chồng của mình!” Bạch Mặc thật hâm mộ cách này của Phong Hàng Lãng. “Đợi tôi có vợ rồi, tôi cũng sẽ trêu đùa cô ấy như vậy! Thật kϊƈɦ thích!” Nhưng Nghiêm Bang dường như chìm vào im lặng, anh khẽ nhắm mắt lại, nét u sầu không thể lay chuyển tích tụ trêи gương mặt cương nghị của anh. Bình minh đến qua ô cửa sổ, dường như có chút chói mắt. Tắm rèm màu ấm bị thổi tung lên, như chiếc váy của thiếu nữ đang khiêu vũ. Anh chưa bao giờ kiên nhẫn, nhưng lần này Phong Hàng Lãng có sự kiên nhẫn hiếm có. Bắt luận giữa anh và cô có kết quả như thế nào, tàn khốc hay thê lương cũng được. Phong Hàng Lãng chỉ muốn để cô lưu giữ lại những dư vị đẹp. Cuộc đời người phụ nữ, có lần này là trân quý nhát. Cô giữ gìn hơn hai mươi năm, chỉ vì điểm này, đã đủ để anh trân trọng cô rồi! Vì vậy, bất kể khi nào Tuyết Lạc nhớ đến khoảnh khắc này cô đều sẽ không hồi hận. Không hồi tiếc, nhưng không có nghĩa đây không phải là một sai lầm! Một sai lầm đẹp đế, một sai lầm làm cô không thể nào quên được. Vào thời khắc này, Tuyết Lạc đã trở thành người phụ nữ của Phong Hàng Lãng! Cô dùng màu máu đỏ đó để tượng trưng cho nét đẹp của người con gái, từ một người con gái biến thành một người phụ nữ! Người phụ nữ của Phong Hàng Lãng anhl Tuyết Lạc cắn mạnh vào bờ vai rắn chắc của người đàn ông. Cô bị đau, cô muốn anh cũng đau giống cô! Cô không chỉ muốn nhớ mãi về anh, mà còn hi vọng anh sẽ mãi mãi không thể quên cô. Cô muốn lưu giữ lại trêи người anh cái gì đó… Cho nên, cô đã cắn lên vai anh! Những giọt nước mắt đang lăn dài trêи khuôn mặt của cô! Trêи ghế sofa, người đàn ông châm một điếu thuốc. Nhả ra một làn khói. Khuôn mặt tuần tú ẳn hiện sau làn khói, không biết anh đang hồi tưởng về cảnh tượng vừa trải qua hay đang suy nghĩ gì khác. Nhưng tóm lại, có thể thấy rõ trêи gương mặt của anh không hề có sự vui mừng. Không biết cánh cổng rào sắt mở ra từ lúc nào, cũng như lời anh ta nói phải đi qua nó mới có thể rời khỏi nơi này. Phong Hàng Lãng sửa sang lại bản thân trong khi đợi cô. Tất cả những chuyện này phát sinh quá đột ngột, làm cho người ta cảm thấy hoảng hốt không chân thật. Tuyết Lạc đần độn ngồi trùm chăn, hệt như một bức tượng không còn suy nghĩ được gì. Phong Hàng Lãng đứng bên ngoài kiên nhẫn chờ đợi. Anh không bước vào trong để thúc giục Tuyết Lạc. Anh cho cô thời gian và không gian để điều chỉnh lại cơ thể và tâm trạng. Một lúc lâu sau, Tuyết Lạc bước ra ngoài. Nhìn thấy người đàn ông đang ngồi phì phèo điều thuốc trêи ghế sofa, mọi suy nghĩ của anh trong nháy mắt trở lại. Ánh mắt của cô nhìn xa xăm. Sau đó cô nhìn thấy cánh cửa sắt mở ra. “Cô vẫn ổn chứ?” Anh hỏi. Hỏi một cách thận trọng. Bản thân cô vẫn ổn chứ? Tuyết Lạc không biết làm sao để trả lời. Cô nên gật đâu, hay là lắc đầu đây? “Không phải em bị ngốc rồi đó chứ?” Phong Hàng Lãng bỏ điều thuốc vào gạt tàn. Sau đó đứng dậy đi về phía Tuyết Lạc đang tĩnh lặng, không biết có phải do phản xạ hay không, Tuyết Lạc theo bản năng lùi lại phía sau. “Không chạm vào cô!” Phong Hàng Lãng cởi âu phục ra khoác lên vai Tuyết Lạc. “Chúng ta đi được chưa?” Trong chiếc Ferrari đang lao vun vút trêи đường, vẻ mặt của Tuyết Lạc có chút ngưng trệ. Lặng nhìn khung cảnh luôn thay đổi bên ngoài cửa xe. Tuyết Lạc không biết tại sao bọn bắt cóc lại mở cổng sắt cho cô và Phong Hàng Lãng ra ngoài, cô cũng không muốn biết nữa rồi! Trong lúc này, Tuyết Lạc tĩnh lặng xinh đẹp tựa như một bức tranh sơn dầu. Khi đi ngang qua một hiệu thuốc, cô nhìn thấy khẩu hiệu dán trêи cửa kính: *Có ɖu͙ƈ Đình[1], không phải lo lắng!” “Dừng… dừng xe! Mau dừng xe!” Tuyết Lạc hoảng loạn la lên. [1] Tên một loại thuốc tránh thai ở Trung Quốc. .