Thể mà Phong Hàng Lãng hôm nay lại không ở nhà họ Phong. Nghe quản gia Mạc nói Nhị thiệu gia đã rời nhà từ sáng sớm đến bây giò vẫn chưa quay lại. Anh ta không quay lại càng tốt, đỡ cho mình gặp phải anh ta lại căng thăng. “Phu nhân, đây là học phí của cô ạ, lát nữa tôi sẽ bảo Tiêu Tiên đưa cô đên trường.” Quản gia Mạc chuẩn bị cho Tuyết Lạc hai cái phong bì: Đây là tiền tiêu vặt của cô, tiên mặt không nhiều, cô dùng tạm trước đã. Còn có thêm một tâm thẻ tín ¡ dụng thì cô cứ cầm theo. Nếu như tiền mặt không đủ tiêu thì cứ rút ở trong đây.” “Cảm ơn quản gia Mạc, cảm ơn bác.” Đây là lần đầu tiên Tuyết Lạc mở miệng xin tiền từ người khác mà vẫn còn nhận được sự tôn trọng của người ta như thế. Cô liên tục nói cảm ơn. Tuyết Lạc luôn nghĩ rằng mình không đủ tử cách đề nhận được sự tôn trọng như thế của quản gia Mạc. Không làm thì không có án, tuy rằng cô là vợ của Phong Lập Hân nhưng đến cả việc ăn uông hàng ngày của anh ây cô cũng không thê chăm sóc cận thận. Thế nên lúc Tuyết Lạc nhận tiền từ tay quản gia Mạc không tránh khỏi trong lòng có chút hồ thẹn. “Phu nhân, cô là nữ chủ nhân của nhà họ Phong. Đây đều là bổn phận của tôi.” Thầy phu nhân cứ luôn cảm tạ mình quản gia Mạc không tự nhiên mà đứng thăng. Quản gia Mạc luôn rất coi trọng Tuyết Lạc, ông luôn cho răng Tuyệt Lạc chính. là người vợ mà Nhị thiêu gia nên lấy về. Trên đường đi về trường, Tuyết Lạc mở phong bì còn lại ra xem, khoảng năm nghìn tệ tiền phí sinh hoạt. Quản gia Mạc thật hào phóng, hoặc cũng. có thể nói là nhà họ Phong thật sự rất mạnh. Nhìn thấy số tiền này việc đầu tiên Tuyết Lạc nghĩ đến là học phí cho Viên Đóa Đóa. Thế là cô vội vàng gọi điện cho Viên Đóa Đóa. Nhưng không nghĩ tới là lúc gặp mặt, Viên Đóa Đóa lại dúi vào tay cô hai nghìn tệ: “Cầm lấy! Đây là tiên cậu làm bạn nhảy của “. ở Dạ Trang đấy!” “Thôi, Đóa Đóa. Tớ còn đang có dư năm nghìn tệ, đang nghĩ đến việc giúp cậu nộp tiên học phí đây.” Tuyết Lạc vội vã nói. Nhìn thấy trong tay Tuyết Lạc là hai phong bì dày côm, Viên Đóa Đóa thần bí cười hi hi một tiếng: “Nhanh khai thật đi, có phải cậu đã theo Phong Hàng Lãng không?” Bảo cô ây ra hâu hạ ta. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tuyết Lạc lập tức ngượng đến đỏ bừng. Sao Viên Đóa Đóa cái gì không nói lại nói cái này. Mắt cũng tỉnh thật, vừa nhìn đã nhìn ra mình với Phong hàng Lãng đã… làm qua rồi? Đúng rồi, nói chính xác thì là, đây là biểu hiện Lâm Tuyết Lạc đang chột dạ. Dù gì cũng là phu nhân của nhà họ. Tải app truyện hola về đọc nhé! Phong giàu có của Thân Thành. Mây nghìn tiên học phí và phí sinh hoạt này với tài lực nhà họ Phong thì chả thâm vào đâu. Cho phu nhân nhà mình một chút học phí cũng là chuyện đương nhiên. Nếu Tuyết Lạc cũng nghĩ như thế thì cô sẽ rât bình thản đôi diện với mọi chuyện. Nhưng Tuyết Lạc lại chột dạ, cô lại không đủ mưu mẹo, nên càng dễ dàng bị người khác nhìn ra. “Đóa Đóa, cậu nói linh tinh cái gì thế? Phong Hàng Lãng là em chồng của tớ. Cậu đừng đùa như thế, tớ sẽ giận đấy.” Tuyết Lạc chột dạ vì bị người ta nhìn ra liền có chút buồn bực. “Được rồi đó Phong phu nhân. Cậu đừng giấu đầu hở đuôi nữa. Cái bản mặt không biết nói dối của cậu đã sớm bán đứng cậu rồi.” Viên Đóa Đóa hiển nhiên có thể nhìn ra manh mồi từ vẻ mặt chột dạ ngại ngùng của Tuyết Lạc. Cộng thêm việc Tuyết Lạc nêu nói dối mặt sẽ đỏ, Viên Đóa Đóa càng tin chắc giữa Tuyết Lạc và Phong Hàng Lãng đã xảy ra chuyện nam nữ rồi. *“…” Tuyết Lạc hoảng. hốt theo bản năng đưa tay ra sờ sờ gương mặt mình mới phát hiện mặt mình đã đỏ hồng một mảng. “Nếu như lần đầu tiên của cậu là với Phong Hàng Lãng thì không thiệt tí nào. Nêu như Phong Hàng Lãng có thể nhìn trúng tớ, tớ cũng sẽ rất vui vẻ nhận lây.” Nhưng Viên Đóa Đóa lại thở dài tự cười chế giễu một tiếng: “Nhưng mà chắc trên thế giới này cũng không có vị đại thiếu gia nhà giàu nào có thể nhìn trúng một đứa bị thọt đâu. Kể cả có là may mắn từ trên trời rơi xuông thì tối thiêu cũng phải có một thân hình khỏe mạnh hoàn hảo mới được.” Cho dù Viên Đóa Đóa biểu hiện ra: ngoài rât mạnh mẽ nhưng thực ra nội tâm của cô vân rât tự tỉ..