Triền Miên Không Ngớt
Chương 49 : “Gặp nhau” trong mưa
Đồng Vũ Lăng lại trải một đêm thức trắng, đối diện với ban ngày.
Long Triệt vẫn như trước, đã đi làm từ lâu rồi. Đồng Vũ Lăng ăn xong bữa sáng xong liền cùng con mình, khi thì nhớ lại chuyện đau lòng tối hôm qua, khi thì nhớ tới buổi gặp mặt tối nay cùng tiểu Hạo tử.
Còn nhớ một năm trước, cô chưa gặp Long Triệt, lúc ấy còn mang theo tâm tình thiếu nữ ngây thơ đối với tiểu Hạo tử, thường xuyên nghĩ tới tình huống lần đầu gặp mặt giữa mình và tiểu Hạo tử trong tương lai. Nhưng hôm nay, vật đổi sao dời, hết thảy đều đã khác, cô đã làm mẹ, không còn tư cách ôm bất cứ suy nghĩ gì đối với tiểu Hạo tử nữa.
Vốn, cô có thể từ chối không gặp tiểu Hạo tử, để tình bạn quý giá này tiếp tục kéo dài mãi trên mạng, nhưng vừa nghĩ chuyện vì lời từ chối của mình mà có thể sẽ khiến tiểu Hạo tử thất vọng cùng phiền muộn, cô liền không đành lòng. Cho nên, vẫn nên đi gặp thôi! Không vì cái gì khác, chỉ vì tình bạn khó có được, kỳ diệu, trân quý vô cùng này!
Long Triệt đêm nay có việc xã giao, Long gia kết thúc gọn gàng bữa cơm trước 8 giờ. Đồng Vũ Lăng dỗ con ngủ xong, phân công bàn giao với hai người làm phụ trách chăm sóc con mình một phen, người không quen bắt người khác phải chờ đợi như cô ra khỏi nhà trước.
Đồng Vũ Lăng rời đi ước chừng qua năm phút đồng hồ, Long Hạo cũng điều khiển chiếc xe hoành tráng của anh ra khỏi cổng Long gia, lái xe về hướng quảng trường Tử Kinh Hoa…
Quảng trường Tử Kinh Hoa đêm nay, vẫn náo nhiệt như thường, người ra vào tấp nập. Đồng Vũ Lăng tay cầm một bó hoa hạnh phúc màu vàng nhạt, đứng bên đài phun nước bảy màu hướng về phía đông.
Ngóng nhìn dòng nước rực rỡ sắc màu trước mặt, lòng của cô cũng bồn chồn theo. Lại thêm năm phút nữa là sẽ thấy tiểu Hạo tử rồi, anh đêm nay sẽ mặc quần áo gì đây? Thoải mái hay là trầm ổn? Hẳn là nên thoải mái đi. Anh lớn lên như thế nào? Có giống như mình tưởng tượng không, là một chàng trai trẻ tao nhã lịch sự, nhã nhặn tuấn tú? Giọng nói của anh sẽ như thế nào? Nhất định là rất êm tai, như một hương trà xanh thản nhiên, làm cho người ta cảm thấy yên bình vô hạn. Vậy anh thì sao, nhìn thấy mình sẽ sinh ra loại cảm giác gì? Đồng Vũ Lăng nghĩ tới đây, không khỏi cúi đầu khẩn trương xem xét lại quần áo. Mặc dù không phải rất đẹp đẽ quý giá, nhưng chỉnh thể thoạt nhìn cũng không tệ lắm! Vóc người chảy xệ đã từ từ biến mất, mặc dù so ra kém trước kia nhỏ bé tinh tế, nhưng mà rất cân đối.
Cùng lúc đó, ở bên đình nhỏ phía đông quảng trường Tử Kinh Hoa, Long Hạo một thân quần áo thoải mái, tay cầm một bó hoa hạnh phúc vàng nhạt, khuôn mặt anh tuấn tràn đầy ngạc nhiên cùng khiếp sợ, đôi mắt tinh anh khó có thể tin mà trừng mắt nhìn vào cô gái áo xanh quần đen đứng cạnh đài phun nước, trừng mắt nhìn bó hoa hạnh phúc màu vàng nhạt trên tay cô kia!
Tiểu Lăng tử! ! Tiểu Lăng tử vậy mà lại là Đồng Vũ Lăng. Trời ơi, tại sao có thể như vậy! ! Trong lòng, phức tạp bất thường, Long Hạo không khỏi nhớ tới đủ loại tình cảnh đã từng xảy ra, nhớ tới năm ngoái tiểu Lăng tử có lần từng vô cớ nhắc tới Long Hạo —— tên của mình, như vậy, hẳn là lúc cô bắt đầu cùng anh cả Long Triệt rồi?
Long Hạo còn nhớ, tiểu Lăng tử từng nói muốn đi công tác mấy tháng, không thể lên mạng. Thì ra, cô đang nói dối, nguyên nhân thực là cô đang dưỡng thai! Tiểu Lăng tử cùng anh cả vốn là như thế nào bắt đầu vậy? Anh cả luôn luôn tâm cao khí ngạo, sao lại có thể nhìn trúng cô gái xuất thân tầm thường như cô. Nói vậy cô thì sao, như mình hiểu rõ, cô không phải loại phụ nữ trần tục tham vinh hoa phú quý, cô tại sao có thể thích anh cả, còn cam tâm không danh không phận mà giúp anh cả sinh con?
Ngày hôm qua lúc nói chuyện cùng mẹ, bởi vì tò mò mà nói tới Đồng Vũ Lăng, sau đó biết được Đồng Vũ Lăng cũng không tham hư vinh như mọi người tưởng tượng ban đầu, cô là thật tâm yêu anh cả, mà từ giọng nói lúc nói chuyện của mẹ không khó nhìn ra đồng tình cùng thương xót đối với cô.
Thấy cô hết nhìn đông tới ngó tây, không ngừng xem đồng hồ, lo lắng chờ đợi, còn có vô vàn điều nghi hoặc trong lòng mình thúc đẩy, Long Hạo hận không thể lập tức phóng tới trước mặt cô. Nhưng cuối cùng, anh không hề nhúc nhích! Anh không muốn đi gặp cô, anh không dám đi gặp cô!
Long Hạo bên này lưỡng lưỡng lự lự, Đồng Vũ Lăng bên kia lại là tầng tầng dày vò cùng hành hạ. Đã hẹn 9 giờ gặp mặt, bây giờ đã gần 9 rưỡi rồi, nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng tiểu Hạo tử. Anh… có khi nào xảy ra chuyện gì trên đường rồi không? Trong đầu Đồng Vũ Lăng bỗng nhiên hiện lên ý niệm đáng sợ đó trong đầu. Nội tâm không khỏi càng thêm lo lắng, cô theo tiềm thức mà mở điện thoại di động ra, chuẩn bị quay số điện thoại mới phát giác chính mình căn bản không có điện thoại của tiểu Hạo tử!
Nắm chặt bó hoa trong tay, Đồng Vũ Lăng tâm thần không yên, đi qua đi lại. Đột nhiên, một đứa bé chạy về phía cô, đưa cho cô một tờ giấy: “Tiểu Lăng tử, mình tạm thời có việc không thể tới, bạn mau trở về đi, mình lần sau lại hẹn bạn —— tiểu Hạo tử!”
Tiểu Hạo tử, là tiểu Hạo tử! Đồng Vũ Lăng xem hết tờ giấy, chuẩn bị tìm đứa bé kia để hỏi rõ ràng, đáng tiếc sớm đã không thấy bóng dáng nó đâu. Cô nhìn ra chung quanh, ánh vào mi mắt chính là những người khác nhau, bọn họ hoặc là hai tay trống trơn, hoặc là cầm theo ví tay và các đồ dùng khác, chỉ riêng hoa hạnh phúc mà mình muốn thấy là không có.
Từ tờ giấy đó có thể thấy được, tiểu Hạo tử đã tới, còn nhìn thấy mình, vậy anh tại sao không đến? Chẳng lẽ thật sự như anh nói tạm thời có việc? Hay là, tiểu Hạo tử phát hiện mình khác với hình ảnh lý tưởng của anh cho nên lựa chọn trốn tránh? Không, cô không muốn tin tiểu Hạo tử lại là con người nông cạn như thế!
Nghĩ tới nghĩ lui, trong đầu Đồng Vũ Lăng không hiểu sao lại nhớ tới Long Triệt. Bản thân mình móc tim móc phổi ra yêu Long Triệt, chịu đựng cô đơn cùng thống khổ vô cùng tận, có được lại là sự nói xấu, phỉ nhổ cùng chán ghét đau đớn người khác dành cho mình!
Đêm nay, cô mang theo tình bạn thuần khiết tới gặp tiểu Hạo tử, có được lại là sự né tránh không gặp.
Chẳng phải nói người tốt sẽ có kết quả tốt sao? Bản thân cô chưa từng làm chuyện xấu, từ nhỏ cần cù cố gắng, còn đi làm công ích ở cô nhi viện, mình như vậy không phải hẳn nên tới lúc được ông trời ban thưởng sao? Nhưng sự thật vì sao lại cứ trái ngược?
Tại sao mạng mình lại khổ như vậy? Tại sao mình phải chịu những hành hạ kia? Ông trời ơi, tại sao? Đồng Vũ Lăng bi thương phẫn hận, không nhịn được ngửa đầu chất vấn bầu trời, đáp lại cô chính là một hồi mưa to không hề dự báo.
Chung quanh một trận rung động xôn xao, đám người bắt đầu tứ tán, chạy theo hướng những nơi có chỗ trú, chỉ có Đồng Vũ Lăng, vẫn như cũ đứng sững người bên hồ. Mưa càng lúc càng lớn, làm ướt tóc cô, làm ướt mặt cô, còn có bó hoa hạnh phúc trong tay cô, cũng dần dần tàn úa.
Trong lòng cô còn một tia chờ đợi cuối cùng, tiếp tục hết nhìn đông tới ngó tây, kết quả vẫn không thấy được bóng người như dự định. Vì vậy, cô khóc, cả mặt toàn là nước, cô phân không rõ đó là nước mắt, hay là nước mưa!
Bên kia, vẫn ở bên kia đình, tầm mắt Long Hạo vẫn dừng lại trên người Đồng Vũ Lăng. Chứng kiến cô bị mưa to xối vào, anh dường như cảm thấy từng hạt mưa đang đánh vào chính trên người mình; chứng kiến cô bởi vì đau lòng mà trở nên không hay biết gì, trái tim anh như bị đao cắt. Anh rất muốn đi ra ngoài ôm lấy cô, dùng thân thể cao lớn của mình giúp cô che mưa chắn gió, nhưng anh không thể, anh không thể để cô biết, Long Hạo chính là tiểu Hạo tử!
“Tiểu Lăng tử, trở về đi thôi, ngoan, mau trở về đi thôi!” Anh hò hét trong im lặng, ngạc nhiên mừng rỡ khi thấy người hảo tâm chạy tới, đưa cho cô một cây dù.
Song, anh còn chưa kịp vui mừng bao lâu, lại trở lại trạng thái bi thương. Tiểu Lăng tử ngu ngốc, cô thế nhưng lại không mở ô, tiếp tục tùy ý để mưa to trút lên người!
Làm sao bây giờ? Có muốn đi ra ngoài hay không? Nếu đi ra ngoài, thân phận liền sẽ bại lộ, sau này làm sao cùng cô ở chung? Cô sau này còn có thể duy trì tình bạn đặc biệt khó kiếm như vậy với anh sao? Nhưng nếu không đi ra, cô lại tiếp tục dầm mưa như vậy, khẳng định dầm mưa đến bệnh mất. Long Hạo lòng nóng như lửa đốt, trong lòng đại loạn, đột nhiên trong đầu linh quang chợt lóe, được rồi, trước tiên không nói cho cô mình là tiểu Hạo tử, coi như là ngẫu nhiên gặp! Ngay lúc Long Hạo đã quyết định xong, anh lại thấy bác gái mới vừa đưa ô cho Vũ Lăng kia đi trước anh một bước lần nữa đến gần Vũ Lăng, thay Vũ Lăng mở ô ra!
Vì vậy, anh dừng bước lại, tiếp tục âm thầm quan sát cô.
Đồng Vũ Lăng tùy ý để cây dù cong vẹo tựa vào trên vai, toàn bộ suy nghĩ tiếp tục chìm đắm trong thống khổ. Long Triệt chê bai chán ghét mình, tiểu Hạo tử không muốn gặp mặt mình, tình yêu không có, hôm nay tình bạn trân quý kia cũng không, chính mình còn có cái gì? Chính mình còn có cái gì? ! Đứa bé! Đúng rồi, mình còn có đứa bé! Nghĩ đến đứa bé đáng yêu bé nhỏ kia! Đồng Vũ Lăng khôi phục lại tinh thần. Mười một giờ rồi! Không biết đứa bé thế nào rồi, nếu nửa đêm nó tỉnh dậy, người làm có thể chăm sóc tốt cho nó sao? Ăn quen sữa mẹ rồi nó có chịu ăn bột nữa không? Bỗng dưng, Đồng Vũ Lăng chạy nhanh như cung tên trở về.
Bởi vì trận mưa to vừa rồi, quảng trường trở nên vô cùng yên tĩnh, còn lại không mấy bóng người đi lại.
Hết mưa rồi, vừa lúc một trận gió lạnh thổi tới, Đồng Vũ Lăng rùng mình một cái, lúc này mới kinh ngạc phát hiện ra quần áo cũng ẩm ướt rồi, dính vào người khiến cho cả người lạnh run. Cô đầu tiên là chạy đến bên cạnh cửa hàng bán báo, đem ô trả lại cho bác gái kia, liên tục nói lời cám ơn xong, liền nhanh chóng đi tới ven đường.
Long Hạo vẫn đi theo sau Đồng Vũ Lăng, nhìn cô an toàn ngồi lên taxi, anh mới quay đầu lại, hướng bãi đỗ xe đi đến…
Sáng sớm hôm sau, trong phòng Long Triệt so với bình thường náo nhiệt hơn nhiều. Thì ra là, Đồng Vũ Lăng bị bệnh, lo lắng ảnh hưởng đến đứa bé, cô bị đưa về phòng của Long Triệt.
Bác sĩ gia đình của Long gia giúp Đồng Vũ Lăng làm kiểm tra chi tiết xong chăm chú báo cáo: “Đồng tiểu thư bị cúm nặng, có lẽ là do tối hôm qua gặp mưa, may mắn không tổn thương vào phổi, tôi đã tiêm cho cô ấy rồi, đợi kê đơn thuốc cho cô ấy ăn, lại nghỉ ngơi một chút thì sẽ không sao ngay.”
“Đồ sao quả tạ, tối hôm qua vô cớ chạy ra ngoài, lại còn canh ba nửa đêm mới chịu mò về, nó bị bệnh không lo, nhỡ đem bệnh cúm nặng lây lan ra, tôi nhất định sẽ không buông tha cho nó!” Khâu Tuyết Liên lập tức mượn đề tài phát huy.
Long Khiếu Thiên bất đắc dĩ thở dài, khuyên nhủ: “Bà nói chuyện đừng lúc nào cũng đay nghiến như vậy, con bé luôn rất ngoan, tối hôm qua đột nhiên đi ra ngoài nhất định là có nguyên nhân. Còn nữa, con bé đã bệnh đến mức này rồi, bà cho dù không quan tâm nó, cũng đừng bỏ đá xuống giếng.”
“Hừ, nếu như không phải cô ta ở chỗ này, tôi mới chẳng thèm quan tâm! Thật là, tôi đã nói rồi mà kêu nó đi đi, mẹ còn nói cái gì sữa mẹ tốt nhất cho đứa bé, để cho nó ở lại!” Khâu Tuyết Liên vẫn tiếp tục lẩm bẩm, lập tức chuyển hướng sang Long Triệt vẫn đang giữ im lặng: “A Triệt, mẹ rõ ràng đã bảo a Hương dọn dẹp một gian phòng khác cho nó ở, con sao lại đem nó ôm tới đây, nhỡ nó lây bệnh cảm cúm cho con thì làm sao bây giờ?”
Long Triệt không nói, tuấn nhan nhưng lại hiện lên một tia cuồng bạo không nhịn được.
Long Khiếu Thiên vừa lại đi ra khuyên nhủ, giữ Khâu Tuyết Liên lại, “Tốt lắm, a Triệt lớn như vậy, không có việc gì đâu. Chúng ta cũng ra ngoài đi, để Vũ Lăng nghỉ ngơi một chút. Những người khác phải làm gì thì đi làm nấy! Còn có, bác sĩ Hà, khổ cực rồi!”
Đoàn người bắt đầu lục tục đi ra ngoài, Long Triệt đột nhiên gọi a Hương lại, chỉ vào Vũ Lăng đang ngủ say hỏi: “Cô ta tối hôm qua đi ra làm gì?”
“Thưa đại thiếu gia, tôi cũng không rõ lắm, Vũ Lăng tiểu thư chỉ nói có chút việc muốn đi ra ngoài một chút, bảo tôi chăm sóc kĩ tiểu thiếu gia. Cô ấy đến gần 12 giờ mới về, lúc trở về cả người ướt đẫm!”
“Oh, biết rồi, đi ra ngoài đi!”
A Hương rời đi sau cùng, trong phòng lập tức an tĩnh trở lại, Long Triệt sắc mặt như cũ một mảnh thâm trầm, chậm rãi trở lại trước giường.
Truyện khác cùng thể loại
69 chương
44 chương
156 chương
11 chương
7 chương
64 chương
12 chương
10 chương
24 chương