Triền Miên Không Ngớt
Chương 18 : Lại gây rối
Ngày hôm sau, Đồng Vũ Lăng xin nghỉ nửa ngày, lại đi vào tòa cao ốc của ngân hàng Âu Á Phỉ Lợi Tư. Lần này, nàng trực tiếp đến tầng cao nhất, mới ra thang máy liền bị một tiểu thư trước cửa chặn lại.
“Tôi tìm Long Triệt!” Đồng Vũ Lăng nói thẳng.
Vị tiểu thư trước cửa quái lạ nhìn nàng: “Xin hỏi tiểu thư có hẹn trước không? Tìm Long tiên sinh có chuyện gì sao?”
“Hắn cầm của tôi một số thứ, tôi hiện tại đến lấy về!”
Vị tiểu thư trước cửa càng thêm kinh ngạc, nhưng vẫn là lễ phép hỏi: “Vậy … Xin hỏi tiểu thư họ gì?”
“Họ Đồng!”
Tiểu thư trước sảnh liền bấm điện thoại nội bộ: “Cao trợ lý, có một cô gái họ Đồng, cô ấy nói … Cô ấy nói Long tiên sinh cầm đồ vật này nọ của cô ấy, cô ấy đang ở đại sảnh, ngài có cần phải tới nhìn một chút không? ”
Không lâu sau khi cô gái đứng ở đại sảnh cúp điện thoại, bóng dáng cao lớn của Cao Chí Kiệt đã lập tức tìm đến, khi hắn nhìn thấy Đồng Vũ Lăng, liền nhíu mày: “Lại là cô? ! Cô lại có chuyện gì tìm Long tiên sinh? Cô nên biết là anh ấy sẽ không dễ dàng đồng ý gặp cô!”
“Tôi không phải đến để gặp anh ta, tôi chỉ tìm anh ta để lấy lại đồ đạc của mình thôi!” Đồng Vũ Lăng tức giận nói.
“Cái gì vậy?” Cao Chí Kiệt thật là nghi hoặc.
“Nói cho anh anh cũng đâu có biết, anh để cho tôi vào gặp anh ta là được rồi!”
“Thực xin lỗi, cô không nói rõ ràng, tôi sẽ không để cho cô đi vào!”
“Anh … Tốt lắm, anh ta trộm của tôi giấy chứng nhận, ví, di động vân vân, như vậy anh có thế để cho tôi đi vào được chưa?”
Cao Chí Kiệt vừa nghe, hừ cười: “Đồng tiểu thư, cô thực biết nói đùa!”
“Nói đùa? Tôi không rảnh mà nói đùa với anh. Anh cho là Long Triệt là người hoàn mỹ như vậy sao? Anh ta thật ra là một tên tôi ác tày trời hỗn … ” Chữ “đản” còn chưa kịp phát ra, Đồng Vũ Lăng chợt thấy miệng bị mội bàn tay to che lại, đến khi nàng hoàn hồn, đã thấy chính mình đã bị Long Triệt mang vào trong phòng làm việc của hắn.
“Mang túi xách trả lại cho tôi!” Hắn vừa buông ra, nàng lập tức nói.
Long Triệt im hơi lặng tiếng, như có suy nghĩ gì nhìn nàng.
“Này, anh bị điếc ah? Có nghe thấy tôi nói gì không đó?” Đã chứng kiến đủ loại hành vi ti tiện của Long Triệt, Đồng Vũ Lăng không bao giờ … nữa nguyện khách khí đối với hắn.
“Tôi không hiểu cô đang nói cái gì?” Long Triệt nhún nhún vai, rõ ràng là đang chơi xấu.
“Anh …” Đồng Vũ Lăng chán nản: “Ngày hôm qua, xắc tay của tôi ở trong xe của anh, anh nhanh chóng đưa tôi đi!”
“Đây là thái độ mà cô cầu xin người khác giúp đỡ?”
Nàng cầu hắn? Kính nhờ, rõ ràng là hắn hại nàng thành như vậy! Nhớ tới chuyện tối ngày hôm qua, Đồng Vũ Lăng lại tiếp tục nổi lên tức giận: “Nếu anh không trả lại cho tôi, tôi sẽ báo cảnh sát!”
Long Triệt không một chút sợ hãi, chủ động cầm lấy điện thoại đưa cho nàng, “Báo đi, bất quá trước khi cô báo cảnh sát tốt nhất nghĩ cho rõ ràng cô có đủ chứng cứ tố cáo tôi hay không, nếu không đừng lãng phí thời gian!”
Mới vừa bấm được 1 phím, Đồng Vũ Lăng nghe hắn nói như vậy, không khỏi thẹn quá hoá giận, cuối cùng hung hăng đem điện thoại vứt lại trên bàn sách, nhất thời khó chịu sốt ruột, nhịn không được khóc lên: “Anh là đồ quái thai, bại hoại, hại người, tối hôm qua anh hại tôi như thế còn chưa đủ sao? Tôi với anh không thù không oán, vì cái gì mà cứ mạc danh kỳ diệu gây phiền toái cho tôi …”
Phát hiện nàng đột nhiên lê hoa mang vũ, Long Triệt trong lòng không hiểu một trận buồn khổ, theo bản năng đứng dậy đi đến bên cạnh nàng, rút mấy tờ khăn giấy đưa cho nàng.
Đồng Vũ Lăng không cảm kích, tiếp tục lâm vào giữa bi phẫn bất lực của mình.
Không tự giác, Long Triệt tự mình thay nàng lau đi nước mắt, sau đó kéo tay nàng, cùng đi ra văn phòng, không để ý đến sự kinh ngạc cùng buồn bực của đám người Cao đặc trợ, lập tức bước vào thang máy chuyên chúc của hắn, rất nhanh đi vào bãi đỗ xe dưới tầng ngầm.
Mở cửa xe, Long Triệt từ bên trong lấy ra một cái túi xách, đưa cho nàng: “Này, cho cô!”
Đồng Vũ Lăng cầm lấy, nhanh chóng mở ra kiểm tra, di động, cái chìa khóa, son môi, bao tay, các vật phẩm đều đầy đủ, trừ bỏ ví!
Nhìn lại chiếc ví Chanel mới tinh xinh đẹp, Đồng Vũ Lăng không khỏi chất vấn, “Sao anh lại đổi chiếc ví của tôi? Chiếc ví ban đầu của tôi đâu?”
“Vứt đi rồi!”
“Vứt đi rồi?” Hai tròng mắt của Đồng Vũ Lăng đột nhiên trừng lớn.
“Đều rách nát hết cả rồi, không vứt đi chẳng lẽ lưu trữ làm đồ cổ?” Long Triệt bày ra một biểu tình châm chọc.
Đồng Vũ Lăng quả thực muốn giết người. Hắn không biết, chiếc ví tiền cũ kia đối với nàng có ý nghĩa vô cùng to lớn, là từ hồi nàng còn đi học, lần đầu tiên đi làm thêm kiếm được tiền đã mua nó, sử dụng suốt 6 năm, mặc dù nó có những điểm bị sờn rách cũ nát, nhưng nàng luôn luôn không làm được bỏ cũ thay mới. Nhưng hôm nay …
“Cái này so với cái kia của cô tốt hơn nhiều đi.”
Không sai, đây là xinh đẹp, mới, độc đáo, sa hoa, vừa nhìn đã biết giá trị xa xỉ, nhưng ở trong mắt của nàng, căn bản không thể so sánh với chiếc ví mà nàng tự kiếm tiền mua được! Đồng Vũ Lăng lại ngẩng đầu, chuẩn bị mắng chửi người thì lại phát hiện, hắn đã muốn đi ra!
Dừng ở cái kia thẳng tắp cao ngất, ngang nhiên tự tin bóng lưng, Đồng Vũ Lăng nghiến răng nghiến lợi, âm thầm nguyền rủa hắn tốt nhất gặp phải thang máy trục trặc, bị vây hãm tầm ba năm đến bảy ngày, cho hắn chết đói chết khát! ! ! ! ! ! !
Những ngày tiếp theo, Đồng Vũ Lăng đã khôi phục những ngày đi làm bình thường đi đi về về như trước đây.
Tiêu Chính Hoa lại hẹn qua nàng hai lần cùng đi ăn tối, bởi vì hắn áp dụng tiến hành phương pháp theo đuổi tuần tự, cho nên quan hệ của hai người vẫn là duy trì ở giai đoạn bằng hữu, cũng không có quá lớn phát triển.
Điều này đối với người một lòng nghĩ đến Tiểu Hạo tử như Đồng Vũ Lăng mà nói, quả thực muốn tìm cũng tìm không thấy, nàng chỉ mong, quan hệ với Tiêu Chính Hoa vĩnh viễn là trong sáng như vậy!
Ngày ngày từng ngày đã qua, ngay tại khi Đồng Vũ Lăng cho rằng nam nhân từng cho nàng thật lớn khuất nhục cùng quấy nhiễu dần dần phai nhạt thì ông trời cố tình không cho nàng “An bình” .
Nhìn thông tin hiển thị trên màn hình điện thoại di động, Đồng Vũ Lăng vô cùng giật mình.
“Chủ nhân”
Nàng lúc nào thì lưu một dãy số như vậy trên điện thoại? Như thế nào mà một chút ấn tượng cũng không có? Bạn cùng lớp, bạn bè quen biết, thậm chí khách hàng cũng không có ai lưu tên này hết.
“Tiểu nô lệ, nghe điện thoại! Tiểu nô lệ, nghe điện thoại…”
Hôn mê! Chính mình lúc nào cài đặt một cái nhạc chuông điện thoại tà ác khủng bố như vậy? Gì gì, thanh âm này … Có điểm quen thuộc, hình như là … Phải … Là Long Triệt, cái kẻ nhã nhặn bại hoại!
Điện thoại không ngừng đổ chuông, rốt cục, Đồng Vũ Lăng bấm nút nghe máy.
Bên kia lập tức truyền đến trầm thấp hùng hậu tiếng nói: “Tại sao lâu như thế mới nghe điện thoại?”
Thật là hắn! ! Đồng Vũ Lăng ngẩn người, rồi sau đó dỗi nói: “Anh là ai?”
Bên kia chắc không thể nghĩ được nàng sẽ hỏi như vậy, bất giác im lặng.
Đồng Vũ Lăng thầm hừ, tiếp tục nói: “Này, anh rốt cuộc là ai, gọi lộn số sao? Tôi đây tắt máy!”
“Là tôi!” Bên kia cuối cùng lại lên tiếng.
“Vô nghĩa, mỗi người gọi điện thoại cũng đều nói là tôi, anh cung tự xưng tôi, rốt cuộc là ai?”
“Long Triệt!”
“Long Triệt? Ai a? Long Triệt nào?”
“Ông chủ của Đồng Khải Kiếm! !” Long Triệt phỏng chừng tức giận đến trán bạo gân xanh, dĩ nhiên sử xuất đòn sát thủ.
Đồng Vũ Lăng chấn động, nàng hiểu được hắn nói như vậy dụng ý! Đê tiện, rõ ràng dùng ba ba đến uy hiếp nàng!
“Nga, Long —— tiên —— sinh a, có chuyện gì?” Đồng Vũ Lăng cố ý kéo dài giọng điệu, lộ ra nồng đậm là không thích.
“Bà ngoại tôi muốn hẹn cô ăn bữa cơm!”
Bà ngoại? Trong óc Đồng Vũ Lăng nhanh chóng hiện ra một lão nhân ung dung đẹp đẽ quý giá, hoà nhã dễ gần.
“Tối mai hơn 6 giờ, cô tới dưới lầu công ty tôi chờ tôi, tôi lái xe đưa cô đi!” Long Triệt lại nói.
Đồng Vũ Lăng nghe thấy, không chút nghĩ ngợi liền nói, “Tại sao lại là tôi đi đến chờ ở công ty anh? Muốn đi cũng là anh tới đón tôi!”
“Tôi không thời gian đi đón cô!”
“Tôi đây không đi!” Đồng Vũ Lăng xấu hổ, dứt khoát cúp điện thoại.
Không đến hai giây sau, Long Triệt lại gọi tới, thanh âm nén giận: “Cho tới bây giờ không ai dám cúp điện thoại của tôi, cô là người thứ nhất!”
“Cúp điện thoại của anh thì sao? Cùng loại người cuồng vọng tự đại, không hề lễ phép như anh nói chuyện điện thoại, chẳng những lãng phí nước miếng, mà còn lãng phí nguồn điện!” Đồng Vũ Lăng không hề úy kỵ.
Bên kia vốn là trầm mặc một hồi, mới nói: “Tôi nói lại lần nữa, tối mai 6h 30 cô đúng giờ xuất hiện ở dưới lầu công ty tôi, nếu không … Cô tự gánh chịu hậu quả!”
Hậu quả, không phải là dùng ba ba uy hiếp nàng sao! Đáng giận, bá đạo, đồ con heo!
Điện thoại bên kia đã muốn truyền đến tiếng cúp máy! !
Đồng Vũ Lăng giận không kềm được, nàng thề, đợi nàng kiếm đủ tiền, chuyện thứ nhất cần làm đó là, kêu ba ba từ chức! !
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
15 chương
72 chương
6 chương