Edit: Doll Thời tiết chuyển mùa, Diệp Trăn bị nhiễm phong hàn do thích ra ngoài hứng gió lạnh. Hạ Thanh Diêm dỗ cậu uống thuốc xong, mấy canh giờ liền Diệp Trăn không thèm để ý đến y. Hoàng hôn buông xuống, Diệp Trăn đang nằm trên ghế bập bênh, trên người đắp một chiếc áo choàng màu lam, ánh tà sắp tắt chiếu vào trên người cậu, màu trời trầm dần cũng khiến cậu trở nên mơ màng sắp ngủ, sách trong tay cứ rơi lên rơi xuống nhiều lần. Hạ Thanh Diêm cảm thấy rất thú vị khi cậu cố gắng giữ tinh thần chống lại cơn buôn ngủ, nhưng lại sợ nhiệt độ hạ thấp làm bệnh phong hàn của cậu nặng thêm. Y rút ra quyển sách lại sắp rơi lần nữa trong tay Diệp Trăn ra, ôm cậu lên. Cái ôm này làm cơn buồn ngủ của Diệp Trăn tiêu tán hơn phân nửa, nhưng cậu cũng không quên mình đang tức giận Hạ Thanh Diêm, thế nên không thèm duỗi tay ôm cổ y cũng không thèm nhìn y. "Đi lên giường ngủ nhé, không có phong hàn lại nặng thêm." Diệp Trăn vẫn không thèm để ý tới y. Hạ Thanh Diêm tung nhẹ cậu lên một cái, làm Diệp Trăn sợ tới mức vội vàng duỗi tay ôm cổ y, sau đó trợn trắng mắt với y. "Còn giận à? Bảo bối, đừng tức giận nữa được không, hửm?" Hạ Thanh Diêm để cậu vào trong chăn, bản thân cũng thuận thế nằm cạnh cậu, vừa cẩn thận xin lỗi vừa hôn cậu, hôn từ trên trán xuống đến cằm. Diệp Trăn luôn cảm thấy trong miệng có vị thuốc, hơi nghiêng đầu không cho y hôn nữa. "Sách của ta." Giọng cậu có chút khàn khàn. Cuối cùng cũng nói chuyện. "Không phải muốn đi ngủ sao? Xem buổi tối sẽ hỏng mắt đó." Làm gì đã đến tối đâu, lúc này vừa mới hoàng hôn mà thôi. Diệp Trăn cũng không phản bác y mà chỉ mở to một đôi mắt vô tội nhìn y. "Muốn xem." Hạ Thanh Diêm không thể cách nào cự tuyệt cậu, y trầm tư trong chốc lát rồi suy nghĩ ra biện pháp thoả hiệp: "Ta kể chuyện xưa cho em nghe nhé?" Vậy cũng được thôi, trong quyển sách kia cũng toàn là chuyện về yêu ma quỷ quái. Diệp Trăn cựa người, dựa vào trên vai Hạ Thanh Diêm, tỏ vẻ muốn nghe chuyện xưa. Giọng nói trầm thấp từ tính của Hạ Thanh Diêm vang lên: Rất lâu trước đây có một vị hoà thượng được sư phụ của y phái xuống núi độ hoá cho một con ma điểu. Con ma điểu này là Huyền Sát điểu, sinh ra ở rừng Vạn Ma, vào lần đầu tiên cậu bay ra khỏi rừng Vạn Ma thì gặp vị hoà thượng này. Lúc đó hoà thượng đang ngồi khoanh chân tĩnh toạ trên tảng đá, ma điểu lần đầu tiên nhìn thấy nhân loại không khỏi cảm thấy mới lạ. Vì thế cậu đậu ở đầu vai hoà thượng, thấy hoà thượng không có bất kỳ phản ứng nào liền mổ bào đốt hương Nhiệt Đảnh trên đầu của y. Bấy giờ hoà thượng mới mở to mắt, ma điểu bị bắt gặp tại chỗ, hơi chột dạ dùng cánh vuốt vuốt đầu hoà thượng: "Ta không có cố ý, hơn nữa, ta không có dùng sức." Hoà thượng không những không tức giận mà còn cười với cậu: "Có hóa hình được không?" Tiểu Ma Điểu từ khi sinh ra đã có linh trí, sau khi lớn lên sẽ biết hóa hình. Cậu lắc mình biến thành một thiếu niên trẻ tuổi, ước chừng khoảng 18 tuổi ở nhân gian. Tóc đen mượt như thác, làn da màu tuyết trắng, vòng eo thon chắc, và một đôi mắt đen lay láy. Hoà thượng vẫy tay với cậu, Ma Điểu không biết để làm gì nhưng vẫn nghe lời ngồi xổm xuống trước mặt hoà thượng. Hoà thượng nói: "Ta vấn tóc cho ngươi." Tiểu Ma Điểu an tĩnh ghé đầu lên đùi hoà thượng. Hoà thượng nói ta tới độ hoá ngươi, Tiểu Ma Điểu hỏi cái gì là độ hoá, y bảo: "Độ ngươi hướng thiện." Tiểu Ma Điểu trả lời: "Nhưng ta chưa từng hại ai, cũng chưa từng có chủ ý xấu." Hoà thượng chỉ lắc đầu không đáp lại cậu. Từ đó về sau, hoà thượng và Tiểu Ma Điểu cùng nhau đi trên con đường gọi là hướng thiện. Vào lúc Ma Điểu mệt mỏi sẽ hoá nguyên hình cuộn tròn nằm trên đùi hoà thượng để nghỉ ngơi, có đôi lúc cũng hoá thành hình người dựa vào trong lòng y. Cứ thế, bọn họ cùng nhau sinh sống hai năm. Ma Điểu được đi qua rất nhiều nơi, cũng học hỏi được rất nhiều phong tục của thế giới con người. Có một hôm, cậu nói với hoà thượng: "Hoà thượng, ngươi cưới ta làm vợ đi." Hoà thượng đột nhiên dừng bàn tay đang gõ mõ, mở mắt nhìn cậu, thấy trong mắt cậu không có bất cứ dục vọng nào cả, vẫn trong trẻo ngây thơ như thế, y liền biết Tiểu Ma Điểu căn bản không hiểu được ý nghĩa của từ vợ kia là gì, càng không nói đến tình yêu. "Vợ là từ xưng hô của người nam dành cho người nữ, tuy rằng ngươi không phải con người nhưng ngươi cũng là nam mà." Tiểu Ma Điểu gãi gãi đầu, tự suy nghĩ một hồi lâu mới nói: "Vậy ngươi cưới ta làm chồng đi." Cậu thật là thông minh, Tiểu Ma Điểu thấy rằng biện pháp câu nghĩ ra là vô cùng tốt. Vẻ mặt cậu tươi cười chờ mong hoà thượng trả lời, chắc chắn hoà thượng sẽ đáp ứng cậu bởi vì mấy năm gần đây hoà thượng luôn đáp ứng mọi yêu cầu của cậu. Hoà thượng vẫn sờ mặt cậu như trước kia, chuỗi hạt Phật cọ qua má cậu, cứng ngắc lạnh lẽo. "Vì sao lại muốn ta cưới ngươi?" Tiểu Ma Điểu ủy khuất mà nói: "Bởi vì không có ai thích ta cả, ta thấy mọi người đều rất tôn trọng và yêu quý ngươi nên nếu ta gả cho ngươi thì cũng sẽ có nhiều người thích ta. Vì sao ta lại là ma chứ, chẳng có ai sẽ thích ma cả, kiếp sau ta muốn làm một tiểu thần tiên, ai cũng yêu thích ta." Từ nhỏ Tiểu Ma Điểu đã không cha không mẹ, ma trong rừng Vạn Ma đều ghét bỏ ma lực của cậu thấp kém không chịu chơi với cậu. Mãi cho tới khi ở cạnh hoà thượng, cậu mới biết được hoá ra một người cũng có thể được nhiều người yêu thích tới vậy. Cậu cũng muốn được như vậy. Nhưng mà hoà thượng lại từ chối cậu: "Từ ngày ta bước chân vào cửa Phật thì đã quyết định thoát khỏi hồng trần, con đường cả đời này ta gắn bó chỉ có thể là Phật pháp vô biên mà thôi." Tiểu Ma Điểu nghe hiểu rằng hoà thượng từ chối cậu, cậu có chút thương tâm. Thế nhưng câu kế tiếp đó lại làm cậu cao hứng trở lại. "Chỉ cần tâm hướng thiện, làm nhiều việc tốt nhất định sẽ có người thích ngươi. Nếu ngươi sợ sự cô độc thì đã có ta ở bên cạnh rồi." Tiểu Ma Điểu hưng phấn nắm lấy tăng bào của hoà thượng xác nhận lại: "Ngươi sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh ta ư?" "Ừm." Nghe đến đây Diệp Trăn đã đoán được câu chuyện xưa này khẳng định sẽ bị bẻ lái. "Chắc chắn hoà thượng và Tiểu Ma Điểu sẽ bị chia lìa." Hạ Thanh Diêm hôn cậu. "Đúng vậy, Tiểu Ma Điểu là ma, nhân giới sẽ không tiếp nhận cậu ấy." Đó là một buổi sáng sớm âm u. Tiểu Ma Điểu lộ nguyên hình trước mặt mọi người, bọn họ trói cậu vào một cây cột, dùng bùa chặn ma lực của cậu, có ý định dùng lửa thiêu chết cậu. Sắc mặt Tiểu Ma Điểu trắng bệch, mồ hôi từng giọt từng giọt chảy xuống dọc theo gương mặt, cậu cố gắng sử dụng ma lực nhưng không thể. Cậu nhìn con đường phía trước, đó là nơi mà mỗi ngày sau khi cậu giúp đỡ dân làng xong hoà thượng sẽ tới đón cậu về nhà. "Hoà thượng, mau tới cứu ta." Tiếng kêu cứu yếu ớt này sẽ không truyền đến tai hoà thượng nhưng những người ở xung quanh đó thì có thể nghe thấy được. Bọn họ cười nhạo cậu. "Đại sư là người đức cao vọng trọng, sẽ không tới cứu ngươi đâu." "Ngươi là ma, làm sao đại sư có thể qua lại với ngươi được, nhất định là do ngươi lừa gạt đại sư." "Đúng vậy, chính là do nó lừa đại sư, thiêu chết nó!!" "Thiêu chết nó!!" "Thiêu chết nó!!" Tiểu Ma Điểu không thể tin nổi những người đang muốn thiêu chết cậu này là những người có gương mặt hiền từ tươi cười chào đón cậu mọi ngày. Cậu nghe lời hoà thượng nói, tâm luôn hướng thiện, làm việc tốt, cậu chưa từng hại người nào, cậu còn giúp họ sửa nhà, trồng trọt, thu hoạch lương thực. Cậu chỉ không cẩn thận lộ ra cánh. Tại sao lại muốn thiêu chết cậu. Tiểu Ma Điểu không hiểu nổi. Cậu cảm thấy bi thương, cảm thấy trong lòng đau đớn còn hơn cả nỗi đau bị lửa đốt bên ngoài, đau tới mức cậu chỉ biết rơi nước mắt. Cậu gọi hoà thượng, hi vọng y đến mang cậu về nhà, cậu không cần được bất cứ ai yêu thích nữa. "Hoà thượng, tại sao ngươi vẫn chưa tới cứu ta, ta sắp chết rồi." Giữa ánh lửa hừng hực rốt cuộc không nhìn thấy thân ảnh của Tiểu Ma Điểu nữa. ...! Mà lúc này, hoà thượng vừa mới hoàn thành mấy bài tụng kinh sự phụ y thêm vào. Nhưng trong lòng hoảng loạn không ngừng nghỉ một chút nào, thậm chí càng ngày càng mãnh liệt. Hoà thượng còn làm gãy mõ mà ngày y nhập môn sư phụ truyền cho y, y lảo đảo nghiêng ngả chạy xuống núi, ở cuối thôn, chỉ còn lại một đống tro tàn. Đây là Tiểu Ma Điểu của y. Hoà thượng nhặt từ trong đống tro ra một hạt châu màu xanh lục, thâm túy giống hệt đôi mắt Tiểu Ma Điểu vậy. Y nâng hạt châu trong lòng bàn tay, một giọt nước mắt nhỏ lên trên hạt châu. Hoà thượng sờ nước mắt trên mặt mình, trong ánh mắt chứa đầy sự mê mang chưa từng có, y không biết cảm giác vô cùng đau đớn trong lòng này từ đâu mà ra, cũng không biết bản thân vì sao lại thương tâm như thế. Thậm chí y còn cảm thấy Phật pháp y theo đuổi cả đời chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Ngày đó, hoà thượng rời khỏi cửa Phật, không còn thấy y trở về nữa. Kể xong chuyện, Hạ Thanh Diêm xoa khoé mắt chua sót, cười khổ: "À, chẳng lẽ ta lại đồng cảm cùng vị hoà thượng kia như thể bản thân mình cũng từng trải ư?" Mà Diệp Trăn gối đầu lên vai y lúc này đã ngủ say, hô hấp đều đặn. ___ Doll: tui là tui nghĩ câu chuyện nhà sư và ma điểu này là kiếp trước của hai người họ đó, nghe buồn hết sức????.