Chiến tranh tới quá bất ngờ, khi Hoa Mã Phong khi đứng trên tường cao nhìn rõ kẻ địch là ai liền biết chuyến này phiền toái to rồi, không ngừng la hét điều binh khiển tướng, Lão Gia Lĩnh, nơi có địa thế thấp hơn một chút đã chém giết tưng bình, nhìn thấy bình vôi liên tục ném ra, Hoa Mã Phong biết Bành Lục Tử đã dùng tới cả bảo bối giữ nhà. Trên Nguyên Sơn khắp nơi là tiếng đao kiếm va chạm, tiếng la hét. - Xuất chiến đi, nếu không tham gia, Nguyên Sơn hỏng mất. Hoa Nương xuất hiện bên cạnh Hoa Mã Phong, nhỏ giọng nói: - Cẩu Đầu Sơn có ta phòng thủ giúp ngươi. Hoa Mã Phong gật đầu, đối thủ là người Thổ Phồn, nếu không quyết đoán nhanh thì không ai thoát được hết, rống lớn: - Mở cửa ra. Một nhóm người Thổ Phồ men theo triền dốc đánh lên Cẩu Đầu Sơn, thấy cửa sơn trang mở ra, liền giơ cao khiên da, tay lăm lăm đao chuẩn bị đỡ tên xông tới, không ngờ từ trong cửa xuất hiện là một cái xe lớn chứa đầy đá, cả đám kinh hoàng, nhưng hai bên không vách đá thì là vực, trốn đi đâu. Chiếc xe ầm ầm lao xuống như trâu điên, người Thổ Phồn đầu tiên ngay cả kêu một tiếng cũng không kịp, chiếc xe xô gãy xương, có người quá hoảng, lao bừa xuống vực, kết quả không khá hơn, cả con đường biến thành đống máu thịt be bét. Chiêu này Hoa Mã Phong chuẩn bị đón tiếp Bành Lục Tử không ngờ người Thổ Phồn được nếm trước. Hoa Mã Phong mặc giáp nhẹ màu bạc, tay cầm ngân thương, rất có phong thái Triệu Tử Long năm xưa, thương múa tít như bánh xe, một mình chiến đấu với ba võ sĩ Thổ Phồn mà vẫn công nhiều hơn thủ. Uy phong của đầu lĩnh kích thích sĩ khí đám cường đạo còn lại, đao côn kiếm bổng, cả những thứ không biết gọi tên là gì đều xuất chiến. Người Thổ Phồn vốn bị chiếc xe tử thần kia làm tử thương quá nửa, đối diện kẻ địch hung hãn như thế, không ngừng ngã xuống. Hoa Mã Phong vừa được đồng bọn hỗ trợ, rảnh tay phóng ra một mũi phi tiêu, trúng ngay mất người Thổ Phồn đối diện, thừa thế xông lên đoạt đao, xoay một vòng liền có hai cái đầu lâu lăn lông lốc xuống sườn núi. Lưỡi liếm máu, ném đao đi trúng ngực người Thổ Phồn khác, hai tay lại múa tít ngân thương đánh xuống núi, hắn đã thấy người Thổ Phồn đang leo lên tường vào nhà Bành Lục Tử. Thế nhưng người Thổ Phồn cũng hung hãn vô cùng, chỉ thoáng chốc có bảy tám tên thủ hạ bên cạnh ngã xuống, Hoa Mã Phong càng điên cuồng, không kịp nghĩ vì sao xưa nay người Thổ Phồn vẫn chung sống hòa bình đột nhiên lại tập kích không chút dấu hiệu nào, bây giờ phải cứu lấy Bành Lục Tử, nếu không chỉ còn lại một mình không cơ hội thoát được vận mệnh phân thây. - Bắn cung. Hoa Mã Phong hét lớn ra lệnh, mạng người lúc này là quý giá, không nên lãng phí: Tiếc là tiễn thuật của cường đạo quá kém, tổ chức cũng không tốt, tên tuy nhiều nhưng bắn rời rạc, chẳng giết nổi mấy người, người Thổ Phồn cực kỳ nhạy bén với cung tên dễ dàng giơ khiên gạt đi, tiến tới từng bước một. Phía bên kia Bành Lục Tử toàn thân đẫm máu, trảm mã đao chém điên loạn, lưỡi đao vưa nặng vừa bén, chém đứt khiên mà đà không giảm, cắm phập vào đầu người Thổ Phồn vừa xông tới, hắn hung hăng vung chân đá thi thể đi, tiếp tục đánh về phía cửa trước. Hùng Ưng vương có chút hối hận, vốn tưởng rằng tập kích bất ngờ sẽ dễ dàng đánh tan đám trộm cắp đang chia rẽ vì nội loạn này, cường đạo Nguyên Sơn chỉ bắt nạt đám người Tống hèn nhát như cừu non, gặp phải võ sĩ thảo nguyên không là gì hết, nào biết rằng Hoa Mã Phong và Bành Lục Tử đang hết sức đề phòng nhau nên đều vô cùng cảnh giác, bao chiêu số chuẩn bị sẵn đều lấy ra chiêu đãi người Thổ Phồn. Người Thổ Phồn đánh từ sáng tới giờ đã thương vong không dưới một trăm người, tuy cường đạo chết gấp nhiều lần, nhưng đây vẫn là vụ mua bán tổn thất mà ông ta không chịu nổi. Bị thương vong của bộ hạ kích thích tới sắp phát cuồng, Hùng Ưng vương mắt đỏ ngầu nhìn bốn phía, một tên cường đạo quỳ dưới đất đầu hàng bị loan đao từ hông linh hoạt nhảy ra, hàn quang lóe lên, đầu lâu của cường đạo bay lên không trung. Nếu Hoàng Hựu Đình và Vân Tranh ở đây, ông ta không ngại cho hai tên khốn kiếp đó cái chết thê thảm gấp trăm lần. Mặc dù Vân Tranh không để lộ sơ hở, nhưng đôi khi chỉ cần dựa vào sự nghi ngờ là đủ, không cần chứng cứ gì hết. Hoa Mã Phong và Bành Lục Tử không hổ danh phó trại chủ của Nguyên Sơn, thực lực hơn người, cả hai dẫn người phá vây gộp lại được làm một nhưng lúc này những đám cường đạo khác mạnh ai kẻ nấy đánh, kẻ đầu hàng, kẻ bỏ chạy nhanh chóng bị người Thổ Phồn chia tách, kết cục toàn quân bị diệt đã ở ngay trước mắt. - Lục Tử, ngươi mạnh hơn đi trước mở đường, ta đi sau đoạn hậu, nếu không xông ra khỏi đây chúng ta chết là cái chắc rồi. Giáp của Hoa Mã Phong đã nhuộm đỏ, tóc tai tán loạn, đâu còn vẻ mặt hào hoa phong nhã thường ngày, ngân thương vừa xuyên đầu một kẻ địch, lùi lại bên Bành Lục Tử, thở hộc hộc nói: - Được, chúng ta lên Cẩu Đầu Sơn. Bành Lục Tử nói xong treo đuôi trảm mã đao vào vòng sắt ở hông, tránh đao tuột mất, hai tay cầm đao, quát lớn một tiếng chém mạnh ra, hoàn toàn không cần phòng thủ gì hết, thế như dời non lấp biển. Trảm mã đao thoát thai từ mạch đao nhà Đường, to bản, hợp người cao lớn, thể lực tốt, còn người Tống thấp bé, thể lực kém, không thể nào thi triển ra được khí thế của nó, lúc này Bành Lục Tử vì liều mạng phát huy tận cùng tinh hoa của trảm mã đao. Thanh đao năm xích đi tới đâu, bất kể là loan đao người Thổ Phồn hay khiên da trong tay họ đều bị chém bay, hai người Thổ Phổ cao lớn vậy mà cũng bị thanh trảm mã đao chém ngang hông đứt làm bốn mảnh. Hoa Mã Phong theo sau ngân thương như độc xà, người Thổ Phồn thoát được đao của Bành Lục Tử đều bị một lỗ thủng trước ngực, mắt thấy đường đi đã thông một nửa, thình lình xoay ngược đầu thương chọc vai phải của Bành Lục Tử, nói nhanh: - Lục Tử, ơn cứu mạng kiếp sau báo đáp. - Ngươi.... Bành Lục Từ bị một đòn của Hoa Mã Phong ép xoay lại đối diện với người Thổ Phồn đang truy sát, vung đao càng điên dại, nhưng xung quanh càng lúc càng đông, chẳng mấy chốc bị nhấn chìm trong làn sóng kẻ địch, chết thê thảm. Đầu lĩnh bị chết, đám cường đạo còn lại mất hết ý chí chiến đấu, kẻ vứt vũ khí kẻ chạy tán loạn. Tiếc là chạy đâu, quỳ xuống thế nào đều bị một đao vào cổ. Hoa Mã Phong cuống cuồng chạy về sơn trang của mình, khi nhìn thấy cánh cửa lớn đóng im ỉm, lòng mơ hồ có cảm giác không lành, đấm mạnh vào cửa: - Hoa Nương, Hoa Nương, mau mở cửa cho ta, nhanh lên, người Thổ Phồn đuổi tới rồi. Trên tường cao xuất hiện bóng hình xinh đẹp, cười nhẹ, đoan trang cao nhã như trước giờ, giọng vô cùng dịu dàng: - Võ nghệ của lang quân cái thế vô song, vẻn vẹn mấy tên Thổ Phồn có đáng là cái gì, thiếp thân xin đứng trên tường cao vì lang quân đánh trống trợ uy. Nguyện lang quân đắc thắng trở về, thiếp dọn giường chờ đợi. Ồ, người Thổ Phồn tới rồi, thiếp đưa vũ khí cho chàng. Nói xong Hoa Nương ném một thanh cương đao sáng loáng và một bộ ám tiễn xuống, mặc dù Hoa Mã Phong thích dùng ngân thương cho đẹp mắt, nhưng nửa uy danh của hắn có được nhờ kỹ xảo phóng ám khí. - Hoa Nương, ta xưa nay với nàng một mảnh tình si, sao nàng đối xử với ta như thế? Hoa Mã Phong đau đớn hét lên: - Lang quân đừng nói thêm nữa, chàng một mình quay về chẳng qua muốn lấy thiếp thân và tiền bạc trên Cẩu Đầu Sơn dâng lên người Thổ Phồn làm lễ ra mắt, đầu hàng người ta. Không được đâu, trong lòng thiếp thân, lang quân là anh hùng, anh hùng phải chết như anh hùng, ngàn vạn lần đừng để thiếp thân thất vọng. Hoa Nương vừa nói vừa rơi lệ, chẳng mấy chốc khuôn mặt xinh đẹp đã đẫm nước mắt, làm ai nhìn thấy cũng khó tránh khỏi nổi lòng thương xót: Hoa Mã Phong thì không, hắn biết, những giọt nước mắt này không giành cho mình, hoảng sợ quay đầu nhìn người Thổ Phồn đang từ từ áp tới, rối rít hét: - Loa Tử, Loa Tử, bắt lấy con tiện tỳ này cho ta. - Lang quân, Loa Tử uống nhầm thuốc độc chết rồi. Hoa Nương lắc đầu, từ lúc Hoa Mã Phong ra ngoài tác chiến, Loa Tử âm thầm giám thị nàng, lúc đó nàng đoán ra hắn đã chuẩn bị đường lui nếu không đánh được địch rồi, đó là dâng nàng lên đầu hàng: - Còn những người khác, thiếp thân đã bảo chúng chạy trốn giữ mạng, bây giờ đại trạch chỉ có mình thiếp thân thôi. Thiếp thấy hình như người Thổ Phồn không giữ tù binh, để thiếp giúp lang quân một tay. - Đừng, Hoa Nương, đừng... Hoa Mã Phong nhìn thấy Hoa Nương vung đao chém một sợi dây thừng lớn, kêu lên kinh hoàng lăn người né tránh, tiếp đó chỉ nghe thấy những tiếng động như địa long chuyển mình, bốn phía rung chuyển, hắn cúi đầu thật thấp, hai tay bịt lấy cái. Chỉ thấy trên sơn lộ bụi đất mù mịt, vô số đá lớn treo ở vách núi ầm ầm rơi xuống, nên trên mặt đất mấy cái, rồi lăn xuống, người Thổ Phồ kiêu dũng tới mấy thấy cảnh này cũng không chút do dự quăng vũ khí bỏ chạy, chẳng mấy chốc kẻ thì thành thịt nát, kẻ thì xảy chân rơi xuống vực, để lại tiếng kêu kéo dài. Nhìn hơn 50 võ sĩ bỏ mạng trên con đường ngắn ngủi này, khóe miệng Hùng Ưng vương rỉ máu tươi, đích thân dẫn hai mươi thân vệ dẫm lên mặt đất dính nhớp máu thịt xông lên núi, ông ta không tin con đường này còn mai phục nữa. Không biết Hoa Mã Phong thoát được cái bẫy đá kinh khủng kia nên gọi là may mắn hay không, hắn chỉ biết dùng tiếng Thổ Phồn kêu lớn: - Đại vương, đại vương, tiểu nhân xin dâng toàn bộ tài sản trên núi cùng tuyệt sắc mỹ nhân, chỉ mong ngài tha cho một mạng. Trên tường cao là một nữ nhân xinh đẹp vô ngần, một thân áo vải thô trắng, như u lan sơn cốc, đôi mắt u buồn khiến nam nhân cứng rắn nhất cũng tan chảy. Hùng Ưng Vương nhìn nàng rồi nhìn Hoa Mã Phong căm ghét nhổ một bãi nước bọt vào mặt hắn, người Thổ Phồn lấy thê tử đãi khách quý, coi đó là vinh diệu, nhưng không dâng thê nữ để giữ mạng cho mình, không thèm nghe thêm, vung đao bổ xuống, Hoa Mã Phong ngã trong đống máu, miệng vẫn lẩm bẩm: - Tha mạng. Thở ra một hơi dài, Hùng Ưng vương sai người bắc thang trèo lên tường, định bắt nữ nhân kia, không ngờ bên trong khói đen cuồn cuộn, tiếp đó ngọn lửa đỏ rực bùng lên bao phủ tất cả. Toàn bộ Nguyên Sơn không còn tên cường đạo nào sống sót nữa, Hùng Ưng vương ngồi trên tảng đá lớn, nhìn cả ngọn núi cháy hừng hực dưới cơn mưa nhỏ li ti... HẾT!