Muốn làm một mô hình Hoàng Hà với tỉ lệ tương đối chính xác thì có lượng lớn công tác phải làm. Thế là trong sân Vân gia chất đầy đá, cát vàng, bùn đất, người công bộ chưa bao giờ làm thứ này, cho nên phải dựa vào đám Vân Nhị, Tô Thức, Tô Triệt, ba thiếu niên vô cùng bận rộn, cũng vô cùng vất vả. Vân Đại khi rảnh rỗi cũng đi giúp bọn chúng, nhưng ba tên tiểu tử rất ghét người ngoài xen vào, cho nên hoặc bị lờ đi, hoặc là bị đuổi ra ngoài. Tất nhiên Tô Tuân thấy nhi tử mấy ngày không về nhà cũng tới tìm, đại ngộ của ông ta càng tệ hơn, lại còn chẳng hiểu bọn chúng đang làm cái gì. - Nghịch tử, một lũ nghịch tử, lão phủ chỉ hỏi vì sao phải làm cái giá cao mười trượng, thế là bị chúng đuổi ra ngoài, làm gì có cái lý đó. Tô Tuân tới thư phòng của Vân Tranh vẫn còn chưa hết tức giận: Trong thư phòng của Vân Tranh có cái giường sưởi, đây là thứ Địch Thanh thích nhất, mấy ngày qua trời lạnh quá mức rồi, không ở trong nhà gỗ được nữa, cho nên trèo sang Vân gia trò chuyện, kết quả là phát hiện ra cái giường ấm kia, thế là chiếm luôn không chịu về nữa. - Ha ha ha, thứ không hiểu thì đừng xem, lão phu thấy ba đứa ba đứa nó đều rất ưu tú, tính khí khác thường một chút cũng dễ hiểu, cứ nhìn Vân hầu là hiểu, có ai khác thường hơn nữa không? Địch Thanh ngồi khoanh chân trên giường đọc sách, cười ha hả nói: - Địch công quá khen rồi, ngài không biết ba đứa nó làm người ta lo nát lòng: Tô Tuân vuốt ve chòm râu dài, trong lòng đắc ý lắm: - Địch công, Vân hầu đi đâu mất rồi? - Vừa ra ngoài, có người nha môn Khai Phong phủ tới tìm. Địch Thanh thở dài: - Những đứa bé như vậy mới thực sự vươn lên được, chứ nhà lão phu, ài, không nói nữa. Giọng Vân Tranh từ cửa truyền vào: - Ngốc một chút cũng có cái tốt, như vậy phúc mới dày, giữ được gia nghiệp tổ tiên để lại. Thông minh quá như Cao gia, cả nhà bị chia rẽ tan nát, trời nam đất bắc nơi nào cũng có, chỉ còn một mạch ấu tử được ở lại thủ mộ cho Cao Đức Hoài, nam tử đi đầy còn đỡ, còn nữ tử Cao gia, hừ … Tô Tuân thở dài không thôi: - Chỉ là một đứa bé đánh vỡ bình do thái tổ hoàng đế ban cho, vậy mà bị gán tội đại bất kính. Theo lý mà nói, tội đó sao đủ lay động địa vị của Cao gia, cùng lắm thì tới tông miếu quỳ bái xám hối, vậy mà bệ hạ nhất định giáng tội, lại còn liên lụy tới cả gia tộc, nói cách khác bệ hạ không cho Cao gia cơ hội trở mình rồi, đây là lần đầu bệ hạ xử trí thần tử mạnh tay như thế. - Có vẻ bệ hạ của chúng ta đang có cảm giác địa vị bị uy hiếp, nên mới ra tay trước xử trí quyền thần, sau này chúng ta nên tránh kích thích bệ hạ thì hơn, tránh lún vào. Vân hầu, hôm nay ta tới đây cũng là vì chuyện này, nghe nói Vân gia mua ba viện tử của Cao gia do triều định bán? Vân Tranh ngồi xuống ghế, mặt âm trầm - Đúng thế, Khinh Doanh định xây cho Vân Nhị cái viện lạc riêng để sau này thành thân, nhưng nó lấy đất trống làm mô hình Hoàng Hà rồi, nên phải mua thêm. Tô Tuân lắc đầu: - Vân hầu, làm sao lại không nghĩ tới ánh hưởng, bây giờ ngoài kia đều nói ngài đó. - Cái lũ chỉ thích thể diện đó làm sao hiểu nổi chua xót của Cao gia, tài sản toàn bộ sung công rồi, chỉ còn lại mỗi trạch viện thôi, một đám phụ nữ trẻ nhỏ giữ cái nhà để ôm nhau chết à, không ai mua, họ lấy đâu tiền mà trở về quê. - Trạch viện đó lại bị triều đình bán, tiên sinh lạ gì lũ người chuyên hút máu đó, nếu bọn chúng giở trò bán cho nhau thì được nổi mấy đồng? Ta bảo Khinh Doanh đi mua, giá là giá thị trường, tiền cũng trả thẳng cho chủ mẫu Cao gia, hừm, muốn tham ô tiền của Cao gia thì phải xem ta có đồng ý hay không. Vân Tranh càng nói càng giận, vỗ bàn đánh sầm một cái: - Bọn chúng nói ra nói vào cái gì, chẳng qua là vì ta xen vào không chấm mút được gì cả mới nói những lời khó nghe, từ lúc Cao gia xui xẻo, có kẻ nào tới hỏi han nửa câu không, hay đứng ngoài buông lời nhân nghĩa thương cảm rỗng tuếch. Tiên sinh có biết lúc Khinh Doanh mang tiền sang, Cao phu nhân đã khóc tới nhũn người, bọn họ đang mong có tiền chuộc nữ quyến chưa bị nhập vào tiện tịch đó, ở phủ Khai Phong có một đám ngụy quân tử đang xếp hàng, đợi làm nhục nữ quyến Cao gia kìa. Tô Tuân và Địch Thanh kinh hãi há mồm: - Làm sao có chuyện như vậy được. - Thế mà có đấy, vừa rồi có bộ đầu Đoạn Hồng tới báo với ta, hắn thấy cảnh chướng mắt đó, nhưng không quản nổi, nên tìm ta, ta đã viết cho Bàng Tịch và Hàn Kỳ một phong thư, nói cho họ biết, những văn thần đạo mạo của bọn họ đang tranh nhau trà đạp nữ quyến Cao gia. Hai vị nếu ngứa mắt thì ra tay nhanh lên, ta không thể giúp Cao gia quá rõ, mua gia sản Cao gia là khiến người ta chú ý rồi, nếu ra mặt vì Cao gia nữa, chỉ e đám văn thần đó nhân cơ hội chụp tội lên đầu Vân gia. Địch Thanh nhảy ngay xuống giường, không kịp đi giày đã vội vàng chạy về nhà, ông ta và Cao gia xưa nay thân thiện, không thể khoanh tay ngồi nhìn. Tô Tuân muốn giúp cũng không thể vì ống chẳng có gia tướng như người ta, nhìn Vân Tranh mặt đen xìn, ra sức khuyên can: - Vân hầu chuyến này thế nào cũng bị bọn chúng hận chết rồi, không thể không đề phòng, lần trước phát huy bản sắc cuồng sĩ ở tết Nguyên Tiêu, thi từ phong lưu, làm vô khối quan văn tức giận muốn giật trụi tóc rồi, ngài là một võ tướng, làm thơ hay như vậy làm gì, chẳng phải biến họ thành kẻ ngốc hết sao? - Thi phú phong lưu, tiên sinh khen nhi tử của mình đấy à? Ngài xem bài Hạ Tân Lang này đi "Lầu hoa én bay lướt, vắng không người, cây đồng ngả bóng. Chiều về tắm mát. Quạt lụa trắng trên tay phe phẩy, Thoát nhìn tựa bàn tay ngọc. Dần mỏi mệt, một mình ngon giấc, ai đó ngoài rèm đẩy cửa thêu." - Ngài nghe ra chưa, nhi tử của ngài đi thanh lâu rồi, quá đáng hơn còn đưa đệ đệ của ta theo, phía sau còn nửa đoạn sắc dục, ta giữ thể diện cho tiên sinh nên không đọc ra đấy. Mặt Tô Tuân tím hơn gan lợn, nhảy dựng lên lấy cái roi ngựa treo trên tường, đùng đùng nổi giận đi tìm Tô Thức tính xổ. Vân Tranh cầm ấm trà tu một hơi cạn sạch, chẳng hề có ý ngăn cản, ba thằng nhóc khốn kiếp đó đánh nhẹ thì chạy, đánh mạnh thì chuồn, làm gì có chuyện ngoan ngoan ở đó chịu ăn đòn, cho nên giờ Tô Tuân đi là quá muộn. Quả nhiên Tô Tuân chẳng mấy chốc là về, ném roi ngựa lên bàn, chỉ Vân Tranh, chưa kịp nói thì y đã lên tiếng trước: - Nếu định trách ta thì thôi đi, tiên sinh mới là người dạy bảo chúng, ta chỉ trông coi được chúng phần nào, ngài dạy không tốt, ta chẳng thể suốt ngày trông chừng không cho chúng làm chuyện xấu. Tô Tuân tức tối ngồi xuống: - Bành Lễ tiên sinh ở đó, ta không cách nào ra tay được, thôi, có ông cụ, chúng cũng không thể làm gì thái quá, tranh thủ đi mua ít gia sản Cao gia, giúp được chừng nào hay chừng đó. Đoán chừng ông ta cũng hết cách với hai đứa nhi tử, ba đứa bé này danh tiếng đã quá lớn, Bành Lễ tiên sinh ở kinh thành chuyên môn giúp bọn chúng dương danh, ba đứa chúng nó thực sự cũng xứng với một phen khổ tâm của ông cụ. Hàn Kỳ tay cầm một phong thư đã bị ông ta bóp nát, gân xanh trên trán ngoằn ngoèo, hai mắt đỏ ngầu đi đi lại lại trong phòng như thú dữ đợi người mà cắn. - Làm gì có cái lý đó, Vân Tranh ngươi khinh người quá lắm, nếu lão phu tra ra không có chuyện này, nhất định không tha cho ngươi. Một gia phó vội vội vàng vàng chạy vào thư phòng, không đợi gia phó thi lễ, Hàn Kỳ đã vội vàng hỏi: - Sao rồi? Gia phó ấp a ấp úng: - Lão gia, đúng là thế thật, Di Hồng lâu, Minh Nguyệt các, đều mua về nữ quyến Cao gia từ giáo phương ti, nghe nói, nghe nói rất được quan quý kinh thành hoan nghênh... - Hết rồi! Hàn Kỳ ngồi bịch xuống ghế: - Lão phu từ giờ trở đi chớ hòng đứng thẳng lưng trước mặt Vân Tranh, hậu đại huân quý lại bị bán vào thanh lâu, bị người ta trà đạp, đó là do lão phu sơ xuất. - Lão gia, Địch soái đang đi từng nhà từng hộ mua lại nữ tử bị đem bán, nghe nói gia tướng nhà ông ấy đã đập phá ba kỹ quán rồi, còn bắt được ngự sử Bùi Nhân Độ đang... đang...