Vân Tranh ngước mắt lên trần điện, mặt mang vẻ tang thương bất đắc dĩ, thở dài: - Chuyện mình thì tự mình biết, từ Quảng Nam về, thần thấy sát khí trong lòng khó át chế, tránh bản thân sai lầm, nên giao Vũ Thắng quân ra, thậm chí ngày đại điển, loáng thoáng nghe thấy bách tính hai bên đường châm chọc đại quân, thiếu chút nữa nổi giận, sai quân công kích. Vì thế khi thấy không kìm lòng được, thần mới mau chóng rời đi, chứ chẳng phải vì coi thường điển lễ quốc gia. - Vốn muốn ở nhà thêm một thời gian để áp chế sát khí mới lên triều gặp bệ hạ, nhưng hết cách, chuyện lão tốt Vũ Thắng quân không giải quyết thì sẽ bị phân tán các quân khác. Địch công trở về cũng gặp đủ phiền toái, nếu không xuất môn thì có lỗi với đồng đội, nên đành rời nhà một chuyến, kết quả vẫn xảy ra cơ sự. Vân Tranh nói đâu vào đó, khiến cho đám Bàng Tịch nhìn nhau bán tín bán nghi, Triệu Tinh trầm ngâm mất một lúc: - Có chuyện này sao? - Bẩm bệ hạ, đúng là có, người chỉ cần hỏi lão binh từ chiến trường về là biết, người lên chiến trường do tinh thần khẩn tương cao độ, thời khắc nào cũng ở trạng thái cảnh giác, cho nên thần kinh ảnh hưởng. Ví như lão binh Vũ Thắng quân trở về, có người không muốn ngủ trên giường êm đệm ấm, chỉ ngủ dưới đất mới thoải mái; người thì phải đứng mới ngủ được, người còn ôm vũ khí ngủ, nghiêm trọng nữa là chỉ cần có động tĩnh là tự động rút vũ khí tấn công. - Thần cũng có vấn đề tương tự, cũng may hôm nay thần lên triều tay không tấc sắt, chỉ dùng nắm đấm, nếu không thần đã giết sạch bọn họ rồi. Đưa mắt nhìn thấy Trần Lâm ẩn mình trong bóng tối, Triệu Trinh mới yên tâm hơn: - Vì sao người khác lại không thế? - Bệ hạ, ai cũng vậy cả thôi, cổ kim không khác nhau là bao, cụ thể tới từng người mà có biểu hiện khác nhau, Bạch Khởi hiếu sát là vì áp chế sợ hãi, Vương Tiễn đi săn là để phát tiết sát khí, Lý Tịnh vì sao thích đi khắp nơi, là vì không muốn người khác thấy mình nổi điên. Đường thái tông vì sao đêm đêm tỉnh giấc, cũng là triệu chứng đó. Vân Tranh nói xong, Triệu Trinh nghe thấy tiếng nuốt nước bọt ực một cái, không biết vị đại thần nào, hắn còn thấy có người lùi lại, người thì nhìn Vân Tranh như thể y sắp nổi điên lao vào đánh người vậy. Ở đây toàn là người học rộng nhớ sâu, chẳng mấy chốc lục lọi sử sách tìm ra nhân vật đối ứng, có vị tướng quân thường ngày uy vũ, đêm tới mặc nữ phục để người ta đánh đập, người thì không thể rời nữ nhân, khi không có nữ nhân còn dùng thú cái thay thế, xét ra thì Vân Tranh còn chưa phải quá nặng. Triệu Trinh giờ tin tám phần, hỏi: - Vậy Địch khanh thì thế nào? - Bệ hạ chẳng lẽ không thấy Địch công thích đeo mặt nạ ra trận là có vấn đề sao, mỗi lần lên trận Địch công đều đeo mặt nạ, tự gạt mình đó là quỷ, không phải bản thân. Thần vốn cũng có một cái mặt nạ, chẳng qua vì lần này xuất chiến có cả Địch công, nên mới không dùng. Bộc vương âm trầm chất vấn: - Nói thế té ra Đại Tống ta dựa vào hai kẻ điên để đánh trận à? Vân Tranh hờ hững đáp: - Đúng là thế, nếu không điên sao Tạ An dám dùng tám vạn quân chống lại trăm vạn hùng binh của Phù Kiên, rồi đại thắng ở Phỉ Thúy; nếu không điên Lý Tịnh sao có thể trong đêm dẫn ba nghìn quân tốt đại phá Hiệt Lợi, nếu không điên, Địch công sao mạo hiểm tiến quân Đại Lý, mang về ba quận. Bộc vương, chiến trường là lĩnh vực của kẻ điên. - Nói linh tinh! Triệu Duẫn bị Vân Tranh phản bác làm đùng đùng nổi giận: Hàn Kỳ cũng hừ một tiếng: - Lên chiến trường máu chảy thành sông, thây chất thành núi, dễ làm người ta tâm tính dao động, nhưng ngươi nói như vậy quá lệch lạc, quá tự cho mình là đúng. Vân Tranh mỉm cười: - Tham tri chính sự có biết vì sao bại trận ở Hào Thủy Xuyên không? - Càn rỡ. Bàng Tịch không nhịn được quát: Hàn Kỳ đưa tay ngăn lại, mặt lúc đỏ lúc trắng, vẫn cắn răng nói: - Vì lão phu khinh địch. - Không phải, Lý Nguyên Hạo dùng ba nghìn kỵ binh xông vào đại doanh của ngài, mắt thấy sắp bị đại quân hợp vây giết chết, hắn lại cho cho quân dựng hai đại kỳ, chỉ huy quân đội, làm đại quân của ngài hỗn loạn, tự dẫm đạp nhau mà thảm bại. - Vua của một nước đích thân lên trận vốn là hành vi điên cuồng, trong loạn quân quá nhiều nhân tố ngẫu nhiên có thể gây ra cái chết, vận khí Lý Nguyên Hạo quá tốt, lúc đó chỉ cần một mũi tên lạc hướng bất kỳ ở bên nào đã có thể thành trận chiến diệt quốc của Tây Hạ. Tham tri chinh sự, trên chiến trường một người tỉnh táo không đánh lại kẻ điên. Hàn Kỳ sửng sốt vô cùng, trận Hào Thủy Xuyên là xỉ nhục suốt đời của ông ta, vốn tưởng Vân Tranh lấy nó ra mỉa mai mình, ai ngờ y lại có giải thích khác: - Vậy lão phu thua vì không đủ điên? - Đúng là như thế, nếu khi đó tham tri chính sự đủ điên nên vứt bỏ binh tốt, kệ Lý Nguyên Hạo giở trò trong đại doanh, cứ tập trung cung tiễn trút xuống, chỉ cần giết được hắn là đại thắng. - Tiếc rằng ngài thương xót đồng bào, cho nên để Lý Nguyên Hạo thừa cơ làm loạn quân trận. Hàn Kỳ ngớ ra hướng về phía Vân Tranh chắp tay một cái, tình hình chiến sự lúc đó đúng là vậy, ông ta không tính tới chuyện giết Lý Nguyên Hạo, mong giúp quân gỡ khỏi thế rồi, đâm ra bại trận. Vân Tranh quay sang Triệu Trinh: - Bệ hạ, chiến trường là chốn vô nhân tính, thế nên mới có câu, hiền lành không thể cầm quân. Triệu Trinh chẳng hiểu gì về quân sự, nhưng nhìn Hàn Kỳ thẫn thờ, Bàng Tịch trầm ngâm thì biết Vân Tranh nói có đạo lý nhất định, làm hắn nhất thời không biết phải nói gì. - Bệ hạ, xin hãy làm chủ cho thần... Một âm thanh thê lương tới cực điểm từ cửa đại truyền vào, Phùng Duyệt đẩy hoạn quan đang dìu đỡ mình, lảo đảo chạy tới trước mặt Triệu Trinh, khóc vàng trời: Trong số đám người bị ăn đòn thì hắn nhẹ nhất, chỉ hộc vài ngụm máu, được ngự y dùng kim châm làm tỉnh, nghe nói Vân Tranh đang bị thẩm vấn ở đại điện, vội chạy tới kêu oan. Triệu Trinh thấy Phùng Duyệt thường ngày quần áo phẳng phiu không một nếp gấp, nay tóc tai xộc xệch, mặt mũi bơ phờ, áo dính vết máu, sai nội thị mang ghế tròn cho hắn nồi, vỗ về: - Khanh chọc ai không chọc, lại đi chọc vào một kẻ mắc bệnh điên, trẫm thương y vì nước lập công, không nỡ trừng trị, thôi đợi y bệnh khỏi rồi thì phạt cũng không muộn. - Bị điên? Phùng Duyệt ù ù cạc cạc, lúc đó y đánh người ta cú nào chết người cú đó, chuẩn xác vô cùng, sao bỗng dưng lại thành kẻ điên? Quay đầu nhìn Vân Tranh, ánh mắt y đầy vẻ chế nhạo khiêu khích, nhất thời không kìm được giận: - Bệ hạ, y nói linh tinh chối tội, y không hề điên. Bàng Tịch đi tới chỉ mặt quát: - Bộ hoa sảnh không phải triều đường, ai cho các ngươi quyền chửi mắng một đại thần tam phẩm, chức trách của giám sát ngự sự chỉ có ở trên triều đường, ngươi giỏi lắm, lạm quyền là sao? Phùng Duyệt choáng váng, hắn vốn tới đây hỏi tội Vân Tranh, thế nào lại thành mình bị chất vấn, khi tỉnh lại nhìn mấy vị đồng liêu bị thương, trong đó Lưu Độ thương nặng nhất, chẳng những răng không còn mấy cái, tay bị gãy, mà cái chỗ kia ở trong quần hình như cũng không ổn. Trước giờ chỉ có giám sát ngự sử bức tử người khác, bao giờ bị người ta hại thảm như vậy? Hắn cố nhịn cơn đau ở bụng đứng dậy: - Giám sát ngự sử nghe đồn tấu báo là trong chức quyền, có cả quyền chất vấn tại chỗ, Vân Tranh ngang ngược vô lý, kiệt ngạo bất thuần, vì sao bọn hạ quan không có quyền chất vấn? Từ thời khai quốc tới nay, chỉ có y dám đánh ngự sử, nếu hôm nay không xử trí, uy của ngự sử còn đâu, sau này sao giám sát được bách quan, sau này chất vấn ai, người ta cũng dám đánh thì ngự sử còn cần làm gì nữa. Nói xong quỳ xuống tại chỗ. Bàng Tịch thở dài, đám người này bị Vân Tranh làm tức điên rồi, ai lại đi lấy lý do ngang ngược vô lý, kiệt ngạo bất thuần để chỉ trích võ tướng, nếu như võ tướng hiền hòa thân cận, mới là cơ hội để ngự sử đàn hặc mua chuộc lòng người. Quả nhiên chẳng ngoài dự liệu, Triệu Trinh bình thản nói: - Vân khanh vừa trải qua sinh tử chiến, tâm tính không ổn định, trẫm nói rồi, đợi khỏe lại sẽ nghiêm trừng.