Trí Tuệ Đại Tống
Chương 414
Đô thành Đại Tống ở phương nam vào tháng tám vẫn một màu xanh ngắt, nhưng ở hoang nguyên phương bắc thì cỏ cây khô vàng héo úa, trận tuyết đầu mùa lắc đác rơi vào bụi cỏ, rồi chẳng mấy chốc thế giới chỉ còn hai màu vàng và trắng, cái màu của sự đói kém và thê lương.
Vũ Hách dùng thừng buộc chặt thêm cái áo da dê cũ kỹ trên người, chỉ thế mới ấm hơn một chút, tuyết đầu mùa năm nay tới sớm hơn năm ngoái những mười bảy ngày, dê của mình còn chưa được vỗ béo đủ, phải tranh thủ trước khi tuyết lớn phủ kín thảo nguyên kiếm đủ cỏ cho dê ăn no, nếu không chẳng thể vượt qua nổi mùa đông sẽ kéo dài này.
Bầy dê tựa hồ biết tình huống của mình, đầu không lúc nào ngẩng lên, ra sức ăn cỏ, tuyết trắng rơi lên người dê, làm chúng trông như to lớn hơn, đỡ khẳng khiu gầy guộc hơn.
Vũ Hách cảnh giác nhìn bốn xung quanh, tuyết đầu mùa đổ xuống cũng là lúc thảo nguyên nguy hiểm nhất, vì đám dã thú sẽ trở nên cuồng bạo, dê cần cỏ, sói cần thịt. Nếu gặp phải đàn sói đi kiếm ăn thì là đại họa.
May quá, nơi hắn chăn dê là ngọn đồi thấp, phóng mắt nhìn tới chỉ có hạn thát cảnh giác nhìn bốn xung quanh, bọn chúng cũng đang chuẩn bị cho mùa đông. Nhìn thấy hạn thát là Vũ Hách yên tâm rồi, chứng tỏ trên trời không có chim ưng, dưới đất không có sói hoang.
Năm nay thu hoạch không tốt, may mà săn được một con chuẩn mới miễn cưỡng nộp đủ thuế, người trong bộ lạc muốn bình an vượt qua mùa đông, chỉ hi vọng vào số dê này thôi.
Bộ lạc không lớn, chỉ có ba một người, nữ nhân mười bốn, sáu đứa trẻ con, đó là tính cả đứa vừa sinh năm nay, đều là bảo bối của của bộ lạc, vạn vạn lần không thể tổn hại. Chỉ là nữ nhân nhiều quá, năm sau tới thị tập đổi lấy ít thanh niên, tranh thủ nhân lực để vào Đại Hắc Sơn đào sâm, năm nay không đủ nhân thủ, không dám vào núi, không kiếm được nhân sâm cho nên mới khiến bộ lạc sống gian nan như thế này, bộ lạc của Hổ Lực Khắc năm nay sướng rồi, đào được sâm lâu năm, đúng là thiên thần phù hộ.
- Hây, hây!
Vũ Hách ném một cục đất trúng ngay đầu con dê sừng khá lớn, đó là con đầu đàn, con đầu đàn tức thì đi xuống sườn đồi, đàn dê theo sau.
Lẩm bẩm đếm một hồi, hơn trăm con dê, Vũ Hách hài lòng lắm, hôm nay chỉ có hắn đi chăn dê, những người còn lại đi cắt cỏ rồi, người trên thảo nguyên dựa vào cỏ mà sống, cỏ không chỉ là thức ăn cho dê, mà còn là công cụ giữ ấm. Không có cỏ không có người thảo nguyên, đó là câu nói cổ xưa mà từ bé Vũ Hách đã được nghe rồi.
Một trận gió lốc mang theo tuyết đóng trên lá cỏ đập vào mặt đau rát, Vũ Hách cúi đầu xuống, lắc như phẩy quạt, rũ tuyết trên đầu.
Ven bờ con sông nhỏ đã đóng băng cả rồi, Vũ Hách dùng cái gậy gỗ đập nát lớp băng mỏng cho đàn dê uống nước, hắn cũng cúi mình xuống uống đầy một bụng, nước lạnh chảy xuống bụng làm hắn rùng mình, người càng thêm lạnh, đấm đá một hồi cho ấm người rồi xua đàn dê về. Phải về thôi, nếu không phiền toái to, mây đen trên đầu đã sà xuống rất thấp, giống như cái vung úp lên trên đỉnh đầu, chân trời xa xa nhìn thấy chút bầu trời xanh, Vũ Hách không hi vọng gì vào hôm nay còn có thời tiết tốt rồi.
May làm sao, không ngờ lại nhặt được một dê chết, con dê này cổ rách thê thảm, xem ra là bị đao chém, Vũ Hách chẳng bận tâm dê chết thế nào, hắn chỉ biết hôm nay có thịt dê rồi. Xách con dê chết lên vai, có dê, cảm giác tới gió cũng không còn lạnh nữa.
Nhưng khi vai hắn vác tới con dê thứ ba thì cuối cùng nhận ra chuyện hình như không bình thường lắm, không phải vì dê chết nhiều quá, mà vì hắn nhìn thấy đầu của Hổ Lực Khắc cắm trên cọc gỗ, máu còn chưa khô.
Vũ Hách như nổi điên xua dê chạy tới một chỗ kín gió, sau đó bò lên ngọn đồi cao nhất nhìn quanh, tộc Nữ Chân không bao giờ lãng phí lương thực, người gây ra loại chuyện này chỉ có tộc Khiết Đan.
Hắn nhìn thấy một đội kỵ binh đi về phía nam, lúc này tuyết đã nhỏ hơn một chút, hắn nhìn rõ, đó là người Khiết Đan, bọn chúng lại chơi trò "đánh Nữ Chân" rồi.
Người Khiết Đan đi về phương nam mà bộ tộc của mình ở phương bắc, bộ tộc của Hổ Lực Khắc chắc là chết hết rồi, Vũ Hách cười khùng khục, nơi chúng sống nhất định có nhiều thức ăn lắm, người Khiết Đan không thèm lương thực của Hổ Lực Khắc đâu, nghĩ tới đó toàn thân Vũ Hách run lên, nhanh chóng buộc de chết lên lưng dê của mình, phải nhanh, thêm một lát nữa sẽ có sói tới.
Vũ Hách như con ong mật chăm chỉ không ngừng chạy đi chạy lại trên mặt đất phủ tuyết nhặt dê chết, dê của bộ tộc Hổ Lực Khắc nhiều hơn dê của mình, tuyết rơi lả tả trên mặt, hai tay lạnh cóng, hắn chỉ thấy hạnh phúc vô bờ.
Sau khi về bộ tộc, hắn liền dẫn tất cả mọi người trừ mấy đứa trẻ con dốc sức chạy về phía bộ tộc Hổ Lực Khắc, không dám chậm trễ chút nào, cầu trời cho tuyết lớn thêm một chút nữa, như thế sẽ che đi được mùi tanh, để đàn sói ở xa chậm ngửi thấy mùi máu, mình lấy được nhiều lương thực hơn.
Vũ Hách phán đoán không sai chút nào, người của bộ tộc Hổ Lực Khắc đã chết sạch, đầu cắm lên cọc, đó là yêu cầu của trò chơi đánh Nữ Chân, Vũ Hách đã nghe nói tới rồi, nơi cắm trại của họ bị tàn phá tan hoang.
Hâm mộ xe Lặc Lặc của bộ tộc Hổ Lực Khắc lâu rồi, nay cuối cùng thuộc về mình, nhìn bảy tám bao lương thực chất lên xe Lặc Lặc, Vũ Hách cười toét miệng, tên câm tìm được trong lều một cái nồi, hưng phấn ú a ú ớ kêu loạn, mấy nữ nhân ùa tới sờ cái nồi, có nồi là tượng chưng của sự giàu có.
Vũ Hách đi đầu ra sức kéo xe Lặc Lặc, đây vốn là công việc của trâu, nhưng Vũ Hách không tìm thấy trâu, đành phải tự kéo, người trong bộ lạc ở sau đẩy, bộ lạc Hổ Lực Khắc giàu có, đồ đạc chất đầy xe.
Bộ lạc của Vũ Hách sống trong sơn động, đám trẻ con nghe thấy tiếng huýt sáo của hắn liền chạy ra đón, áo da dê rách bươm trên người không chống nổi cái lạnh thấu xương bên ngoài, đuổi chúng mau mau vào sơn động.
Đốt một đống lửa giữa sơn động, lột da dê chết, chặt thành từng miếng ném vào nồi, nồi to lắm, phải cho hai con dê vào mới đầy.
Đám nam nhân tụ tập bên nồi, vừa nói chuyện bộ tộc Hổ Lực Khắc xui xẻo, vừa đợi thịt dê được nấu chín, đám nữ nhân nhanh chóng lấy những cái áo mới kiếm được mặc cho đám trẻ con.
Ăn no uống đủ rồi Vũ Hách nhìn nữ nhân và bọn trẻ ăn thịt dê, hắn cười ha hả, nhìn hình vẽ trong hang, dưới ánh lửa bập bùng như sống lại, nụ cười dần dần cứng lại, hắn nhớ tới một vấn đề, nếu lần sau người Khiết Đan đánh tới bộ lạc của mình thì sao?
Bộ tộc của Vũ Hách đang ăn thịt dê, cả nhà Vân Tranh cũng ăn thịt dê.
Cả nhà đều thích ăn lẩu, cho nên trời vừa chuyển mát một cái là tổ chưc ăn lẩu dê, thứ này cực kỳ hợp khẩu vị của Lục Khinh Doanh, trước khi được ăn những món thịt lợn do Vân Tranh chế biến thì nàng thích nhất chính là thịt dê.
Vân Tranh cứ ăn một miếng lại thở dài một tiếng, không có ớt thì thịt dê nhạt thếch, vị của thù du lại không hợp, mù tạt thì y càng căm hận. Thấy Lục Khinh Doanh khéo léo cuốn một miếng thịt dê mỏng chấm tương cải ăn một cách cực kỳ trang nhã, thi thoảng khép mắt lại ra chiều hưởng thụ lắm, để tránh lão bà cụt hứng, Vân Tranh tùy tiện quơ đũa trong nồi vớt ít rau ném vào mồm.
Lẩu là món mà không mấy nam nhân lại không thích, nhưng không phải thứ lẩu chua nhiều hơn cay này, Vân Tranh nhân lúc củ cải trong nồi chưa bị nát, vớt một bát, xé bánh cho vào ăn.
- Phu quân, ăn thêm chút nữa đi.
Lục Khinh Doanh gắp thịt dê bỏ vào bát Vân Tranh:
Tịch Nhục cũng nhanh tay gắp thêm một miếng thịt dê còn tái bỏ vào bát y, thế là Cát Thu Yên cũng gắp thêm một miếng, Vân Tranh cảm động "rơi lệ", cho hết vào mồm nhai nhồm nhoàm rồi nuốt trợn nuốt trạo, may sao có phó dịch chạy vào báo có thư của Địch Thanh gửi tới, vờ vịt thở dài như luyến tiếc lắm, rồi rời bàn.
...
Lặc Lặc là xe kéo hai bánh, cái hay của nó là nối được với nhau, thuận tiện cho cuộc sống du mục phải luôn phải mang theo nhiều đồ đạc.
Truyện khác cùng thể loại
61 chương
2 chương
307 chương
27 chương