Cả đời Văn Ngạn Bác chưa bao giờ bẽ bàng nhục nhã như vậy, nhưng người ta đã đuổi, không còn mặt mũi nào ở lại, bảo quản tượng dừng voi leo xuống. Sau cái buổi chiều trời trong mây trắng gió nhẹ đó, Văn Ngạn Bác không gặp được Vân Tranh nữa, khi đội ngũ tới Tương Dương, Bao Chửng bị nạn dân dày vò tới bạc tóc lật đạt chạy ra đón nhận lương thực. Nhìn thấy lương thực, Bao Chửng tất nhiên là vui mừng vô hạn, nhưng sau một phen trò chuyện với Văn Ngạc Bác nụ cười liền biến mất, dậm chân mắng chửi Văn Ngạn Bác một chập, đích thân tới lều soái tìm Vân Tranh, nhưng bị quân tốt Giáp Tử doanh lạnh lùng ngăn cản, chỉ nói hầu gia không khỏe, muốn tĩnh dưỡng. Văn Ngạn Bác mong Vũ Thắng quân ở lại Tương Dương vài ngày để vỗ về Vân Tranh, nhưng tiếc là sau khi vứt bỏ lại lương thực, Vũ Thắng quân tăng hết tốc độ hành quân, không dừng lại ở bất kỳ thành phố nào. Liên tục ba ngày sau đó, Văn Ngạn Bác phái bốn khoái mã mang thư về cho Bàng Tịch và Hàn Kỳ, thuật lại toàn bộ cuộc nói chuyện với Vân Tranh, không thêm bớt một chữ. Khi đại quân còn cách Đông Kinh một trăm dặm, quan gia phái thiên sứ là Thạch Trung Tín, lão đại trong tướng môn tới khao thưởng ba quân, lúc ấy Văn Ngạc Bác mới nhìn thấy Vân Tranh đã không gặp một tháng trời. Lưng y ưỡn thẳng như cán thương, mặt nở nụ cười tựa nắng sớm, Văn Ngạc Bác nhìn ra, đó là nụ cười giả dối, hoặc có thể nói là nụ cười khinh miệt. Y khinh miệt tiếp chỉ, giả dối thay quan gia khao thưởng ba quân, thậm chí khi thấy mình nhìn sang, y còn mỉm cười nâng chén mời, như giữa hai người chưa từng có chuyện gì. Lễ tiết của y không có bất kỳ chỗ nào để bới móc, lời nói của y hóm hỉnh mà văn nhã, tất nhiên trừ toàn bộ là giả dối ra thì không có nửa điểm để chê trách. Trước mặt Thạch Trung Tín, y là một vãn bối vừa lập công to, có chút tự mãn, có chút kiêu ngạo, khi Thạch Trung Tín tâng bốc Vũ Thắng quân lên tận trời xanh, Vân Tranh thậm chí còn có chút xấu hổ, cảnh này làm Thạnh Trung Tín cười ha hả, sau ba tuần rượu, Vân hầu liền biến thành Vân hiền chất, liên tục khen khuê nữ trong nhà nguyệt thẹn hoa nhường ra sao. Văn Ngạn Bác biết, chỉ cần Vân Tranh gật đầu, Thạch Trung Tín sẽ lập tức về trang điểm cho khuê nữ thật xinh đẹp, đưa tới Vân gia làm thiếp. Tương môn đã lâu lắm rồi không có dòng máu mới bổ xung, cho nên bọn họ muốn lôi kéo Vân Tranh vào trận doanh của mình. Nhìn thấy Vân Tranh và Văn Ngạn Bác tình chàng ý thiếp thì Văn Ngạc Bác biết hỏng rồi, Vân Tranh rõ ràng muốn đoạn tuyệt quan hệ với triều đường, cho nên mới gần gũi với đám phế vật này. Bọn họ không định hại Vân Tranh, ít nhất là không muốn quá mức, chỉ muốn lắp thêm xiềng xích lên người y, không để y tự tung tự tác, Địch Thanh đã có tuổi, tương lai Đại Tống cần chiến tướng như Vân Tranh, nhưng tình thế này, bọn họ khéo quá hóa vụng mất rồi. - Hiền chất, khi vào thành có thể uy phong một chút không? Thạch Trung Tín kéo Vân Tranh tránh xa Văn Ngạn Bác hỏi nhỏ, ông ta năm nay trên năm mươi gần sáu mươi rồi, không vì cuộc sống an nhàn mà mặt phì bụng bự, vóc người vẫn gọn gàng, uy nghiêm, rất có dáng dấp một quân nhân, chỉ tiếc là mỗi vỏ ngoài mà thôi: - Lão thúc, muốn uy phong cũng không khó, nhưng tiểu chất lần đầu vào kinh, quá mức nghênh ngang liệu có làm quan gia nổi giận không? Vân Tranh mặc dù tin chắc lúc này tướng môn hoàn toàn không có chút ý đồ xấu với mình, nhưng y không buông lỏng cảnh giác: Thạch Trung Tín chỉ quân tốt cầm thương đi tuần bên ngoài, buông tiếng thở dài tưởng nhớ: - Trong tướng môn chỉ còn lão phu từng nhìn thấy dũng tốt của Đại Tống, năm xưa tiên tổ khải hoàn vào từ cửa đông, ra từ cửa tây, bách tính Đông Kinh ném hoa ném quả, ca vũ không ngớt, trưởng giả ngăn ngựa chúc mừng, thiếu nữ dâng rượu, thanh niên ngưỡng mộ sùng bái. Đại quân kéo dài suốt mười dặm, binh sĩ đi qua, giáo kích chạm nhau vang trời... Cảnh tượng đó vinh diệu nhường nào... Nay người ta chỉ coi xướng tên ở Đông Hoa môn mới là vinh diệu. - Lão phu ao ước chứng kiến cảnh đó một lần nữa, nhưng khi tóc đã bạc, vẫn chẳng được thấy một lần. Địch Thanh thì cao ngạo, khinh thường thế gia thiếu ý chí bọn ta... Vân Tranh như cảm động vì những lời này, gật mạnh đầu: - Vậy thì được, mai tiểu chất cho người Đông Kinh thấy thế nào là quân tốt thật sự, không biết lão thúc có hứng thú cùng cháu dẫn quân nhập thành không? Thạch Trung Tín sững sờ chốc lát, gạt nước mắt nói: - Mừng còn chẳng kịp, được một chuyến như vậy, sống không uổng kiếp này. Vân Tranh cười ha hả, rút lệnh tiễn do quan gia cấp cho, đi ra ngoài lều, bảo Hầu Tử gọi các quân hầu tới, ném lệnh tiễn về phía Chu Đồng, nói lớn: - Bệ hạ có lệnh, mai toàn quân vào Đông Kinh, võ trang toàn bộ, chiến mã mặc giáp, chiến tượng đội sừng, để vinh quang của Vũ Thắng quân làm chấn kinh thiên hạ. - Tuân lệnh! Đám Chu Đồng mừng rỡ đồng thanh, nhận lệnh tiễn dẫn số quân hầu còn lại đi chuẩn bị ngay, bọn họ biết Vân Tranh và quan văn đã xuất hiện vấn đề lớn, nhưng không để trong lòng, từ khi còn ở trong rừng sâu, bọn họ đã hào hứng thảo luận khi về nên thể hiện uy phong thế nào, nhưng Vân Tranh xung đột với Văn Ngạn Bác, cứ tưởng là không còn cơ hội thể hiện nữa, ai ngờ tướng chủ tâm tình tốt lên lại muốn thực hiện rồi, bảo đám người trẻ tuổi nằm mơ cũng muốn dương danh thiên hạ làm sao không sục sôi cho được. Vân Tranh ra lệnh xong kéo Thạch Trung Tín đi, chẳng ngó ngàng gì tới Văn Ngạc Bác, coi ông ta như không tồn tại, làm mặt Văn Ngạn Bác tối sầm. - Lão thúc, lần này bệ hạ duyệt binh, không thể chỉ có một mình Vũ Thắng quân, còn cần các phương diện khác phối hợp mới được, ví như trong đám đông phải có người giảng giải cho bách tính hiểu một số kiến thức trong quân, để họ nhìn ra tốt xấu. - Hiền chất, tướng môn chúng ta không thiếu người, chỉ cần cháu cứ nói ra, lão phu sẽ dốc sức thực hiện. Thạch Trung Tín kích động vỗ ngực bồm bộp đảm bảo: Vân Tranh sai Hầu Tử trải giấy mài mực, viết ba tờ giấy liền, Thạch Trung Tín mở thật to mắt, cố gắng không bỏ sót chữ nào, càng đọc mặt càng nở ra, hận không thể thực thi lập tức, chà chà tay ngập ngừng: - Hiền chất, có chuyện này đứng chê lão thúc đòi hỏi, đám hậu bối trong danh sách Vũ Thắng quân, cho chúng tham gia với được không, chỉ cần lộ diện trước mặt bệ hạ một lần là đủ, chuyện thành, toàn bộ tướng môn sẽ nợ ân tình. Vân Tranh cười lớn: - Nếu họ đã là người có trong danh sách, tất nhiên phải về đội ngũ, Hầu Tử, truyền lệnh, giờ ngọ ba khắc ai không tới xử theo quân pháp. Nghe thấy bốn chữ xử theo quân pháp, Thạch Trung Tin hết cả hồn vía, quân pháp Vũ Thắng quân nghiêm ra sao thì từ lần đám Lang Thản vào kinh đã truyền khắp nơi, Vân Tranh giết người không chùn tay thế nào thì cũng chẳng ai lạ, con cháu mình nếu phạm quân pháp, nói không chừng chặt đầu, vội chạy đi sai người tìm xem có đứa khốn kiếp nào chưa tới không. Văn Ngạc Bác phát hiện quân doanh vốn luôn yên tĩnh đã sôi trào, toàn bộ người trong quân doanh, ngay cả hỏa đầu quân cũng được động viên. Viên quân hầu mà ông ta cho là lạnh lùng quy củ nhất là Lang Thản mà lúc này cũng đang cởi trần dùng bút màu vẽ lên người voi, một cái đầu quỷ hung tợn dần dần xuất hiện ngay ở đầu, bên sông tiếng ngựa hí vang lừng, kỵ binh đang tắm cho chiến mã, còn chuyên môn bện bờm thành từng bím nhỏ. Các quân hầu triệu tập quân sĩ tới, sau khi huấn thoại, đuổi bọn họ về lều lau chùi thật kỹ giáp trụ, mai khoe ra mặt uy phong nhất của mình trước mặt người Đông Kinh. Văn Ngạn Bác lẩm bẩm một mình: - Làm ầm lên đi, to vào, qua ngày mai là không còn cơ hội nữa đâu. ........