Trí Tuệ Đại Tống
Chương 380
Những người này đều là quân hán, trán đóng dấu, chỉ có người đứng đầu tựa hồ là quan thân, đai lưng đen, đeo một cái yêu bài của dịch quán, rất dễ nhận ra.
Ở trong dịch quán thì tất nhiên phải là quan, mà dịch quán của Đông Kinh không phải loại quan viên bình thường cớ thể ở được, làm nghề dẫn khách này, Đinh Lục tất nhiên kiến thức rộng rãi, quân sĩ hắn thấy nhiều rồi, nhưng cái đám Phủng Nhật quân mà không mặc đồng phục thì chẳng ai nhận ra nổi, còn đám người này luôn có thói quen đặt tay bên hông, đó là thói quen của người lúc nào cũng sẵn sàng tuốt vũ khí, đám hộ vệ của thế gia cũng như vậy.
Đám hộ vệ đó cùng hung dữ hơn quân tốt, cứ đó mà suy quân tốt có động tác này thì có nghĩa là đã ra trận giết người nhiều rồi, thuộc dạng không nên trêu trọc vào thì hơn.
Ngưu Đại thấy một tiểu cô nương đứng dưới lầu, giọng rất đáng yêu đang rao bán tôm gừng và cua rượu, thò đầu ra gọi: - Tiểu nha đầu, cho đại gia mười suất.
Tướng mạo hắn vốn đã xấu xí, uống rượu xong dấu săm trên trán càng đỏ như máu, cực kỳ hung dữ, làm tiểu cô nương sợ hãi, thiếu chút nữa ném giỏ trúc bỏ chạy.
Không dám bán, vội vàng quay người đi, thông thường loại người này chuyên ăn không trả tiền, nào ngờ vừa đi mấy bước Đinh Lục chạy theo chặn đường: - Chạy cái gì, không định làm ăn nữa sao, muốn lão nương ở nhà chết đói à, đám người đó tuy xấu xí hung dữ một chút, nhưng nói lý, mau lên trên bày thức ăn, tối nay ngươi may đó, một khách thôi là bán hết hàng rồi, khéo một chút, có khi còn được thưởng.
Chỉ cần là người buôn bán vặt trên vỉa hè, không ai là Đinh Lục không quen, tiểu cô nương rụt rè nói: - Đinh ca ca, bọn họ trả tiền thật chứ?
Đinh Lục phiền hà phẩy tay: - Ngươi không muốn thì ta gọi người khác.
- Không không, để muội. Tiểu cô nương nhìn giỏ trúc còn đầy nguyên, cắn răng đi lên lầu.
Một tráng hán cười hô hố nói với Ngưu Đại: - Có nhãn quang đấy, tiểu nương tử này là người ta vừa mắt nhất tối nay, trông vòng eo kìa, thật nhỏ, chậc chậc..
Thường ngày nghe mấy lời thô bỉ như vậy nhiều rồi, quá đáng hơn cũng nghe thấy rồi, đôi khi vì bán thêm được nhiều món ăn, tiểu cô nương còn cố ý khoe ra vòng eo dương liễu nức tiếng của mình, nhưng hôm nay cảm giác như dê lọt vào bầy sói, chỉ sợ áo mặc không đủ dầy, cổ cáo cài chưa đủ cao.
- Má mịn chưa, bóp một cái là chảy ra nước đấy, tin không?
Tiểu cô nương sợ lắm rồi, mặt tái xanh tái xám, vẫn cố kìm nước mắt, quỳ một bên hầu hạ những người này ăn uống.
Một nắm tiền ném tới, tiểu cô nương vội nâng váy hứng lấy, không ngờ khiến đôi chân nhỏ lộ ra ngoài, nữ tử Đông Kinh thích mặc váy xòe, loại váy này rất thích hợp khoe eo lưng, làm vóc dáng tha thướt, yêu cầu là không được mặc quần bên trong, nếu không sẽ làm váy phồng lên khó coi. Tiểu cô nương vừa lộ chân ra, một đại hán nhìn thấy, thế là ném một nắm tiền, còn chơi ác cố tình ném cao, tiêu cô nương nhấc váy cao hơn, váy kéo tới gần gối...
Lang Than vung tay bợp cho mỗi tên khốn kiếp một phát: - Kẻ nào kẻ nấy đủ tuổi làm cha người ta rồi, còn giở trò thô bỉ, thưởng tiền thì thoảng cho đàng hoàng, đừng chà đạp người ta.
Đinh Lục ghé tới thì thầm: - Đại gia nhầm rồi, đây là loại váy thất gian phá của Biện Lương, mặc váy này chuyên môn để khoe chân đấy, thú vị của nó là ở đó, ngay cả những tiểu thư danh gia cũng mặc.
Không ngờ phong khí của Đông Kinh và Thành Đô khác nhau lớn như vậy, Lang Thản cũng hứng lên ném một nắm tiền: - Thưởng!
Tiểu cô nương thấy những người này chỉ nói mồm, không động chân động tay, dần dần thoải mái hơn, nàng được thưởng tới mấy trăm đồng rồi, bằng tiền nàng kiếm được cả tháng, vừa đi qua đi lại bóc tôm gỡ cua, vừa khe khẽ hát bài Vũ Lâm Linh của Liễu Vĩnh, hát không hay như trên sân khấu, nhưng giọng vui tươi, đám Ngưu Đại vỗ tay liên hồi.
Thế nhưng bọn họ huyên náo reo hò khiến đám người khác ở cách vách rất bất mãn.
Một hán tử mặc thanh bào đi tới, chắp tay nói với Lang Thản: - Các vị quân hầu, Hồng Lư tự đang tiếp đãi khách Tây Hạ, phiền các vị yên tĩnh, để chúng tôi nói chuyện. Để bồi tội, tiền rượu thịt hôm nay cứ tính lên người tại hạ, được chăng?
Người ta nói chuyện khách khí, Lang Thản tất nhiên nể mặt, chắp tay nói: - Bọn ta ở biên châu mới về, vừa rồi có chút buông thả, giờ xin kiềm chế bớt, còn về phần rượu thịt, không cần lang quân tiêu phí.
Hán tử thanh bào thấy Lang Thản là người hiểu lễ nghĩa, chắp tay định lùi về phòng, không ngờ một người Tây Hạ đứng bật dậy, chỉ mặt Ngưu Đại chửi bằng tiếng Tây Hạ, phẫn nộ xông tới đánh người.
- Con mẹ nó, đồ ngựa què. Ngưu Đại cũng chửi lại bằng tiếng Tây Hạ, vừa rồi bị chửi là con lợn rừng, nếu trên ngựa thì hắn sợ chứ, giờ ở mặt đất, phun ngay nửa con cua nhai dở vào mặt người Tây Hạ.
Mấy người Tây Hạ khác xông ra ngăn cản, nhưng tên kia bị bã cua phun vào mặt cuồng nộ rồi, bất chấp tất cả lao vào Ngưu Đại, hai tên ôm nhau lăn ra đất, đấm đá vật lộn, làm đĩa thức ăn rơi loảng xỏng.
Lang Thản biết Ngưu Đại vốn là người Giáp Tử doanh, nhìn tình hình thì tám chín phần là từng tới Tây Hạ, không ngờ bị người ta nhận ra ở đây, đúng là xui xẻo.
Hán tử thanh bào hô mấy lần nhưng hai tên điên không dừng tay, khổ sở đi cầu cứu Lang Thản: - Quân hầu, đó là sứ giả Tây Hạ, làm lớn chuyện lên phiền hà lắm.
Lang Thản lắc đầu: - Hai người này xem ra có thù oán, không ai cản nổi, chúng ta đừng xen vào, cứ coi như là xung đột cá nhân đi.
Hán tử thanh bào cuống lên, một quân tốt phổ thông làm sao lại có thù với sứ giả Tây Hạ, lúc này Ngưu Đại bị người ta đè lên, nhưng hắn cũng với tay vơ được một cái bát canh, đập cật lực vào đầu tên kia, thế là máu tươi tung tóe, người tây hạ đó co giật mấy cái không động đậy nữa.
Số người Tây Hạ còn lại thoáng sững sờ rồi đồng loạt nhào về phía Ngưu Đại, Lang Thản phất tay, người Vũ Thắng quân xông tới, hắn mang về kinh sư toàn là người thiện chiến, không sợ họ thua thiệt.
Hán tử thanh bao giận run, chỉ mặt Lang Thản: - Ngươi, ngươi không ước thúc bộ hạ, lại còn, lại còn.. Thượng quan của ngươi là ai, đừng hòng thoát tội.
Lang Thản phì cười: - Thượng quan của ta khuấy động Tây Hạ, tới giờ vẫn còn chưa khôi phục nguyên khí, mà hình như có ai hỏi tội đâu, cứ thoải mái gửi văn thư tới đi, nói không chừng tướng chủ nhà ta đem chùi đít.
Hán tử thanh bào chợt nhớ tới một người: - Ngươi là người của Vũ Thắng quân, tướng chủ là Vân Tranh?
Lúc này đám Tôn Tam cũng tới, vừa thấy huynh đệ bị người ta đánh, chẳng cần biết ba bảy hai một, vỡ luôn cái ghế gỗ lim nện một phát, máu tươi lênh láng, quân sĩ Vũ Thắng quân lúc này đã áp đảo về số lượng, trận chiến nhanh chóng thành một chiều.
Đinh Lục chưa bao giờ thấy chuyện có người đánh chết người không chạy, mà còn đàng hoàng đứng lên gọi chưởng quầy tới thương lượng chuyện bồi thường, hắn biết sai dịch phủ Khai Phong sắp tới rồi, vội thúc giục đám Lang Thản chạy mau, Lang Thản cho hắn một nén bạc, còn nói hôm nay rất hài lòng, lần sau tới Đông Kinh lại tìm hắn.
Nhìn những vị khách tốt nhất của mình bị sai dịch áp giải đi, Đinh lục và tiểu cô nương lòng cứ thấp thỏm không yên, thấy cái người râu xồm rất thích trêu trọc mình khi đi qua còn cười một cái, tiểu cô nương đa sầu đa cảm còn rớt nước mắt.
Lang Thản không rảnh để ý tới tâm tình của tiểu cô nương, là quan viên, ưu đãi duy nhất của hắn là không bị còng, cho nên hắn chắp tay đi sau cùng, lòng tính toán liên hồi, hôm nay đúng là tai bay vạ gió, ai ngờ đi ăn chơi một bữa lại gặp phải kẻ thù cũ của tướng chủ, nhưng đã gặp rồi thì xử lý, chẳng có gì để oán trách, giúp tướng chủ dứt điểm cái nhân quả này đi cũng tốt, tránh sau này tướng chủ lên kinh có kẻ lấy nó ra gây khó dễ.
Trên đường phố đã tụ tập rất đông người, vỗ tay reo hò bọn họ, Đông Kinh có rất nhiều người ngoại tộc, đến làm ăn, đi sứ, thậm chí thành gia lập nghiệp luôn ở Đại Tống cũng có, người dân ở đây không kỳ thị dị tộc lắm, nhưng đối với người Tây Hạ thì khác, đám người đó vì trên chiến trường liên tục đánh thắng Đại Tống, nên mỗi lần sang đây luôn ngông nghênh ngang ngược.
Truyện khác cùng thể loại
61 chương
2 chương
307 chương
27 chương