Văn thần có nỗi khổ, võ tướng có nỗi khổ, thậm chí hoàng đế cũng có nổi khổ riêng, thế phải làm sao, đành hi sinh bách tính chứ sao nữa, Vân Tranh không nói, nhưng quyết định rồi, nếu Văn Hán Thần hi sinh người khác, y cũng sẽ cho hắn nếm thử cái tư vị bị bỏ rơi. Đi Tần Châu nhậm chức? Thời gian qua trời mưa liên miên, hắn đi được bao xa chứ, chắc gì đã kịp rời khỏi địa phận Thành Đô, mang theo số quân nhu như núi đó mà đi Thục đạo mà muốn nhanh thì có mà nằm mơ nói mộng, tiền lương của Vũ Thắng quân đều ở trong tay hắn, ai cho hắn tự ý mang đi? Thông lệ sương quân à? Đó là thông lệ nơi khác, không phải ở chỗ lão tử. - Bành Cửu! Lệnh kỵ binh Giáp Tử doanh toàn bộ võ trang, chúng ta đi đòi tiền lương. Lưu Ngọc Thành thất kinh, kéo Vân Tranh trở lại lán trú mưa: - Không được, một khi có xung đột, hai bên đều có tội, Vân Trường Sinh, hãy nghĩ tới tiền đồ của ngươi. - Minh công, ra sau núi nhìn những phụ nhân trẻ nhỏ nơi đó đi, xem xong rồi hãy mang nó so với tiền đồ, chuyện nơi này xin nhờ minh công. Vân Tranh nhảy lên ngựa, con đại thanh mã cảm thụ được sự kích động của chủ nhân, tức thì vọt ra cửa doanh, Đối diện với dòng người đang cực kỳ miễn cưỡng tiếp nhận kiểm tra của binh sĩ Giáp Tử doanh, nói lớn: - Các ngươi nghe đây, bây giờ lão tử dẫn người đi đòi lại quân lương cho các ngươi ăn, ở lại đây ngoan ngoãn nghe lời cho lão tử, kẻ nào làm loạn, đừng trách lão tử vô tình. Lưu Ngọc Thành cuống cà kê, dậm chân liên hồi, nhìn kỵ binh của Giáp Tử doanh mỗi người hai ngựa, đến đoản mâu cũng mang theo, rõ ràng là đi giết người chứ đòi lương gì, nếu xảy ra chuyện võ tướng đánh nhau, hắn hiện là trưởng quan tối cao ở Thục, khỏi tránh khỏi trách nhiệm. Nhưng không dám ngăn Vân Tranh, đã có một đám lão binh ánh mắt âm trầm nhìn mình rồi, tên khốn kiếp Văn Hán Thần, hắn không biết Vân Tranh là ai sao mà chọc vào y, tưởng rằng có Giả Xương Triều bảo vệ thì có thể muốn làm gì thì làm à? Chuyện tới nước này chỉ còn cách đi tìm Trương Phương Bình còn chưa kịp rời Thanh Đô, tiền lương đem tới khao thưởng thì ném hết cho Tô Tuân, sau khi dặn dò Vương ngu hầu ở lại canh phòng biến loạn liền ba chân bốn cẳng lên ngựa chạy về thành. Trương Phương Bình đang ngồi dưới mái hiên nhàn nhã ngắm mưa, nghe Lưu Ngọc Thành kể xong, vẫn đủng đỉnh rót trà đưa tới: - Không có đánh nhau đâu, thế giới võ nhân cường giả vi tôn, quân uy cường hãn của Giáp Tử doanh đủ dọa Văn Hán Thần sợ chết khiếp rồi, Vân Tranh đi đòi lương thực cũng chẳng sai, Văn Hán Thần vứt bỏ hàng vạn người, bấp chấp sinh tử của họ, đút đầy túi riêng là tự tìm cái chết. - Chuyện không có gì to tát, chỉ là hai đo giám nho nhỏ vì tiền lương mà tranh luận thôi, có phát sinh xô xát cũng là bình thường, có gì lạ, chư công trên triều ai mà đi quan tâm chứ? Ngọc Thành, đoán chừng ông cũng chẳng được ở lại Thành Đô lâu đâu, phóng mắt nhìn xa một chút.. Năm trăm kỵ binh mỗi người hai ngựa tạo thành con rồng dài, hơn nghìn chiến mã, bốn nghìn vó ngựa nện trên mặt đất, làm mặt đất rung lên như mặt trống, đi tới đâu là người ta né tránh như ôn dịch tới đó, những hán tử theo Vân Tranh vào nam ra bắc hai năm qua ở mặt cưỡi ngựa thuộc vào hàng đầu ở trong quân đội Đại Tống rồi. Trời tối, thủ tướng Trường Tân quan nhìn thấy một đội kỵ binh rầm rập xông tới thành quan thì sợ tới són ra quần, hốt hốt hoảng hoảng sai người đóng cửa quan, gọi binh sĩ lên thành, đến khi nhìn thấy cờ của Giáp Tử doanh ngồi bệt xuống đất, hồn quay lại xác, nghe nói kỵ binh Giáp Tử doanh cực kỳ ngông nghênh, lần trước nơi đón tiếp thiên sứ do quan gia phái tới cũng dám xông vào như chỗ không người, giờ mới nhìn thấy lần đầu, lại vội vàng quát người mở cổng. Kỵ binh cứ thế phóng qua không giảm tốc độ, như không hề có ý dừng lại, Vân Tranh bẻ ngựa sang đường, quát hỏi cổng quan: - Văn Hán Thần đi bao lâu rồi? Viên thủ tướng vội đáp: - Dạ, dạ, đi ba ngày rồi ạ. - Có quân nhu không? - Rất nhiều ạ, tiểu nhân đếm được hơn ba trăm xe. Khốn kiếp, Vân Tranh chửi một tiếng rồi thúc ngựa hòa vào đội ngũ. Chuyện tương tự xảy ra ở Trường Tân quan, nhưng Vân Tranh để lại ở đây năm trăm chiến mã, đó là vì chiến mã đã mệt, thủ tướng Trường Tân quan đích thân xuống cửa quan dắt chiến mã vào quân doanh cho ăn, lúc Văn Hán Thần kéo một đoàn xe dài dằng dặc đi qua, hắn còn hâm mộ người ta phát tài, giờ thì tiền tài thành họa sát thân. Qua Trường Tân quan có một đoạn đường bằng phẳng rất dài, tới Hắc Hổ khẩu mới rẽ vào sạn đạo, Vân Tranh không tin Văn Hán Thần mang theo quân nhu nặng nề lại đi sạn đạo trong thời tiết này, hắn nhất định sẽ đợi mưa ngớt rồi mới lên đường. Đội ngũ đi thêm hai canh giờ, mừa càng lúc càng to, đuốc bị mưa làm tắt, không thể đi được nữa rồi, binh tốt cũng đã mệt mỏi, Vân Tranh đành phải hạ lệnh nghỉ ngơi một tối ở tiểu trấn tên Bồ Tràng. Năm trăm kỵ binh làm cái trấn nhỏ nửa đêm kinh hoàng, thiếu chút nữa thì đem đồ đạc bỏ trốn, Vân Tranh không quấy nhiễu nhà dân, nhưng quan nha thì y không khách khí, xua quân vào trú, còn người trong quan nha đi đâu ngủ thì là chuyện của họ. Nằm trên giường của khuê nữ nhà người ta, Vân Tranh nhìn từng tia chớp nhá sáng ngoài trời, người mệt mỏi cực độ, nhưng không sao ngủ được, đây đúng là cái thời đại méo mó cực độ, đô giám lấy tiền lương bỏ đi, mặc kệ hàng vạn người sống chết là chuyện được tha thứ, không cần biết luật pháp thế nào, thông lệ thế nào, nhìn những con người khốn khổ kia, chẳng lẽ hắn không động chút lòng trắc ẩn nào sao? Hương thơm thiếu nữ trên tú giường không khiến Vân Tranh có chút tơ tưởng nào, nhìn cảnh tượng hôm nay y mới thông cảm với đám người Lưu Ngưng Tĩnh, vì sao lại mạo hiểm tạo phản. Vân Tranh ghét những kẻ tạo phản, nhưng tự đặt mình vào hoản cảnh đó, y cho rằng mình sớm tạo phản hơn họ, người tạo phản vì cái ăn thì có thể tha thứ, còn Di Lặc giáo thì bỏ đi, chúng chỉ lợi dụng người cùng khổ thôi. Trong đầu đầy chặt suy nghĩ, lăn qua lật lại không yên, trời sắp sáng mới chợp mắt được một lúc. Buổi sáng phải dùng nghị lực lớn nhất mới nhấc được mình khỏi giường, ăn qua loa lương khô, được Hầu Tử và Hàm Ngưu giúp mặc chiến giáp lên, sau đó lên đường trong tiếng chửi bới khàn giọng của phu tử đương địa. Mưa ngớt đi nhiều, chỉ còn là một màn vụ mênh mang, trấn Bồ Tràng cách Hắc Hổ khẩu chưa tới tám mươi dặm, đi nhanh thì buổi trưa là tới. Văn Hán Thần thỏa mãn từ phòng thị thiếp đi ra, nhìn xe ngựa chật kín dịch trạm, phải xếp tràn ra ngoài thì khoái trí lắm, đô giám Vũ Thắng quân là việc khổ sai, mình làm đô giám ba năm mà chẳng kiếm chác được mấy, không ngờ rằng tới khi rời nhiệm thì tài phú từ trên trời rơi xuống, phủ Thành Đô cấp một hoản tiền lương lớn, đó là tiền lương ba năm tới của Vũ Thắng quân, lại còn đủ ngạch, đây là chuyện bao nhiêu năm chưa từng có. Vẫn biết phủ tôn nể mặt Vân Tranh nên mới cấp, nhưng phủ tôn cũng sắp đi rồi, tạo thành khe hở lớn, tiền lương sương quân kỳ thực chính là của đô giám, đấy chính là nhận thức chung bao năm, nên khi mang theo, hắn chẳng nghĩ gì. À có, nghĩ tới đôi mỹ nhân đôi mỹ nhân phải tặng lên Đông Kinh kia, Văn Hán Thần xót hết cả lòng, một đôi hoa tỷ muội, vừa mới tròn mười ba, non tơ tới nhìn đã chảy nước miếng, ai ngờ cái ổ chó sương quân lại sinh ra mỹ nhân xuất sắc như thế? Thôi, bỏ đi, cũng nhớ vậy mà chuyến này mới kiếm được vị trí ở Tần Châu, yên ổn ở đó một năm, Giả công hứa cho làm đoàn luyện sứ. - Cái tên tiểu tử kia bây giờ nhất định là đang dậm chân đấm ngực, lão tử chỉ cần không nuốt hết chỗ này, chia một phần cho quan viên Tần Châu thì có người đứng ra nói đỡ ngay, tiền lương sương quân thì có nơi nào chẳng nợ đầm đìa. Văn Hán Thần sờ xe tiền lương lẩm bẩm, chuyện đắc ý thế này mà không có ai để khoe, cảm giác không thỏa, tên tiểu tử đó ở Thành Đô nổi danh ngang ngược, hừ, nhưng còn non lắm. Ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u, đáng lẽ là rời Hắc Hổ Khẩu từ sớm rồi, nhưng bị cơn mưa lớn làm kẹt ở chỗ này, sao mí mắt cứ giật giật, chẳng lẽ có chuyện không lành, kệ, nếu mai vẫn mưa thì cứ lên đường thôi, chưa rời Thục là còn chưa yên tâm.