Trí Tuệ Đại Tống
Chương 313
Hầu Tử lấy cành cây gạt tóc ả ra, chỉ thấy khuôn mặt cáu bẩn, không nhận ra nổi một Lưu Ngưng Tĩnh đa tình quyến rũ của ngày xưa nữa rồi, nhưng Vân Tranh biết không thể nhầm, nói chính xác thì Lưu Ngọc Thành sẽ không bắt nhầm người, đưa cái bọc tới: - Cố nhân nhà ta mang cho ngươi.
Lưu Ngưng Tĩnh thò cánh tay như móng gà ra, lóng ngóng cởi bọc, lấy cái bánh cho ngay vào mồm, gần như không cần nhai, bánh bột làm ả bị nghẹn, Vân Tranh ra hiệu Hầu Tử cho ả ít nước.
Chẳng mấy chốc chỗ bánh Cát Thu Yên chuẩn bị đã hết sạch, trong bọc đa phần là thức ăn, thậm chí có một con gà quay, một cái móng giò, hai bộ y phục sạch và ít vật dụng của nữ nhân, rất chu đáo.
- Thu Yên thành nữ nhân của ngươi rồi à? Lưu Ngưng Tĩnh không nghĩ ra trên đời còn ai khác quan tâm tới mình nữa:
- Còn chưa quá môn. Vân Tranh trả lời đúng sự thực:
- Ngươi biết kén chọn đấy, Di Lặc giáo không có nhiều nữ nhân sạch sẽ đâu, Thu Yên từ nhỏ đã sợ sấm, trời mưa to là hay chui xuống gầm giường, cô ấy không mạnh mẽ như bề ngoài, hãy bảo vệ cô ấy, nếu không làm ma ta cũng không tha cho ngươi. Lưu Ngưng Tĩnh gầm gừ đe dọa:
Trên đời này chỉ có một thứ khiến Vân Tranh thực sự quỳ gối đó là tình nghĩa, nên y không vi sự uy hiếp này mà nổi giận, xé con gà quay để bên cạnh Lưu Ngưng Tĩnh, tay ả không đủ sức làm việc này nữa: - Yên tâm, nữ nhân của ta không ai ức hiếp được.
Lưu Ngưng Tĩnh gật đầu, vừa bốc vài miếng cho vào miệng, nghe thấy tiếng khóc của trẻ con ngoài kia, bỏ xuống: - Cho bọn chúng ăn đi, ta đã là người chết rồi, ăn cũng phí.
Vân Tranh hất hàm ra hiệu cho Hầu Tử, ngồi xuống đống cỏ: - Làm gì không làm, lại đi giết người?
- Lão trời già bất công, đám người giàu thì ăn sung mặc sướng, ức hiếp hiếp người khác, người nghèo đến quan gia cũng không thèm ngó, nên ta giết, cho chúng biết người nghèo cũng không dễ chọc, cứ nhà giàu là ta giết, bất kể lớn nhỏ, chịu đủ rồi, giết cho sảng khoái. Người nghèo có lý cũng không nói được.
- Nhưng các ngươi chẳng giết nổi bao nhiêu tham quan ô lại, bách tính lại chết rất nhiều. Vân Tranh thắc mắc: - Có thể cho ta biết chuyện này không, khi Lưu Ngọc Thành công phá sào huyệt của các ngươi, có rất nhiều nữ nhân bị lăng nhục, thế là sao?
Lưu Ngưng Tĩnh cười cực kỳ khó nghe: - Làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, thế nào cũng cần người hi sinh, chỉ cần thánh giáo đoạt thiên hạ, sẽ mang phúc cho thế nhân, chịu chút ủy khuất là gì, ta không phải cũng mang thân đi truyền giáo đấy sao?
Nữ nhân này đã trúng độc Di Lặc giáo quá sâu, nói gì cũng vô ích, Vân Tranh đứng dậy: - Thu Yên gả cho ta, ta sẽ đối xử thật tốt, để nàng ấy được sống một đời bình an, cho nên ngươi yên tâm mà chết đi, không thần biến thành ma tìm ta đâu. Nói xong đứng dậy, tâm tình rất tệ.
- Cát Đại Điền chết rồi, bị mãng hòa thượng giết, mãng hòa thượng bị quan quân dùng loạn tiễn giết chết, bảo Thu Yên sống cho tốt, đừng như ta..
Vân Tranh phẩy tay biểu thị đã biết, chân không dừng lại, loại tiểu lâu la như Cát Đại Điền chẳng cần hỏi, dưới đại thế cục như vậy căn bản không thể thoát, nếu đã chết trong tay chính người bọn chúng, coi như cũng bỏ được một tâm sự, nếu không Vân Tranh không biết phải an bài hắn ra sao.
Khuôn mặt u ám ra tới ngoài thấy lao bà tử liền thành hiền hòa dễ gần, nở nụ cười khoe lúm đồng tiền, lấy ra ít tiền đồng đặt vào tay bà ta: - Kiểm tra rồi, nữ nhân đó đã bị phế hết tay chân, không cần treo lên nữa, dù sao cũng chẳng sống nổi mấy ngày, coi như tích đức hành thiện đi.
Lao bà tử luôn miệng vâng dạ, còn có làm theo yêu cầu của Vân Tranh không thì không rõ, Vân Tranh cũng không ép.
Cát Thu Yên đang đi đi lại lại ở trước cổng, vừa thấy Vân Tranh liền chạy tới, chớp chớp mắt chờ đợi.
- Gặp được Lưu Ngưng Tĩnh rồi, rất thảm, nhưng tinh thần tốt lắm, vẫn coi mình đang hi sinh cho thánh giáo nên không sợ chết, ta đã bảo lao bà tử chiếu cố. Ca ca cô đã chết, bị một người là mãng hòa thượng giết, mãng hòa thượng thì đã bị quan quân giết. Vân Tranh kéo bàn tay đang bịt miệng của Cát Thu Yên ra, an ủỉ: - Khóc đi, giờ đây là nhà cô rồi, không cần nhẫn nhịn, ta sẽ bảo Lão Liêu khắc cái bài vị, mua ít hương nến, là buổi lễ tế nhỏ, cuộc sống còn dài, giữ gìn sức khỏe.
Lưu Ngưng Tĩnh không nói tung tích của tẩu tử và cháu nàng, tức là họ gặp bất trắc rồi, nghĩ tới trên đời chỉ còn lại một mình, rốt cuộc không kìm nén được thương tâm, Cát Thu Yên nhào vào lòng Vân Tranh khóc rống lên.
…
Ba ngày, chỉ ba ngày ngắn ngủi, lệnh đại hình của triều đình đã xuống, bọn họ rút kinh nghiệm nhiều lần bị đồng đảng giải cứu khâm phạm, quyết định xử trảm ở đương địa. Người chấp hành là Trương Phương Bình, đây là việc cuối cùng của ông ta ở Thành Đô.
Giáp Tử doanh là đội quân có sức chiến đấu nhất, được phái tới giám hình, Trương Phương Bình chỉ đích danh Vân Tranh cầm quân, không được phép lơ là.
Thực ra thì người có thể cầm quân ở Giáp Tử doanh cũng chỉ còn Vân Tranh, đám Chu Đồng và Lương Tiếp đưa Ngỗi Minh tới Đậu Sa huyện đồng thời xử lý chuyện Lại Bát, Ngô Kiệt và Bành Cửu thì đang tổ chức một cuộc đại di cư, thực sự không có nhân thủ nữa. Vân Tranh không muốn đi cũng chỉ đành mặc giáp lên trận, vị trí trung tâm pháp trường do Giáp Tử doanh thủ vệ chứ không phải Vĩnh Hưng quân, hôm qua sau khi Tào Vinh tới nhậm chức, Trương Phương Bình gặp mặt xong chỉ thở dài, không muốn nói nửa câu.
Tiếu Lâm theo sau Vân Tranh, ông ta nay là thiên tướng của Vũ Thắng quân, cũng là giám quân sứ do hoàng đế tự bổ nhiệm, quan hệ giữa giám quân và tướng cầm quân luôn cơm chẳng lành canh chẳng ngọt, vì bọn họ đại biểu cho lập trường khác nhau, lại thêm Hoa Nương ở giữa, Vân Tranh và Tiếu Lâm trở nên khách khí tới gượng gạo, nhưng về công mà nói, Tiếu Lâm làm giám quân vẫn là tin có lợi cho Vân Tranh.
Thành Đô vào tháng chín trời âm u suốt ngày, mưa không lớn, nhưng không biết ngừng là gì, mây đen bao phủ bầu trời Thành Đô, đem tới cái lạnh se se cuối thu, Vân Tranh ngẩng đầu nhìn trời, đúng là thời tiết thích hợp để làm hai việc, giết người và ly biệt.
Đại Tống xử tử nữ tù cực kỳ vô xỉ, không cho bọn họ mặc quần áo, cho nên Lưu Ngưng Tĩnh cũng phải trần truồng, thỏa mãn tâm tư dơ dáy nhất của con người.
Ngay từ sáng sớm, bất chấp mưa gió, bách tính Thành Đô đã tụ tập kín hai bên đường, người chỉ chỏ, người chửi bới, hoặc ném đá vào hàng từ tủ giải đi trên đường, tới khi Lưu Ngưng Tĩnh không một mảnh vải che thân bị buộc trên giá do xe trâu kéo, nhiệt tình của bách tính Thành Đô lên tới đỉnh điểm.
Lưu Ngưng Tĩnh cắn chặt răng hiên ngang ngẩng đầu lên, nhưng hai chân lại cố gắng khép lại che đi chỗ xấu hổ, đầu không ngẩng lên cũng không được, bởi vì quay đi đâu cũng có một đống ánh mắt không hề tốt lành chỉ chỏ bàn tán, thi thoảng lại vang lên những tràng cười tởm lợm.
Con người mặc y phục là để tách biệt với dã thú, nay triều đình Đại Tống dùng danh nghĩa chính nghĩa, tước đoạt tôn nghiêm cuối cùng của một nữ tử không còn khả năng kháng cự.
Vân Tranh cho rằng, Lưu Ngưng Tĩnh chết chưa hết tội, băm thây, xé xác đều đáng đời, nhưng y không đồng ý xỉ nhục một con người như thế.
Trước khi giải phạm nhân ra pháp trường Vân Tranh đã phản đối chuyện này, Trương Phương Bình làm như không nghe thấy, sau khi kiểm tra thân phận xong, lột sạch y phục của Lưu Ngưng Tĩnh, trói lên xe tù mới nói với Vân Tranh: - Sau này ngươi bắt được nữ phỉ tội ác cùng cực, bất kể có thích hay không đều phải làm như lão phu, ngươi hãy chú ý lập trường của mình, với sĩ đại phu, đám người này không chỉ tạo phản, mà cón khinh thường lễ pháp, mà lễ pháp là vốn lập thân của sĩ đại phu, không cho phép nhân từ.
Vân Tranh không bình luận thêm, y chỉ một bãi nước bọt, kẻ nào mới đang dẫm đạp lên lễ pháp?
Truyện khác cùng thể loại
222 chương
115 chương
17 chương
31 chương
49 chương