Một nữ tử mà vào nhà lao thì đời này vô vọng rồi, đây là điều ai cũng biết, hình phạt của kẻ thống trị với nữ tử từ xưa tới nay vừa vô xỉ vừa hạ lưu, được chặt đầu đã là may mắn, cho nên Cát Thu Yên có thể nói là người quyết tâm giải cứu Lưu Ngưng Tĩnh nhất. Trăng rời núi đông, nước sông yên lặng, Cát Thu Yên xòe lòng bàn tay, hai con đom đóm lấp lánh ánh sáng xanh biếc vội vàng bỏ trốn, vì không thích ở cùng với đám nam nhân thô bỉ, Cát Thu Yên tung mình tới dưới một cây tùng, chỉ có ả, nha hoàn Mai Hương không biết đi đâu rồi. Dưới chân có bát sứ to đựng nửa bát cơm, đó là bữa tối, nhưng ả không có tâm tình ăn uống. - Mai Hương, Mai Hương, ngươi đâu rồi? Cát Thu Yên gọi mấy tiếng mà không ai trả lời, lòng có linh cảm không lành, choang một tiếng, rút trường kiếm thủ trước ngực, đi nhanh vài bước, lòng không ngừng trầm xuống, đám người gác ở đầu cầu mặt tím ngắt, bọt trắng sùi ra từ mũi, đang co giật liên hồi, còn tên hòa thượng béo ngồi ung dung trên tảng đá, bên cạnh có một tên đạo sĩ tai dơi mặt chuộc, đạo bào tơi tả nhưng đôi mắt lóe hàn quang khiếp người. Nhìn thấy nha hoàn của mình, Cát Thu Yên quyết đoán vung kiếm rạch cổ họng, máu tuôn ra ồng ộc, nhưng Mai Hương lại tỏ ra vô cùng khoan khoái, vẻ đau đớn trên mặt biến mất. Hàn Lâm không nói không rằng, kiếm đâm tới một cách âm thầm, Cát Thu Yên nhảy ngay lại, trước đó giao thủ một lần rồi, biết không phải là đối thủ của tên đạo sĩ khủng bố này, muốn chém đứt cầu treo cũng không kịp nữa, thanh kiếm kia truy cổ họng ả theo như mọc mắt, sơ xảy một chút là mất mạng. Ngũ Câu nhìn Cát Thu Yên khốn khổ né tránh những đường kiếm đoạt mạng của Hàn Lâm, buông một tiếng thở dài: - Nể mặt cùng là tín đồ Phật, ta đã giúp ngươi cầm chân lão đạo nửa chén trà, ngươi lại không biết trân trọng. Vân Tranh đã dẫn người qua cầu treo, lập tức sai Bành Cửu và Lương Tiếp xông lên, nhạt nhẽo nói: - Đừng chống cự vô vị tốn thời gian của ta. Hàn Lâm giữ thân phận, có người tham gia cuộc chiến là rút lui, ông ta biết Vân Tranh là kẻ không có mảy may tôn trọng cái gọi là tinh thần võ đạo nào hết. - Một!... Hai!... Ba!... Cung nỏ liên tục phát xạ, nhanh chóng bắn xuyên bắp chân Cát Thu Yên, kết thúc cuộc chiến không hề có ý nghĩa, Bành Cửu dùng sống đao vỗ vào cổ tay ả, đánh rơi kiếm, định xông tới khống chế thì Cát Thu Yên cố sức dùng chân còn lại đạp đất vọt lên muốn tự sát, nhưng Lương Tiếp ném chùy xích ra, quấn lấy chân ả kéo lại, ngã xấp xuống. Vân Tranh đếm xong là chẳng buồn nhìn kết cục của Cát Thu Yên, cũng chẳng hứng thú muốn xem khuôn mặt dưới tấm sa mỏng của nữ bồ tát Di Lặc giáo xinh đẹp cơ nào, đủng đỉnh đi tới bên Ngũ Câu, nhìn cái mặt sưng húp của ông ta, trêu chọc: - Hòa thượng xúi quẩy đi tới đâu cũng chịu tội. - Ta không vào địa ngục thì ai vào? Ngũ Câu chắp tay làm bộ mặt vô cùng thần thánh: - Còn ngươi, có phải rảnh rỗi quá không lại đi trêu chọc vào Di Lặc giáo. - Lần này là bọn chúng tự tìm tới ta, ta hoàn toàn oan uổng, thong thả kể cho ông nghe. Còn đùa được là tốt, Vân Tranh tự mình dìu Ngũ Câu vào trong chùa, ông ta bị người ta đánh rất thảm, từ trên xuống dưới không chỗ nào lành lặn, Hàn Lâm cũng trong lúc qua sông va phải đá ngầm bị rạn xương sường, chỉ là ông ta cắn răng không nói ra, cho nên một tăng một đạo ăn xong liền đi ngủ. Những người bị bắt không được ăn cơm, cho nên không sao hết tạ ơn trời biển của quân tốt, rồi tích cực giúp họ dọn dẹp chùa để nghỉ ngơi, nhất là thanh lý cái giếng bị hạ độc. Hầu Tử, Hàm Ngưu lấy quan thiếp của Vân Tranh tới Lợi Châu ngay trong đêm, công lao tiễu phỉ này tất nhiên chia đều cho các nhà, làm họ hết sức tích cực, thêm cơ hội cho con cháu nhập sĩ đồ với thương nhân như Hoàng gia, Trịnh gia, Lương gia mà nói là thứ họ khao khát hơn cả tiền bạc, Lục gia là nhà địa chủ, lại theo đạo trung dung, vào làm quan không quá tha thiết. Nhìn mỹ nhân dưới ánh đèn tất nhiên cực kỳ kiều mị, nhất là khi mỹ nhân mồ hôi đầm đìa càng làm người ta động lòng, dù Lương Tiếp hay Bành Cửu đều nuốt nước bọt liên hồi, chỉ tiếc nhìn được chứ không chạm vào được, Giáp Tử doanh quản điều dâm nhục cực nghiêm, phạm tội là đuổi cả nhà khỏi doanh. - Kết cục của ngươi sẽ giống Lưu Ngưng Tĩnh, đều bị đưa tới chỗ Trương Phương Bình, vậy là Giáp Tử doanh được yên tĩnh rồi, bọn ta trước nay không muốn gây thù chuốc oán với các ngươi, là do các ngươi dồn ép bọn ta quá mức, nếu không Di Lặc giáo các ngươi có diễu hành qua trước mặt ta thì ta cũng mặc xác. - Yên tâm, Giáp Tử doanh ta rất sạch sẽ, không ai đụng chạm vào ngươi, nhưng tới chỗ Trương Phương Bình thì khó nói lắm, có điều nếu ngươi muốn tự sát làm phiền để ta giao ngươi ra đã được không, đừng chết ở chỗ ta. - Ta không định hỏi tới chuyện Di Lặc giáo, nếu các ngươi không tới tìm ta thì chúng ta sẽ chung sống hòa bình, cho nên ngươi cũng không cần bày ra bộ dạng tam trinh cửu liệt đó. Vân Tranh ngồi trước mặt Cát Thu Yên, cố gắng làm công tác tư tưởng, y thực sự không muốn dây dưa với đám cuồng tín, thời buổi này do hạn chế thông tin nên mọi người chưa nhận thức đầy đủ sự nguy hại của đám người này, nhưng ở thời ngày nào cũng có một vụ đánh bom liên quan tới xung đột tôn giáo thì y biết quá rồi: - Có phải ngươi là kẻ tấn công Triệu Công sơn không? Cát Thu Yên không tiếp nhận thiện ý của Vân Tranh, nghiến răng rít lên: - Đúng thế, Triệu Công sơn tích lũy tài sản rất nhiều, lại vừa vặn ta có chuyện cần chúng phối hợp, cho nên... Vân Tranh cười khổ: - Cho nên ngươi tiêu diệt chúng? Ngươi có biết Hoàng Trụ đánh Ngưu Oa Sơn, không tha cho bất kỳ ai, dù là nữ nhân trẻ nhỏ không? Vân Tranh im lặng một lúc, giọng trở nên lạnh lẽo hơn: - Quan binh bắt cường đạo, từ phương diện nào mà nói đều không sai, những người chết oan đó, ta thừa nhận không hay ho gì, nhưng sao ngươi làm như ta là tên ác ôn gây ra chuyện đó? - Còn nữa, sáng nay ngươi tặng ta sáu cái đầu người, ta tin đều là người vô tội, các ngươi giết như ngóe, tới khi người khác giết người của mình thì bắt đầu oán trời trách đất, cứ như mình là lương dân vô tội, tên Triệu lão đại cũng thế, lấy giết người để củng cố uy danh, để mua vui, chuyện ghê tởm như rạch bụng nữ nhân mang thai cũng làm, Di Lặc giáo các ngươi thì giết cả nhà Hoàng Trụ, họ có tội tình gì sao? Cho nên khi lão tử đây còn nói chuyện tử tế thì ngậm mồm lại, loại người như các ngươi dù chịu hình phạt ác độc nhất cũng đáng. Ghét nhất cái loại người này, khi mình gây thống khố với người khác thì là chuyện thiên kinh địa nghĩa, còn mình xước một cái ngón tay thôi thì bảo người khác không coi mình là người. Dù là mỹ nữ cũng chẳng hứng thú muốn nhìn nữa rồi, nhìn chỉ thấy buồn nôn. Sau khi bố trí quân sĩ lập doanh cắm trại xong thì đã là canh ba, Vân Tranh vẫn không nghỉ ngơi mà ngồi dưới ánh đèn leo lét xem xét hành trình sau này, dù đi đường nào, mục đích cuối cùng của y vẫn là Ngân Châu. Vân Tranh kéo đường thẳng tới Lũng Hữu, y quyết định đi qua lãnh địa người Thổ Phồn rồi đánh đường vòng tới Ngân Châu, nếu đã đi khai thác thương đạo, tất nhiên không thể qua loa, mà từng nơi từng bước đều phải khai thác hết giá trị của nó, Lục gia năm xưa có vài người đã qua nơi này, khá hiểu người Thổ Phồn ở Lũng Hữu, lẩm bẩm: - Vậy thì đi qua Kỳ Sơn đạo, tới dải Hà Hoàng là liên hệ được với người Thanh Đường... - Không nên, người Thổ Phồn phân thành các bộ lạc không phụ thuộc vào nhau, nhưng phong tục không khác gì, nơi đó lại đang chiến loạn không thôi, ngươi muốn mượn đường tới Ngân Châu không thỏa đáng. Một giọng nói bất giờ vang lên sau lưng, Vân Tranh giật mình, nhưng nhanh chóng thả lỏng, đưa mắt nhìn Lương Tiếp dựa lưng vào cửa ngủ say, quay người chắp tay với trung niên văn sĩ từ tượng phật đi ra: - Nguyện nghe kỹ hơn.