Khi Lưu đô đầu vừa đi vừa buộc đai lưng đi ra thấy Vân Tranh mặt u ám ngồi đó uống nước sôi, bên cạnh có một tiểu cô nương bất an cuộn tròn ở góc tường, mặc cái áo vải thô rách rưới, giày cũng không có, tóc rối bù xù buông xõa trên khuôn mặt trái soan thanh tú, ánh mắt rụt rè nhìn quanh, mũi nhỏ bị lạnh mà ửng đỏ. Nhìn tiểu cô nương kia một lượt từ trên xuống dưới, chăm chăm vào mấy phần da thịt lộ ra dưới lớp áo rách, tiểu cô nương này da hơi ngăm đen một chút, còn không chê vào đâu được, Lão Lưu tặc lưỡi tiếc nuối, sao không sớm biết ở đây có thứ hàng ngon lành như vậy, lấy ra hai lượng bạc, đặt trước mặt Vân Tranh: - Ta thua, đây là tiền đánh cược, thu lại đi, gặp chủ bạ nhớ nói ta đã trả tiền cược. Vân Tranh từ từ ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt bình tĩnh, nhưng có chút nguy hiểm. Lưu đô đầu nhún vai, hắn tiếp xúc với đủ loại người, không dễ dọa, nhưng phải nói là hơi ngán ánh mắt này: - Ha ha, đừng giận, lão chủ bạ muốn thử ngươi một chút, huyện ta mười lăm năm qua chỉ có duy nhất một vị tú tài thôi, Hoắc tiểu tử ở thôn Quang Nghĩa thì thi được đồng sinh xong đã ngơ ngơ ngẩn ngẩn, chẳng hi vọng gì, giờ có đứa trẻ khác lạ như ngươi, tất nhiêu phải thử một chút. Sự bất quá tam, phú quý không được dâm, bần tiện không được đổi, uy vũ không khuất phục... À, lấy lão bảo tử nơi này ra đóng vai uy vũ không hợp cách lắm. Vân Tranh không thèm đáp, y giận không phải vì bị người ta lấy ra cá cược, mà vì chuyện xảy ra ở cái thanh lâu này, chẳng phải nói thanh lâu thời Tống là chốn văn nhân mặc khách tới tìm tri kỷ sao, những kỹ nữ nơi đó không chỉ xinh đẹp như hoa, còn biết đọc sách ngâm thơ, đàn ca càng là sở trưởng, sao lại biến thành chỗ bán buôn xác thịt thảm cảnh nhân gian thế này. - Ha ha ha, chính là bộ dạng này, đúng đấy, nếu tiểu tử ngươi dán thêm bộ râu, lưng còng một chút, tóc hoa râm, thì chính là lão chủ bạ, ngươi giận Lão Lưu này thì cứ việc, nhưng … Lưu đô đầu đi tới ngồi xuống, tự rót trà tự uống, giọng nhỏ hơn: - Biết không hả tiểu tử, người thực sự có tiếng nói ở Đậu Sa huyện này là chủ bạ không phải là huyện tôn, Đậu Sa huyện xưa nay dân phong bưu hãn, đào hộ thường xuyên xuống núi đánh cướp. Nay chặt đầu tên này, mai tên khác xuất hiện xưng vương, không có chủ bạ trấn giữ, Đậu Sa huyện đã sớm thành cái ổ cường đạo. - Những lời ngươi nói với ta, ta coi như chuyện cười kể lại cho đồng liêu trong huyện nha, ai cũng chế nhạo ngươi khoác lác, chỉ có chủ bạ là tin thật. Ta cũng không hiểu sao lại tới tai chủ bạ, sau đó ông ta giao cho ta một tờ giấy, thế là có những chuyện sau này. Vị chủ bạ đó muốn gì ở mình? Câu trả lời của Lưu đô đầu chỉ khiến Vân Tranh nảy sinh khúc mắc mới, chỉ là không cần hỏi hắn, hắn là tên ngốc người ta bao sao làm thế: - Đây là tỳ nữ đầu tiên của nhà đệ, tên là Tịch Nhục, đừng có gọi sai. Lưu đô đầu nhăn mặt: - Không đặt cái tên nào dễ nghe hơn được à, tỳ nữ tên Tịch Nhục, người ta sẽ nghi ngờ học vấn của ngươi. Văn Tranh nghiêm túc đáp: - Đệ luôn cho rằng tên do cha mẹ đặt là tốt nhất, nếu đã là cha mẹ cô ấy đặt, vậy không được lựa chọn... - Được rồi, nói đi nói lại thì đám người đọc sách các ngươi luôn có lý lẽ, lão tử chẳng dại vác đá đập chân mình, tiểu tử ngươi thích bêu mặt thì cứ việc. Lưu đô đầu xua tay, cái khoản này nói tới là muốn đau đầu: - Phải rồi, chủ bạ nói ngươi ở công trường lãng phí thời gian, bảo ngươi về ôn tập bài vở, chuyện khác ông ấy có thể giúp, thi cử phải dựa vào sức ngươi. - Đừng, lão ca bảo đệ về, đệ đi đâu kiếm tiền? Vân Tanh cuống lên, nếu không có công việc quản sổ sách ăn uống ở công trường, y không thể ngang nhiên mua bán giúp sơn dân kiếm tiền, nhà vừa có thêm Tịch Nhục lại chặn đường kiếm cơm của y, quá bằng hại nhau: - Kiếm tiến gì? Ta xem sổ sách rất sạch sẽ, đám lao dịch ăn no nứt bụng, thi thoảng còn có canh trứng, chẳng lẽ ngươi moi tiền được ra từ trong đá? Lưu Đồ đầu lấy làm lạ. - Mỗi ngày kiếm được 300 đồng, huynh bảo ta bỏ thế nào đây? Vân Tranh lấy đĩa bánh trên bàn đưa cho Tịch Nhục ăn tạm, hôm nay y có nhiều việc phải nói với Lưu đô đầu: Tịch Nhục nhìn y với ánh mắt nửa sợ nửa mừng, cẩn thận đưa tay lấy đĩa bánh, rụt lại thật nhanh, chui vào góc xoay người cho bánh vào mồm, nàng ba ngày rồi không có gì bỏ bụng. - Cái gì? Lưu đô đầu đứng bật dậy tóm cổ Vân Tranh: - Ngươi có biết bổng lộc một tháng của lão tử là bao nhiêu không? 900 đồng, mẹ nó, đó là xách đầu đi mạo hiểm mới kiếm được. Nói... À đại gia, hiện giờ ngài là đại gia, hi hì, cách gì kiếm tiền hay thế? Nhìn hắn chuyển sang bộ dạng khúm núm, Vân Tranh cười: - Đáng đời huynh, ôm một núi vàng mà để chết nghèo, giờ cơm trưa tới rồi, hôm nay ăn một bữa ngon đi, số bạc này của đệ. Vân Tranh nói xong nhởn nhơ vơ chỗ bạc đánh cược gì đó y chẳng rõ lắm trên bàn, có tiền cứ lấy đã, lúc này không cần lịch sự với hắn. Tịch Nhục thấy Vân Tranh đi rồi, cầm đĩa bánh ăn dở, nghĩ thấy không thích hợp, cho bánh vào trong cái áo rách, bỏ đĩa lại đi chân đất đuổi theo, nàng thấy hôm nay mình vô cùng may mắn, gặp được người tốt, không những có quần áo mặc, có bánh để ăn, người tốt như thế không theo sát mới dại. Lưu đô đầu chỉ bóng lưng Vân Tranh tức không nói lên lời, nhưng chẳng mấy chốc bỏ tay xuống, tên tiểu tử này tính thối hoắc, nhưng mà không nói phét, một ngày 300, một tháng kiếm được... Bao nhiêu nhỉ, à kiếm được hơn 10 lượng, nghĩ thôi đã chảy nước miếng, vội đuổi theo, hô: - Hầu Tam, con mẹ nó chết dẫm ở đâu rồi, chuẩn bị xe trâu cho lão tử. Ba người họ rời đi, nhưng đại sảnh không vì thế mà yên tĩnh, tấm rèm hoa dày vén lên, lão bảo từ dìu một ông già đi ra, ông già đứng ở chỗ Vân Tranh vừa ngồi, tay gõ bàn nói: - Hạnh Hoa, tính ngươi luôn cương cường, hôm nay đối diện với một thiếu niên lớn lối lại không nói được gì? Ta nhớ trước đó không lâu, ngươi nói với ta sẽ dọa cho y sợ tè ra quân mà. - Lão gia, nô tỳ vốn tính sẵn phải nói gì rồi, thậm chí giá nữ tử người Bặc kia định hét tới 1 quan 500 đồng, đó là giá trên trời, đợi y mặc cả mới đối phó, ai ngờ.. - Ai ngờ y ném ra hai lượng bạc chứ gì, ngươi không phải người vì vài lượng bạc mà sợ, nói xem, còn gì đặc biệt? Ông già ngồi xuống, vẻ mặt hứng thú: - Là vì ánh mắt của y, lúc đó nô tỳ cảm giác vô cùng nguy hiểm, giống như có dã thú sẵn sàng nhào bổ tới ăn thịt người vậy. Nô tỳ vốn kiếm cơm bằng nghề ăn thịt người, gặp không ít kẻ tàn ác, bọn chúng chỉ hung tợn bề ngoài, không có ánh mắt kinh khủng như thế, vì vậy không thể làm theo kế hoạch, xin chủ nhân trách phạt. Hạnh Hoa quỳ xuống trước mặt ông già: - Ồ, thú vị đấy, rất thú vị, Đậu Sa huyện lâu lắm rồi không có người đặc sắc như thế, giờ lão phu tin một ngày y có thể kiếm 300 đồng rồi, hay, hay lắm. Ông già lẩm bẩm phất tay bảo Hạnh Hoa đứng lên: Người này chính là “vua không ngai” ở Đậu Sa quan, năm nay đã sấp xỉ bảy mươi nhưng bảo đao chưa già, ôm lấy Hạnh Hoa, đặt ả lên đùi, ngón tay nâng cằm ả, thuận theo cái cằm trắng nõn đi xuống, thuần thục cởi cúc áo cổ, mân mê xương quai xanh: - Gần đây không có chuyện gì chứ? - Ngày nào Đậu Sa huyện còn lão gia trấn giữ thì có thể có chuyện gì được chữ? Tấm thân yêu kiều, giọng nói nũng nịu, nhất là cặp mông tròn trên đùi khẽ cựa quậy, Tiêu chủ bạ không kiềm lòng được, bàn tay già nua thô ráp luồn qua cổ áo, nhìn y phục bên ngoài Hạnh Hoa có thể thấy bàn tay đó xuồng xã thế nào, ông ta lập ra thanh lâu này, giao cho ái thiếp của mình quản lý, tất nhiên không thể dựa vào cái thanh lâu để khống chế cả huyện, ít nhất thu thập được nhiều thông tin khẩn yếu, tới nay Hạnh Hoa làm rất tốt. Bàn tay lão luyện của Tiêu chủ bạ chẳng mấy chốc làm Hạnh Hoa thở dốc liên miên, người như con mèo nhỏ phủ phục trên đùi Tiêu chủ bạ, mông nhổng lên, váy áo mỏng manh dán sát lên đường cong uyển chuyển của bờ mông tròn lẳn: - Phải rồi lão gia, hình như tiểu công có ý với Lâm tiểu thư, mấy hôm trước còn cùng nhau đi dạo làm thơ. - Cái gì, nha đầu Lam Lam đó chẳng phải còn nhỏ à? Tiêu chủ bạ ngạc nhiên, bàn tay nhăn nheo gân guốc đang nhào nặn quả tuyết lê láng mịn dừng lại: - Lão gia, đó là chuyện bao lâu rồi, Lâm tiểu thư năm nay đã mười bốn, giờ đã thành thiếu nữ rất xinh đẹp đó, không hề thua kém tiểu thư Lương gia. - Ngươi chắc chắn không? Hạnh Hoa giảu môi nói: - Lão gia, có khi nào nô tỳ nói không đúng chứ? - Thế thì tốt, rất tốt, ha ha ha … Tiêu chủ bạ cười vô cùng sảng khoái, Lâm huyện đó ỷ mình là dòng dõi thư hương, luôn nhìn người khác bằng nửa con mắt, để xem khuê nữ bảo bối của ông ta đi thích tôn tử mình, người xuất thân quân ngũ mà ông ta khinh bỉ thì sẽ phản ứng ra sao, ông ta tin tôn tử mình ra tay là thành công, dù sao nó cũng là tú tài duy nhất trong huyện này mười lăm năm qua, hơn nữa thủ đoạn đối phó với nữ nhân rất cao cường.