Trí Tuệ Đại Tống
Chương 180
Vân Tranh rảnh rỗi là ra phố đi dạo, những quán trà bên đường là địa điểm được y yêu thích nhất, thế nhưng không uống trà trong quán, mà Hàm Ngưu sách lò theo sau, tới quán ngồi xuống tự đun trà uống, thế là không bao lâu có tiếng tăm không nhỏ trong giới uống trà Thành Đô, giờ người phú quý vào quán trà là chắp tay gọi một tiếng "thừa phụng lang", sau đó tới uống ké một chén trà thơm ngát.
- Vân thiếu huynh, thời buổi này ít ra ngoài thôi, đám quỷ nghèo nhìn huynh đệ chúng ta, mắt như sói vậy, mùa đông năm nay tuyết rơi không ngừng, tằm chết hết cả, đám người đó không có việc làm, không có cái ăn, nếu nảy tâm tư ác độc thì phiền.
Vân Tranh gật gù:
- Nghèo sinh gian kế, giàu mọc lương tâm, huynh đệ chúng ta nhìn thì thanh nhàn, nhưng có ai không nuôi cả một cái nhà lớn, rồi còn nha hoàn phó dịch, láng giềng sang mượn lương cũng chẳng thể từ chối.
Đang trò chuyện thì một thương cổ béo ú đi vào, tự nhiên rót một chén trà uống cạn, ghé đầu tới thì thầm với giọng kịch tính:
- Mọi người biết chưa, ở bên Cẩm Giang có chuyện lạ, một số ngư phu đi đánh cá, kết quả là vớt được từ dưới sông lên một người đá một mắt, không biết là ở dưới sông bao năm, trên đó phủ kín rêu, ngư phu cạo đi, hiện ra dòng chữ, có biết là gì không?
- Nói mau nói mau, viết gì?
Thấy người này nói thần bí như vậy, Vân Tranh và mấy thương cổ kia vội thúc giục:
- Đó là lời mất đầu đấy, chư vị huynh đệ chớ có truyền ra nhé.
Sau khi mọi người đồng loạt gật đầu, người đó mới nói thật nhỏ:
- Thử vật nhất xuất thiên hạ phản.
Mấy thương cổ lớn tuổi nghe thế mặt trắng bệch, hai tên tặc khấu Vương Tiểu Ba, Lý Thuận tạo phản, giết quá nửa người Thành Đô, mới qua được mấy chục năm, lão nhân có tuổi đều nhớ rõ ràng thảm cảnh khi đó, khó khăn lắm mới khôi phục được chút phồn hoa, giờ lại có họa sao?
Mọi người đưa mặt nhìn nhau, rồi bất giác nhìn về phía đám quỷ nghèo đang ngồi co ro dưới mái hiên, mắt thất thần đợi có người thuê kiếm cái ăn, tất cả đều rùng mình.
Một thương cổ béo chỉ đỉnh núi phủ tuyết nói:
- Nhìn đi, tuyết rơi bao ngày rồi, hơn mười ngày rồi, chư vị ca ca, trừ Vân tiểu đệ mới tới, chúng ta sống ở Thành Đô đã mấy đời, đã bao giờ nghe nói tới tuyết lớn vậy chưa, điềm báo đấy, nghiệt chướng đấy, đừng quên Thừa Yên quan bị sét đánh cách đây chưa lâu.
- Đừng lo, Vĩnh Hưng quân ở ngay đây, đám quỷ nghèo không dám giở trò đâu.
Có người cố gắng trấn an đám đông:
Vân Tranh mặt lập tức sa sầm:
- Các vị ca ca, ngàn vạn lần, vạn vạn lần đừng tin Vĩnh Hưng quân, bọn chúng trừ biểu diễn mấy quân trận, xếp hàng đi lại cho đẹp thì làm được gì? Mọi người đều biết tiểu đệ từ Đậu Sa huyện tới đây, ai mà muốn rời quê hương cố thổ chứ, nhưng vì an nguy của ấu đệ, không đi không được, khi đó loạn dân công phá Đậu Sa quan, cảnh tượng đó thảm lắm, giờ kể lại cũng không dám, các vị ca ca đều là người từng trải kinh nghiệm, hẳn là đều tưởng tượng ra được.
Mấy vị lão ca ca im lặng gật đầu.
- Nơi đó chết quá nửa, đệ gặp ác mộng hơn một tháng, rồi bệnh nửa năm. 200 Vĩnh Hưng quân đi đánh mấy chục tên đạo tặc còn thủ trong quan, vậy mà tử thương nặng nề, nếu không có bách tính giúp, bọn chúng chẳng được tích sự gì, loạn dân chạy rồi còn vòi tiền bách tính, nói là khao quân.
Không ai còn nói ra lời được nữa, thảm sát Đậu Sa quan một trong số ít chuyện lớn mấy năm qua, là thương cổ tin tức linh thông, lại có đủ loại quan hệ với phú thương Đậu Sa quan, nên biết tương đối chi tiết.
Sau bạo loạn thì ai xui xẻo nhất? Còn chẳng phải là những phú hộ bọn họ sao.
- Tiểu đệ ít tuổi, không có chú ý gì, giờ xin thỉnh giáo lão tổ tông Lục gia, đệ là tộc tế, lão nhân gia không thể bỏ mặc không quản, cả cái phủ Thành Đô này chỉ có lão nhân gia bình an vượt qua loạn Vương Tiểu Ba và Lý Thuận thôi, chắc có cách.
Vân Tranh nói xong đi luôn, ngay cả tiền ném lên bàn cũng không đếm:
Những người khác cũng không còn tâm tư uống trà nữa, rầu rĩ chắp tay từ biệt, rồi không biết là ai lên tiếng:
- Chuyện này đúng là chỉ có Lục ông mới giúp được mọi người, huynh đệ cũng đi bái phỏng đây.
Vân Tranh ngồi trong xe ngựa he hé rèm nhìn ra ngoài, quả nhiên những người kia ai nấy vội vàng về nhà, một số thì đánh xe ra ngoài thành.
Khép mắt lại, xem xét lại thật kỹ những sơ hở của mình, tới giờ không lộ ra chút nào, nếu như đám phú thương đó đã giàu mà bất nhân thì đừng trách bách tính nổi sóng gió, Vân Tranh tính mình vào hàng ngũ tiểu dân bách tính, dù có nhiều tiền bao nhiêu y vẫn cố chấp cho mình là một bách tính.
Hạt giống khủng hoảng đã gieo xuống rồi, giờ thong thả đợi nó nảy mầm, trưởng thành, ra quả thôi. Giờ dưới đồ đao kè cổ, đám người tự tư tự lợi này có thể kiên trì tới bao giờ?
Vân Tranh thấy tạo phản không có gì sai hết, không có cái ăn nữa, sắp chết đói rồi, không tạo phản thì cũng chỉ còn đường chết thôi, mình mà gặp chuyện này thì càng làm quá đáng hơn, y chưa bao giờ là thuận dân hết.
Tin đồn đi nhanh hơn gió, khi Vân Tranh đi thăm Bành Lễ tiên sinh trở về thì thấy Tiếu Lâm võ trang hoàn bị, hắn cần tìm hiểu rõ căn nguyên sự kiện, chuyện này còn quan trọng hơn cả giám sát kho thuốc nổ của Vân gia.
Các dấu hiệu của tạo phản đã có đủ, người đá, châm ngôn, thiên tai, giờ trong mắt Tiếu Lâm, Thành Đô đã nguy như trứng chồng, người Thục lại có truyền thống tạo phản.
- Chuyện đang xấu đi rất nhanh, nguy cấp vạn phần, ta đã truyền tin đi rồi, thời gian tới ngươi chớ ra ngoài.
Tiếu Lâm dặn dò xong rồi vội vàng nhảy qua tường.
Tuyết lớn chỉ cần rơi thêm một ngày là nguy cơ lớn thêm một phần, người Thành Đô chẳng có mấy kinh nghiệm về tuyết mới đột nhiên phát hiện ra, tuyết ngừng rơi mới là phiền toái, mặt trời mãnh liệt chiếu xuống mà sao lại càng ngày càng lạnh? Đến khi hàn vụ bốc lên, sự kiện người chết lạnh đã xuất hiện không thể tránh khỏi.
Thực ra người chết không nhiều, đa phần là ăn mày lưu manh sống vất vưởng không có nhà để về, sáng sớm nha dịch nha dịch kéo xe chở xác người, gây ra chấn động không nhỏ.
Đến khi quan phủ nhận ra chuyện như thế sẽ kích thích nhiều người, đổi thành nhặt sáng trong đêm thì đã muộn, toàn bộ Thành Đô bao phủ dưới bóng mây đen sợ hãi.
- Bắt đầu có người chết rồi.
Mặt Tiếu Lâm còn lạnh hơn cả trời ngoài kia.
Không biết có phải do tác động tâm lý không mà từ khi biết Tiếu Lâm là mật thám, Vân Tranh cảm giác hắn rất u ám, làm ra vẻ bình thường thắc mắc:
- Thì sao, năm nào sương lạnh xuống chẳng có người chết rét, như năm ngoái ở Đậu Sa huyện chết những 16 người, nghe nói khác nơi khác cũng tương tự.
Tiếu Lâm húp bát cháo nóng do Tịch Nhục đưa cho, giờ trong Vân gia chỉ còn cô nương ngốc đó là đối xử với ông ta không đổi, hạ nhân không biết chuyện đã đành, đám người Đậu Sa trại lúc nào cũng nhìn ông ta với ánh mắt thù hằn xen lẫn khinh bỉ, có lần nửa đêm hắn giật mình thức giấc, vì thấy đôi mắt lành lạnh nhìn mình trên cây, đoán chừng không phải cố kỵ thân phận của hắn thì có mũi dạ tiễn bay xuống rồi, ngay cả Vân Tranh đối xử với hắn khách khí, không tùy tiện như trước.
Ông ta dám thề không hề biết việc Hàn Lâm làm, càng không có ác ý với Vân Tranh, thậm chí báo cáo gửi lên xu mật viện về sự kiện ở Nguyên Sơn còn che giấu giúp Vân Tranh, nhưng chẳng thể giải thích, căn bản người ta luôn mang thái độ nghi ngờ, đó là cay đắng của nghề này.
Bây giờ tạm thời có cớ để rời Vân gia, Tiếu Lâm thấy như giải thoát, cầm lấy vò rượu ở góc tường, tu một hơi:
- Ta lấy làm lạ, họa loạn lần này không biết kẻ nào dẫn dắt, tra không ra manh mối, ngư phu vớt người đá lên không ai biết, không ai chứng kiến cảnh vớt người đá, nhưng ai dứt khoát thề là có người đó, mười người lại nói mười kiểu khác nhau, không tìm ra tin tức hữu dụng.
- Rõ ràng có kẻ mưu đồ bất lương đang ẩn nấp, đợi sự việc phát triển tới mức không thể cứu vãn, mới giơ tay hiệu triệu quy tụ bạo dân.
- Chuyện người chết rõ ràng là do sương giá gây ra, nếu mọi năm thì bách tính chỉ thở dài tặc lưỡi thôi, nhưng giờ nhiều người xì xào bàn tán do chết đói, khủng hoảng mới là vấn đề lớn nhất ở Thành Đô.
Truyện khác cùng thể loại
222 chương
115 chương
17 chương
31 chương
49 chương