- Đừng lo, y làm ra cái vẻ lo nước thương dân lừa cô thôi, chẳng qua là lấy cớ không truyền thứ này ra ngoài để kiếm thật nhiều tiền. Hoa Nương bước chân vội vàng đi từ ngoài vào, ôm thêm hai vò rượu nữa: - Ngươi toại nguyện rồi nhé, giờ một vò rượu bán với giá năm mươi quan rồi đấy. Lục Khinh Doanh thất kinh, mắt mở to: - Có câu Tân phong mỹ tửu đấu thập thiên, ý nói một vò rượu ngon ở triều Đường giá cao nhất có mười quan, làm sao tỷ bán được năm mươi quan? - Có gì đâu, đập một vò bán một vò thôi... Thấy Lục Khinh Doanh vẫn còn chưa hiểu, Hoa Nương cười khúc khích: - Cô là thiên kim đại tiểu thư thế gia, tất nhiên không hiểu được tâm lý đám người chơi bời đó, thứ thế này càng ít càng quý, ta mời bọn họ uống thử một ít, sau đó lỡ tay đánh rơi vò rượu, hương rượu thơm nồng bốc ra, khi đó dục vọng bọn họ khơi lên, kẻ nào kẻ nấy điên cuồng, thứ họ tranh nhau không phải là rượu nữa rồi. Vân Tranh chắp tay một cái, tỏ ý bội phục. Không ngờ Lục Khinh Doanh nghe thế loạng choạng lùi lại dựa vào tường, cảm thấy mình như đứa ngốc, lòng ủy khuất vô cùng, lẩm bẩm: -... Lam Lam mệt tới ngã bệnh rồi, Tịch Nhục ăn không ngon ngủ không yên, phụ nhân trong xưởng có người bê vác nhiều khiến vai bị rách ... Bọn thiếp thân bận rộn suốt một tháng trời không kiếm được nhiều tiền như thế. Vân Tranh vội đi tới ôm vai Lục Khinh Doanh dỗ dành: - Hai chuyện này hoàn toàn khác nhau, nàng mở xưởng ươm tơ, nuôi sống hàng trăm người, bọn họ lại có gia đình, nói cách khác là nàng đang nuôi sống hàng trăm gia đình rồi. Tiền kiếm được nhiều không thể so với cống hiến với thế giới, phu nhân, nàng giúp Đại Tống nuôi sống nhiều người như vậy, phu quân bội phục cực kỳ. Nàng xem số rượu này ta vừa chơi vừa làm, chỉ tốn chưa đầy một ngày, mặc dù kiếm được nhiều tiền, nhưng chẳng có lợi cho quốc gia mà còn có hại, trừ thỏa mãn cái bụng một số người thì chẳng ích gì, căn bản không thể so được với xưởng ươm tơ của nàng, phu nhân của ta mới thực sự là nữ tử tốt, là người tốt.. Hoa Nương thấy Vân Tranh nhìn Lục Khinh Doanh với ánh mắt vô cùng trìu mến yêu thương thì hâm mộ lắm, nam tử tự nhận sai về mình để an ủi nữ nhân thật sự nàng chưa từng thấy, lại nhìn sang Tiếu Lâm đang say khướt ở góc tường, nàng sống mười năm trong ổ phỉ, toàn kẻ tham lam tiểu nhân ti tiện, thế nên khi gặp người khảng khái anh hùng Tiếu Lâm vào đúng lúc, đã ngã lòng, chỉ là khi trở lại nhân gian mới nhận ra rằng trong cuộc sống chẳng cần tới anh hùng, mà cần người hiểu phong tình như Vân Tranh cuộc sống mới muôn màu muôn vẻ. Nhìn họ phu thê ân ái, nghĩ tới bản thân, bỗng có chút chạnh lòng, hai tay ôm vò rượu chặt hơn, lặng lẽ rời đi. Lục Khinh Doanh nghĩ một lúc thấy phu quân nói đúng vô cùng, cảm giác tự hào vì dân vì nước sinh ra làm cái cằm của nàng hếch lên rõ cao. Lão bà vui, Vân Tranh cũng vui, lần đầu thấy trước kia học môn kinh tế xã hội không phải là vô ích, Lục Khinh Doanh dù thông minh, cũng không kháng lại được cái lý luận tựa đúng tựa sai từ đời sau này, xem ra tri thức đều có đất dụng võ cả, chỉ xem ứng dụng thế nào. Hầu Tử mang hai vò rượu cho Lục ông, còn chuyên môn nói rõ rượu quá mạnh, không hợp cho người già uống, chỉ mời ông cụ thử cho biết, khi uống tốt nhất pha với rượu khác uống cùng, nếu không sẽ say. Hàm Ngưu cũng được sai đánh xe tới phủ Bành Lễ tiên sinh, nói lời tương tự, song Vân Tranh cơ bản không hi vọng gì, hai vị này không phải người nghe lọt lời khuyên của người khác, mong họ không quá say là được. Tô Thức tập tà tập tễnh đi vào Vân gia, thấy dáng đi kỳ quái của nó không giống chân bị thương, Vân Tranh hỏi: - Tiểu Thức, đệ làm sao vậy? Vừa hỏi tới Tô Thức bật khóc, mếu máo nói: - Hôm qua đệ mang hai bát rượu to về hiếu kính cha, ai ngờ cha đệ say tới giờ còn chưa tỉnh, thế là bị mẹ đánh cho một trận vào mông, giờ sưng lên rồi, không ngồi được. Vân Tranh cười lớn, sai Vân Nhị dẫn Tô Thức đi tìm Tịch Nhục, xoa rượu lên mông một chút sẽ không đau nữa, lại còn man mát rất thích, kinh nghiệm trị vết thương nhỏ thế này Vân Tranh không thiếu. Rượu đã chưng cất hết, Vân Tranh lại dùng ba vò có độ cao nhất chưng ra cồn, tạm coi là cồn đi, dù sao Vân Tranh cũng không có dũng khí lấy miệng thử, thứ này không phải cho người uống, chống lại được nó phải có dạ dày của lừa. Kiếm một cái hũ tối màu lấy sáp nến bịt kín, nếu không kín thì bay hơi hết, công lao vất vả một đêm coi như vứt đi, đi xem công trình của Vân Nhị, nó sai người phó dịch ngâm vỏ cây trong chum nửa ngày, sau đó vớt ra, vỏ cây đã hút no nước, sau đó đêm đem phơi khô dưới trăng, sáng nay đã đưa đến xưởng ép dầu ép hết dịch bên trong, sau đó giờ chỉ còn gạn chất rắn đọng lại, cho vào cồn của Vân Đại, hẳn là sẽ được tô hợp hương. Huynh đệ Vân gia làm bừa làm bậy dựa vào kiến thức nửa vời của cách làm nước hoa ra áp dụng với tô hợp hương, nhưng thực ra lại cách chính xác, chỉ cần lấy vỏ tô hợp hương, ép nát, sau đó lấy bã cho vào nước đun, sau đó lại ép lấy nước, sau khoảng mười lần gạn lọc, phơi khô thế là được tô hợp hương bình thường rồi. Còn nếu đem ngâm vào cồn, chưng hết rượu đi thì được tô hợp hương tinh chế, thứ này đời sau nhiều nhà ở nông thôn xa xôi không tiện mua thuốc thường tự chế để sẵn trong nhà để chữa bệnh, không hề khó khăn, cũng chẳng có gì bí mật. Vân Tranh xem thành quả của Vân Nhị, cầm cục răn rắn lên mũi ngửi, mừng lắm, tự tin lần này thành công ít nhất phải tám mươi phần trăm rồi, đoán chừng mình làm tốt hơn người Đại Thực, đơn giản vì họ không có được cồn giống y. Tô Thức rất muốn học làm tô hợp hương, Vân Tranh nghĩ tới khổ nạn của đứa bé này ở Hoàng Châu, thấy dạy nó ít nghề không tệ. Đây là thời đại đẹp nhất, cũng là thời đại tệ nhất, Tô Thức ngây thơ hẳn sẽ không bao giờ ngâm ra bài ca bi thương thế này. - Từ khi tới Hoàng Châu Qua ba mùa hàn thực Mỗi năm thường nhớ xuân Xuân đi chẳng cần tiếc Năm may mưa sướt mướt Cùng trăng thu tiêu điều Nào ngờ bệnh thiếu niên Bệnh đi đầu đã bạc. Rồi Nước sông muốn vào nhà Mưa tới không chịu ngơi Nhà nhỏ như thuyền chài Mênh mông trong biển nước Nhà trống nấu rau lạnh Bếp nát đốt sậy ướt Đó là Hàn thực thiếp vang danh của Tô Đông Pha, Vân Tranh không muốn thằng bé này cuối cùng đi tới con đường đó. … Lại nói khi Hầu Tử đưa rượu tới Lục gia thì Lục ông đang cùng Hoàng ông, Trịnh ông uống rượu đàm đạo, chợt nghe nói tiểu cô gia Vân gia phái người mang tới hai vò rượu ngon, mời lão tổ tông nếm thử. Lục ông xưa nay luôn hứng thú với thứ Vân gia mang tới, lệnh người bảo Hầu Tử tới, định hỏi xem hai vò rượu này có gì hay. - Bẩm lão tổ tông, gia chủ nói hai vò này là tinh túy của rượu, mời người uống thử, còn nói rượu này cực mạnh, vào họng như đao cắt, vào bụng tựa lửa thiêu, vạn vạn lần không thể uống ngụm lớn, cần phải pha với rượu khác... Hầu Tử chưa nói hết ba ông cụ đã cười lớn, phẩy tay bảo quản gia thưởng rồi cho đi. - Ba người bọn ta uống hết mỹ tửu nhân gian, có thứ rượu nào chưa uống qua, cách uống rượu càng là bậc đại gia, không cần một tên tiểu tử lắm lời. Trịnh ông vuốt râu nói rất kiêu ngạo. Vò rượu vừa mở ra, ba ông cụ đã mừng khôn siết, chỉ ngửi hơi đã muốn say, nhìn sắc rượu trong hơn nước hứng từ sương, không hề có tạp sắc, riêng hai thứ này đã có thể khẳng định đây là hàng cực phẩm. Ba ông cụ nóng lòng rót ra chén, ngửa cổ uống cạn, tức thì ba cái mặt già như ba con tôm luộc, rất lâu sau mới trấn áp được hơi rượu, Hoàng ông thốt lên: - Quá mạnh. Trịnh ông lúc nãy còn mạnh miệng, giờ không nói ra lời, thi thoảng nấc một cái, người lảo đảo, mãi lúc sau mới nói được một câu: - Quả nhiên như đao cửa cổ, như lửa thiêu ruột. Nói tới đó thở dài. Lục ông hiểu ý lão hữu: - Vân Tranh là đứa bé rộng rãi, nhưng Khinh Doanh, ài, không nhắc tới nữa, ba nhà chúng ta lần trước đắc tội với con bé đó, giờ làm lão phu mở miệng đều thấy khó. Hoàng ông không cho đây là vấn đề lớn: - Chẳng qua là nó muốn đem tiểu thúc đưa tới học nhờ sao, đứa con bất hiếu của lão quá hẹp hòi, thôi, hôm nào bảo Khinh Doanh đưa thằng bé đó tới nhà lão phu học, gia học ba nhà chúng ta sâu như biển, một đứa bé học được bao nhiêu. Lần này tới Lục ông thở dài: - Chuyện này hết cơ hội rồi, tiểu thúc nhà nó đã bái được danh sư, lần trước lão phu tới Vân gia dự tiệc, gặp được ba đứa nhỏ làm lão phu vừa hâm mộ, vừa hổ thẹn, cái đám hay tung hô là thần đồng mà gặp ba đứa bọn chúng thì sợ không nói được câu nào. Người dạy chúng lại là Tô Tuân danh sĩ đất Thục ta, Quyền thư và Hành luận do người ta viết. Ba nhà chúng ta ở trước mặt người ta không có cái gì để khoe khoang cả. Thế là cả ba ông lão cùng thở dài, cầm rượu lên uống, chỉ nhấp ngụm nhỏ, nhưng lòng mang tâm sự, bất tri bất giác đều say gục ra đó.