Thành Đô, một tòa thành có quá nhiều điều để nói, tựa như cuốn sách viết mãi không hết, người mới tới nơi này sẽ không hiểu nổi vì sao lại có tòa thành ở đây, nó chẳng hề có địa thế hiểm trở để dựa vào, chẳng có giao thông đường thủy thuận lợi, một cái thành được xây dựng lên ở vùng đồng bằng trũng thấp, nhiều đầm lầy, nhiều mưa, con người đã phải tốn không biết bao nhiêu nhân lực, bao nhiêu đời để cải tạo nó thành nơi có thể sống được. Vân Tranh rất thích Thành Đô, dù là kiếp trước hay kiếp này, trước kia y đi qua nhiều thành phố lớn, Thượng Hải, Bắc Kinh, Nam Kinh, Trùng Khánh, cái thành phố đông dân thứ năm của Trung Quốc này không xô bồ, náo loạn, hối hả, gấp gáp như những nơi kia, nó có cái gì đó tĩnh lặng thanh bình, không tranh với đời. Có câu thành ngữ, sinh ở Tô Châu, sống ở Hàng Châu, ăn ở Quảng Châu, chết ở Liễu Châu. Tô Châu là đất cũ của người Việt, Việt nữ đẹp nổi danh thiên hạ, Hàng Châu có vẻ đẹp của Tây Hồ, lại phồn hoa thịnh vượng, Quảng Châu có nhiều món ăn ngon, còn Liễu Châu có gỗ chuyên đóng quan tài. Với Vân Tranh thì nơi đáng sống nhất là Thành Đô. Cảm nhận đó bây giờ vẫn y hệt như vậy, thậm chí bây giờ Vân Tranh còn thích Thành Đô hơn vì nó có nét gì đó giống Đậu Sa huyện, Thành Đô chính là phiên bản lớn hơn của Đậu Sa huyện, thi thoảng lại thấy đoàn la chở hàng dài đi qua, các thiếu nữ đủ dân tộc Khương, Hồi, Di, Bạch với trang phục hoa lệ đủ màu xinh tươi, tiếng cười vui vang lên khắp chốn, cửa hiệu nối nhau san sát suốt cả dọc đường. Thư viện là chốn hại người, ở đó quên hết cả ngày tháng, đầu óc mụ mị, giờ nhìn khắp nơi là đèn, từ các cửa hiệu mua bán, những căn nhà, sạp hàng bên phố, hay người bán hàng rong, bọn trẻ con cầm đèn đủ loại hình dáng đuổi nhau trên phố mới phát hiện sắp trung thu rồi. Không phải lần đầu vào thành nữa, nhưng đến hôm nay Vân Tranh mới đủ sự thư thái cảm thụ hết phong tình của Thành Đô, vì hôm nay y đi cùng kiều thê, dù khắp nơi là những thiếu nữ xinh đẹp trang phục rực rỡ đủ màu, như những cánh bướm xinh đẹp tranh đùa khoe sắc, Lục Khinh Doanh chỉ cần chiếc váy lụa trắng đơn giản, khuôn mặt che đi bởi tấm sa mỏng, chẳng lộ dung nhan, nhưng vóc dáng thướt tha mềm mại, cách ăn mặc toát lên vẻ đẹp thần bí thanh nhã như hoa sen không dính bùn đó, vẫn khiến nàng như hạc giữa bầy gà. Chỉ có nuối tiếc nho nhỏ là không được nắm tay nàng thôi. - Phu nhân, nàng không cho ta nắm tay, làm ta sợ có người bắt mất, phải ngoái sang nhìn suốt sắp trẹo cổ rồi đây này. Vân Tranh làm bộ mặt tội nghiệp: Lục Khinh Doanh làm lơ, không thèm để ý Vân Tranh nói năng điên khùng, nàng còn chưa buông thả tới mức đó, cho dù hai ngày nữa phu quân có phải quay lại thư viện rồi cũng kiên quyết không nhượng bộ. Sau khi ghé thăm xưởng ươm tơ, Lục Khinh Doanh đề nghị vào thành chơi, đây là lần đầu tiên thong dong đi với nhau như vậy, nên không cho ai theo hết. Nhưng đi với Vân Tranh thì thế nào cũng có vấn đề, rắc rối thích tìm đến y, trong trường hợp nó không tới thì y lại tự đi tìm. - Cái gì? Một miếng tô hợp hương bằng nắm tay mà có giá 80 quan tiền, sao ngươi không chuyển sang nghề ăn cớp cho rồi? Vân Tranh tay cầm một miếng tô hợp hương cãi nhau với người Đại Thực râu ria lởm chởm: - Không được 2 quan thôi. Tám mươi quan tiền đem mua hai mỹ nhân đất Thục vẫn còn dư thừa nữa là, rõ ràng lừa đảo. Lục Khinh Doanh chỉ muốn làm bộ không quen biết gì y, đang yên đang lành thấy người ta bán hàng bên đường, chẳng liên quan gì mà tự dưng nhảy vào gây sự, tô hợp hương giá đắt ngang vàng, vậy mà trượng phu bỗng nhiên chả hiểu sao lên cơn dứt khoát mua với giả rẻ, mua bán thế này chỉ làm người ta khinh cho. Người Đại Thực rất lành tính, không nổi giận mà bảo hỏa kế lấy từ sau hiệu ra một cái túi vỏ cây, bảo với Vân Tranh tô hợp hương luyện từ thứ này ra, nếu Vân Tranh chê đắt thì có thể bỏ hai quan mua về mà tự luyện, có khi còn luyện ra cục to hơn của mình. - Chàng trai thật vô lý, luyện tô hợp hương tốn công sức, xung quanh đây đều bán với giá đó, ông chủ hiệu này làm ăn luôn có uy tín. Một trung niên nam nhân vuốt râu trách Vân Tranh: - Huynh đệ, muốn luyện tô hợp hương cần có bát vàng, chày ngọc, còn phải lấy nước từ sương buổi sớm ngày kinh chập, mưa ngày cốc vũ làm nước dẫn cho nên cực đắt. Thanh niên này cũng là người rảnh việc quản chuyện thiên hạ giống Vân Tranh, vừa nói vừa lắc lư, nhìn là biết thói xấu của người đọc khách, đại khái là muốn khoe khoang kiến thức của mình, ánh mắt thi thoảng liếc nhìn Lục Khinh Doanh: Thấy Lục Khinh Doanh chỉ muốn ôm mặt bỏ chạy, Vân Tranh biết mình hố to rồi, phạm vào sai lầm chủ nghĩa rồi, thứ này đời sau rẻ không, nhưng thời này hiển nhiên thì khác, ngồi xuống vờ vịt kiểm tra thứ vỏ cây, bỏ một đoạn cho vào miệng, đắng nghét, cơ mà đắng sao được bằng lòng y bây giờ, có điều Vân Tranh nhất quyết không chịu mất mặt với kiều thê, tuyên bố: - Đừng có khích bác ta, vậy cứ như ngươi nói, một túi vỏ cây hai quan, ta mua về luyện tô hợp hương bán giá rẻ khắp thế giới cho ngươi mất luôn bát cơm. Người Đại Thực sống ở Đại Tống đã lâu, biết nơi này không ai có thể luyện được Tô hợp hương, đó là bí kỹ bất truyền của người Đại Thực, chỉ có hương sư của họ mới biết, hiện hương sư đang hành hương về thánh địa Mecca, thứ vỏ cây này thành vật vô dụng. Đi hành hương về đất thánh nguy hiểm trùng trùng, hương sư khả năng chết trên đường rồi, nhưng đó không phải là chuyện bi ai, mà đó là chuyện vô cùng vinh quang. - Khách nhân tôn quý, ngài thực sự muốn mua số vỏ hương liệu này sao? Nếu ngài có thể luyện được tô hợp hương, vậy tại hạ sẽ bán hết cho ngài với giá 150 quan, nhưng tại hạ không muốn lừa ngài, A Bặc Đỗ Lặc này cũng không biết cách luyện hương, cho nên ngài cân nhắc cho kỹ để tránh mua phải vỏ cây vô dụng. Lục Khinh Doanh nãy giờ giả vờ không quen biết Vân Tranh thì hết hồn, kín đáo giật ống tay áo của y. Thanh niên kia nãy giờ nhìn nàng phát hiện ra rồi, đoán được họ là đôi phu thê, đau lòng than: - Thương thay hoa nhài cắm bãi phân trâu. Rồi thương tâm bỏ đi. Vân Tranh xấu hổ lắm, người ta mua bán thành thật mà mình lại nghĩ là lừa đảo, có điều vẫn có chuyện chưa hiểu: - Vỏ cây nhẹ, thể tích lớn, vận chuyển cồng kềnh phiền toái, sao các ngươi không luyện hương ở đương địa rồi mang hương liệu tới, thế có phải tiện hơn không? A Bặc Đỗ Lặc cười vui vẻ: - Khách nhân tôn kính, trên đường tới phương đông có vô vàn cường đạo, mã tặc, tô hợp hương quý giá như thế, ai cũng thích, còn vỏ cây thì không ai thích cả. Vân Tranh gõ đầu, sao mình lại quên điều này: - Vậy sao giờ ngươi lại muốn bán hết vỏ cây đi, ngươi không định kinh doanh tô hợp hương nữa. A Bặc Đỗ Lặc thương cảm kể chuyện hương sư đã đi hành hương: - Bây giờ nếu ngài mua nó, A Bặc Đỗ Lặc cũng có thể lên đường hành hương,hoàn thành tâm nguyện cả đời, nói ra thật thương tâm, tại hạ tha hương kiếm sống, chẳng còn nhớ đã bao lâu chưa nhìn thấy Kaaba hùng vĩ. Ngay cả đời sau hàng năm vẫn có hàng triệu thánh đồ hành hương về Mecca, dù năm nào cũng có rất nhiều người chết, với họ đây là chuyện thần thánh, Vân Tranh ngẫm nghĩ một lúc quyết định: - Vậy ngươi đem vỏ cây tới Vân gia rồi lấy tiền. A Bặc Đỗ Lặc thậm chí không cần Vân Tranh đặt tiền cọc trước, gọi hỏa kế đưa hàng tới theo địa chỉ y đã bảo, chẳng phải ông ta cả tin hay ngốc nghếch, một thương nhân Ả Rập lặn lội đường xá xa xôi tới nơi này bán hàng thì trí tuệ không thể kém được, nhưng nhận thức chung thời đó là vậy, không ai đi lừa nhau chuyện như vậy. Trước kia đọc truyện vui dân gian, có những nhân vật thông minh hay bày trò trêu chọc người khác, thấy những người bị trêu chọc kia thật ngốc nhếch, giờ hiểu kẻ ngốc chính là người tự cho mình là thông minh kia, chính chúng đã làm hỏng phẩm chất tốt đẹp của con người. … Tô hợp hương, Tô hạp, Tô hợp du, dùng làm thuốc được ghi đầu tiên trong sách Danh y biệt lục là nhựa lấy ở cây Tô hợp hương, tên khoa học là Liquidambar orientalis Mill, thuộc họ Sao sau (Hamamelidaceae). Cây Tô hợp hương có mọc ở Châu phi, Aán độ, Thổ nhĩ kỳ, Iran. Giải độc, và chữa trúng phong, chỉ cần ngửi hương cũng có công dụng giảm đau, thoải mái tinh thần.