Thôi Đạt giờ mới nhận ra đứa bé vờ ngã cũng là một phần màn biểu diễn, nhìn phản ứng đám đồng song thì đã nhận ra hết, chỉ vào minh hỏi: - Có phải ta ngốc lắm không? Vân Tranh và Triệu Tử Tinh đứng bên cạnh gật đầu không chút khách khí, làm Thôi Đạt thẹn quá hóa giận, ném hạt dẻ truy sát hai tên đồng song khốn kiếp. Chạy được một đoạn, Triệu Tử Tinh đột nhiên kéo tay Vân Tranh, ngang ngược tách đám đông ra chui vào, có người tức giận, nhưng vừa nhìn thấy hắn vội vàng gọi một tiếng “nha nội” sau đó chẳng còn giận nữa, nha nội không ngang ngược sao gọi là nha nội, đám đằng sau cũng nhân cơ hội theo sát gót. Té ra là có người đang biểu diễn, xem ra là hai cha con, nữ tử tuổi chừng mười sáu mười bảy, khá xinh xắn, mặc vải thô không ngừng lộn nhào tại chỗ. Thấy Triệu Tử Tinh và Chu Đồng nhìn không chớp, ngay cả Thôi Đạt luôn thành thực cũng xem say sưa, Vân Tranh hỏi nhỏ: - Trò này có gì mà xem? - Bụng! Triệu Tử Tinh huých vai Vân Tranh nhắc: Vân Tranh bấy giờ mới choàng tỉnh, thì ra nữ tử kia lúc nhào lộn, lộ ra mảng da bụng trắng muốt, bản thân nàng có vẻ không hề hay biến, vẫn lộn mình vô cùng tích cực. - Hay! Triệu nha nội ném một nắm tiền tới, vỗ tay bôm bốp, nữ tử được thưởng một tay chống đất, dựng thẳng người lên tạ ơn, lão hán gõ chiêng càng say sưa. Cái áo tụt xuống, lúc này nhỉn thấy cả rốn của nàng rồi, đám xấu xa đua nhau ném tiền vào áo, vừa ném vừa reo hò, thanh niên đang chỉnh mấy cái gậy bên cạnh phát hiện ra, vội chạy tới bên nữ tử che chắn, nàng bấy giờ mới biết, nhào vào lòng lão hán khóc nấc lên. - Tiếp tục, làm sao thế, thưởng tiền lại không biểu diễn là lý gì? Triệu Tử Tinh cực kỳ bất mãn, đang xem múa bụng hay, bị dừng ngang làm vị nha nội này rất khó chịu: Người thanh niên nghiến răng ken két, lão hán an ủi khuê nữ xong, vội đi tới chắp tay nói: - Tiểu nữ đã mệt, hay để lão hán múa gậy hầu hạ chư vị? Chu Đồng nhổ vỏ hạt dẻ ra: - Ai muốn xem múa gậy, ta muốn xem nhào lộn, nhanh lên, bản công tử xem xong còn về đọc sách. Nam thanh niên đứng bật dậy, lão hán vội vàng giữ lấy hắn, còn chưa kịp nói gì Triệu Tử Tinh đã lên tiếng: - Bản công tử cũng không ức hiếp ngươi, vừa rồi thấy biểu diễn hay mới thưởng tiền, các ngươi lại lập tức không diễn nữa, giờ chọn đi, nếu không diễn, sau này khỏi ở lại Thành Đô kiếm ăn. Mấy lời này sao mà nghe quen tai, Vân Tranh nuốt nước bọt, chẳng phải xem phim bọn ác bá lưu manh hay nói câu này à, những lúc như vậy thế nào cũng có hiệp khách phi thân bay ra, đánh cho đám hoàn khố ác bá, chạy té đái vãi phân. Trước kia Vân Tranh cũng từng mơ ước mình làm hiệp khách xuất hiện trong cảnh tượng như thế, oái ăm làm sao, giờ y ở phe ác bá. Cẩn thận nhìn trái ngó phải, không thấy có hiệp khách, người xung quanh xem biểu diễn thấy có tranh chấp cũng tản đi phần nào, Vân Tranh tránh xa xa xem náo nhiệt, trong mắt y đám Triệu Tử Tinh không phải kẻ xấu, nữ tử kia nhào lộn vài vòng là được, lộ bụng hay không cũng chẳng sao, đời sau mấy người biểu diễn tạp kỹ hận không thể ở trần luôn nữa là, cho nên Vân Tranh chỉ coi như đám thiếu niên ham vui thôi. Người thanh niên kia có vẻ là ca ca nữ tử, hai nắm đấp bóp chặt, rất giống Võ Nhị Lang, có điều chỉ dám bóp tay là hết, ông già kéo hay không kéo, hắn cũng không dám xông lên. - Nhào lộn tiếp. Triệu Tử Tinh cáu rồi, ném ra một đồng bạc, lão hán thất kinh, Đại Tống trừ nhà quan thì không ai được dùng bạc, nói cách khác trước mặt mình là đám nha nội. Tiểu cô nương vừa khóc vừa đi ra nhào lộn, Vân Tranh mới thấy cưỡng ép thế này không hay, định đi lên ngăn cản, không ngờ trong đám đông một cái giày có bay ra, chuẩn xác nhét vào cái mồm mở lớn hết cỡ của Triệu Tử Tinh. Vân Tranh thất kinh, con bà nó, hiệp khách xuất hiện thật rồi. Cái đệch, không phải hiệp khách! Biết ngay trên đời không có hiệp khách mà, chẳng qua có thằng bé tức giận ném giày cỏ của mình đi, khéo thế nào lại trúng đích, ném xong cũng tròn mắt ngạc nhiên, biết gây họa liền co cẳng chạy luôn. - Bắt nó. Triệu Tử Tinh nhổ cái giày cỏ đi, nôn ọe vài cái rống lên đuổi theo: Vân Tranh cười tới ná thở, nhưng là bằng hữu lúc này không thể thiếu nghĩa khí như vậy, vừa ôm bụng vừa đuổi, tốc độ chạy thì chỉ ngang với tên béo Thôi Đạt. Thằng bé chắc là người nơi này, cực kỳ thông thạo đường xá, luồn lách một lúc đã biến mất tung tích. Triệu Tử Tinh hai tay chống gối, thở như trâu già, Chu Đồng không biết kiếm ở đâu ra một cốc nước, bảo hắn súc miệng, mười mấy tên mới phát hiện ra tới bên Cẩm Giang rồi, cả đám học sinh mệt phờ ngồi bệt xuống bãi cỏ bên sông. - Con bà nó, sau này không được làm kẻ xấu, nếu không bị báo ứng ngay, tức thật, giày nó thối quá, hôm nay không ăn uống gì được nữa rồi, cơ mà được nhìn bụng tiểu mỹ nhân thì cũng đáng, mọi người thấy sao? Triệu Tử Tinh súc miệng xong cười phá lên, có vẻ khoái chí lắm: - Tất nhiên rồi, nếu lần sau có vụ trao đổi như vậy, ta gật đầu ngay. - Mẹ ơi, tiểu nương tử đó bụng trắng quá đi, lại là con nhà lành, thế mới đã. Một đám bạn xấu nhao nhao hưởng ứng: - Nói thật, lúc đó nhìn nàng khóc ta chỉ muốn tới đá Triệu huynh một cái. - Nhưng ngươi càng muốn nhìn hơn phải không? - Ha ha ha. Vân Tranh cũng cười, thấy đám đồng song của mình không tệ, bất kể trong tiểu thuyết hay phim ảnh, đều miêu tả nha nội hoàn khố cực kỳ tệ hại, xem ra chỉ được chiều quen, ngang ngược chút, ham vui chút, làm việc hơi thiếu cân nhắc thôi, không thể tính là kẻ ác, hít sâu một hơi, nhìn Cẩm Giang phía trước, kệ đám đồng song đấu láo với nhau, lười chẳng tham gia. Theo như ghi chép thì thời thượng cổ bình nguyên Thành Đô vốn là biển nội địa, sau đó nước rút đi, thành vùng kênh ngòi chằng chịt, lũ lụt liên miên, rồi bắt đầu con người tiến hóa, rời hang động phát hiện ra vùng đất trù phú bằng phẳng này, liền tới đây làm con kênh dẫn nước chảy đi, sáng tạo điều kiện sống cơ bản cho cư dân Thành Đô sau này. Lần trị thủy quy mô nhất ghi chép trong sử sách là cha con Lý Băng thời Tiền Tần, khơi thông ba mươi sáu con sông, hoàn thành công trình thủy lợi hùng vĩ biến bình nguyên này thành vùng đất "nằm giữa hai con sông", nối liền với đường thủy của Ngô Việt và Kinh Sở, dựa vào thủy đạo hoàng kim này mà Tần thực hiện được câu " Được Thục là được Sở, được Sở là được thiên hạ", tạo nên lần thống nhất đầu tiên của Trung Quốc. Tới nay Đập Đô Giang sừng sững do cha con Lý Băng vẫn sừng sững đứng đó. Thành Đô là vốn là một bộ lịch sử sống động. - Đang nghĩ gì thế? Thôi Đạt lấy đầu húc Vân Tranh bên cạnh: - Đang hoài niệm cha con Lý Băng và những tiền nhân, nơi này vốn chỉ là vùng đầm lầy, nhờ họ làm kênh khơi dòng và đất Thục được xưng là "kho của trời", công tích của họ chiếu rọi ngàn đời. Triệu Tử Tinh gật gù: - Cha ta cũng hay nhắc tới lịch sử vùng đất này, lão nhân gia nói, đất Thục là nơi phong thủy bảo địa, nhưng sông ngòi tạo phúc chỉ có hạn, con người phải không ngừng tăng cường tu sửa thủy lợi, những con sông đó mới không họa hại nhân gia. Cha ta làm phủ tôn năm năm thì năm năm tu sửa kênh mương, việc khác không có thời gian làm, nói rằng, đất Thục chỉ cần đảm bảo thủy lợi, là đảm bảo ngũ cốc đầy kho, bách tính no ấm. Bây giờ vừa hoàn thành công trình, mới nghỉ ngơi được một chút thì phải rời đi, các vị nhân huynh, ba tháng nữa tiểu đệ theo gia phụ tới Khai Phong, đợi tới kỳ thi chúng ta gặp lại. Chu Đồng ủ rũ nói: - Triều đình năm ngoái đã mở ân khoa, năm kia vì chuyện thái hậu cũng mở một lần, chẳng biết tới khi nào mới lại mở khoa khảo. Triều đình cứ chần chừ mãi không mở đại khảo, mười năm đèn sách, mài mòn nghiên sắt, nói trắng ra là vì thi triển hoài bão, vinh diệu tổ tông, giờ chỉ học mà không có địa vị tương ứng, làm đám đồng song này rất thất vọng. Nhìn dòng sông chảy về phía đông, mười mấy thiếu niên âu sầu vô hạn, đồng loạt buông tiếng thở dài.