Con ngựa phi như bay, nhưng tiếng soi tru như càng gần hơn, nó càng phóng hết tốc lực, chẳng mấy chốc về tới nhà, toàn thân đã mồ hôi đầm đìa, Vân Tranh vừa nhảy xuống ngựa đã gọi: - Thương thúc, lấy cho cháu tấm chăn khô. Sau đó dẫn ngựa đi tản bộ, đến khi ngựa thở đều trở lại mới dùng khăn lau người cho nó. Tô Thức xuống ngựa một cái là lao vào nhà, vừa thấy Lam Lam ôm chầm lấy nàng, la hét: - Ma, ma, có ma. Vân Nhị hâm mộ nhìn Tô Thức dụi đầu vào ngực Lam Lam, nó cũng muốn chạy tới, nhưng không thích hợp lắm, liền nắm tay Tịch Nhục, cũng làm bộ sợ hãi. Lam Lam nhẹ giọng an ủi: - Ma ở đâu ra? Tiểu Thức đừng sợ, nhà ta đông người, không sợ ma. - Có, có, đệ và Tranh ca ca cưỡi ngựa lạc đường, đi tới một cánh rừng không tìm được lối ra, đột nhiên xuất hiện một lão ông, mời bọn đệ uống canh gừng, rồi phái phó nhân dẫn về, nhưng quay đầu một cái thì không thấy ông ta đâu, con đường cũng biến mất, lúc đó chó sòi tru rất đáng sợ, con ngựa sợ chạy như bay, đệ nói thật, không tin thì tỷ hỏi Tranh ca ca. Tô Thức vẫn còn chưa hết run ôm Lam Lam thật chặt. Vân Tranh đứng dưới mái hiên, ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u, mày nhíu chặt, không ngừng bấm đốt ngón tay tính toán, rồi lắc đầu, lại tính... Lục Khinh Doanh lo lắng nhìn y, đợi một lúc không thấy có tiến triển, hỏi: - Phu quân, Tiểu Thức nói có thật không? Vân Tranh gật đầu: - Chuyện này không đơn giản, phu nhân ở Thành Đô từ nhỏ, có biết Cửu Khúc Khuê? - Thiếp vì ở trong khuê các, nhưng cực kỳ muốn biết chuyện bên ngoài, nhưng không đi được, nên tìm kiếm nhiều sách vở địa chí và bản đồ xem, mơ mộng có ngày được tới những nơi đó, đấy là sở thích lớn nhất của thiếp. Nhưng chưa bao giờ nghe nói tới nơi nào tên Cửu Khúc Khê. - Mọi thứ đều đúng, chỉ có thời gian là lệch, khi đi chưa tới một canh giờ, khi về chạy nhanh hơn mà lại hơn một canh giờ, vấn đề chỉ có thể nằm ở bát canh gừng. Rõ ràng họ không có ác ý, nhưng làm thế vì cái gì? Những lời của Vân Tranh làm Lam Lam và Tịch Nhục bất giác cũng sợ hãi, hai thiếu nữ hai đứa bé ôm nhau càng chặt, nhưng chỉ có ba bộ mặt sợ hãi. Vân Tranh suy nghĩ rất lâu, đột nhiên bật cười: - Thế giới này rất rộng lớn, có nhiều kỳ nhân ẩn sĩ, bọn họ không muốn qua lại với người thường, cho nên chọn nơi bí mật để sống. Đào Nam Sơn cũng từng viết bài văn là ( Đào hoa nguyên ký) còn gì, hôm nay ta có lẽ đi nhầm vào một nơi giống Đào hoa nguyên, có lẽ nơi đó gọi là Đạo hương nguyên, nếu người ta đã không muốn người khác biết, chúng ta quên đi là được. Bất thình lình cửa sổ phòng đẩy ra, Hàn Lâm rối rít hỏi: - Ngươi chắc nơi đó là Cửu Khúc Khê chứ, không phải là Bát Khúc Khê hay Lục Khúc Khê? Lục Khinh Doanh thấy Hàn Lâm hành động vô lễ vô lý thì không vui, biết ông ta là khách quý của phu quân nên không nói gì, người này ra vào nhà nàng tự nhiên, tới không chào, đi không nói, coi nhà người khác như quán trọ, cách sống phóng túng đò, một nữ nhân gia giáo nề nếp như nàng khó chấp nhận, phu quân nàng tuy phóng túng, nhưng chủ yếu là ở đầu óc, luôn biết lễ số khi cần. Hàn Lâm cười ngượng ngập: - Nghe thấy cái tên này nên lòng cuống lên, quên cả lễ nghi, xin phu nhân thứ lỗi, Vân Tranh, trả lời đi, chuyện này quan trọng lắm. Lục Khinh Doanh đáp lễ, nói nhỏ "không hề gì", đứng bên phu quân đợi. - Xưa có câu, người hiệp nghĩa, coi trọng lời hứa, xem thường cái chết, dù có khoa trương, nhưng vẫn lưu truyền chưa bao giờ dứt, Vân Tranh đã hứa với lão ông là không nói là không nói, người ta không hại ta, ta nhiều lời làm gì? Vân Tranh nghĩ một lúc rồi đáp: Hàn Lâm không ép, chắp tay một cái rồi phóng người lao đi, hẳn là muốn đi lại con đường Vân Tranh đã đi. Tô Thức lắc tây Lam Lam, la toáng lên: - Lam Lam tỷ tỷ, lão đạo đó đang bay. - Vớ vẩn, ông ta đang nhảy, dẫm lên cây mượn lực nhảy tường rồi lại lên mái nhà. - Ông ta là người nhảy cao nhất ta từng thấy. - Sai, ông ta nhảy không cao, chẳng qua là động tác nhanh, liền mạch nên ngươi mới có cảm giác như vậy, ông ta nhảy ba nhịp mới lên mái nhà, ta nhìn thấy có người chỉ cần hai nhịp thôi, người đó tên là Thành Long, hừ, ngươi không biết được người đó đâu. Tô Thức nói câu nào, Vân Tranh phản bác câu đó. Vân Tranh kệ chúng cãi nhau, sai phó dịch tới Tô gia bẩm báo, nói Tô Thức hôm nay bị Vân Tranh giữ lại kiểm tra học vấn, Lam Lam bị phu nhân giữ lại thương lượng chuyện xào tơ, tối nay không về. Lục Khinh Doanh hiểu ý trượng phu, Tô Thức uống canh gừng, nếu có chuyện sẽ xảy ra trong đêm nay, nếu đêm nay không sao, sáng mai chân tướng sẽ rõ. - Phu quân thấy sẽ có nguy hiểm? - Không nên có ý hại người, nhưng không thể thiếu lòng đề phòng người, ta và Tiểu Thức hiện giờ phải phải rửa ruột, nàng chuẩn bị nước tạo giáp cho ta. Không bao lâu sau trên bàn đã có hai bát nước tạo giáp lớn, Tô Thức tái mặt nhìn Vân Tranh uống liền một hơi hết bát nước, đành uống theo, uống một nửa thì bụng cồn áo, dựa vào tường thấp nôn ỏe liên hồi, tới khi nôn tới không còn cái gì đi ra nữa mới thở phào. Lục Khinh Doanh lại bê hai bát nữa lên, lúc này mặt Tô Thức đã cắt không ra máu, nhưng nó cũng biết đây không phải lúc ương ngạnh làm nũng, đành cắn răng uống tiếp, lần này bũng rỗng nhưng nôn càng tợn, nước chảy ra từ mũi, từ mắt, nôn tới chóng mặt hoa mắt. Liên tiếp uống tới ba lần, Vân Tranh và Tô Thức mặt vàng như nghệ nằm "thoi thóp" trên giường. Đêm hôm đó bất kể Tô Thức hay Vân Tranh, ăn cái gì nôn cái đó, uống cháo cũng thấy toàn bị tạo giáp. - Thiếu gia, thứ người và Tiểu Thức nôn ra không có gì khác thường, thử ngân châm không đen, ép cho ăn cũng không thấy biểu hiện gì, xem ra chỉ là canh gừng. Nghe Hầu Tử báo cáo, Vân Tranh gian nan gật đầu, không ngờ Tô Thức còn cười được, giọng khoái chí lắm: - Tuyệt vời, Tranh ca ca, hôm nay là ngày quỉ dị nhất của đệ từ lúc sinh ra, cũng là ngày đã nhất, mai chúng ta đi tìm kiếm cái Đạo Hương Nguyên kia nhé? Vân Tranh cười gượng: - Vậy đệ suy nghĩ xem sơ hở của họ ở đâu, không có việc gì là không có kẽ hở hết, đệ thử xem, ta gợi ý, là thời gian. - Để lúc khác, bụng đệ khó chịu lắm, không muốn suy nghĩ gì hết. Vân Nhị nói ngay: - Không khó, chúng ta có vị trí tương đối rồi, giờ thêm vào thời gian, bọn họ ở Thành Đô, làm sao mà trốn lâu được. Lục Khinh Doanh cũng hào hứng tham gia: - Chỉ cần lấy bản đồ khu vực đó, chia làm từng ô vuông, sau đó tìm kiếm từng khu, tuy là cách ngốc nhất, nhưng cũng chắc chắn nhất, thiếp có sẵn bản đồ Thành Đô ở đây rồi, do chính thiếp vẽ đấy. - Nàng biết vẽ bản đồ? Không ngờ lão bà của mình còn có bản lĩnh này nữa, Vân Tranh thúc giục: - Mau mau lấy cho ta xem nào. Thế nhưng khi Lục Khinh Doanh trải bản đồ ra thì Vân Tranh cụt hứng, bản đồ gì mà còn tệ hơn bài tập vệ nhà của đám học sinh, cái nét đậm kia là Trường Giang sao? Cái vòng tròn là thành phố? Rồi Thục Sơn lừng lẫy nhỉ có ba nét mấp mô đơn giản? Căng mắt ra cũng chỉ thấy được sóng nước khác với sông núi chỗ nào, tới cả Hoán Hoa Khê còn chẳng nhìn thấy, nói gì tới nhà mình. Thấy trượng phu thất vọng ra mặt, Lục Khinh Doanh nói: - Phu quân, đây là bản đồ Thành Đô tốt nhất rồi đấy, thiếp tốn mất năm năm mới vẽ ra được, dám đảm bảo bản đồ trong quân cũng chỉ thế này mà thôi, hơn được chỗ địa điểm đóng quân. - Nghe nói địa cung của Tần Hủy Hoàng dùng thủy ngân làm sông hồ, nghìn năm sau vẫn chảy không ngừng, nóc trần mộ có khảm bảo thạch làm bản đồ sao, trong mộ có binh sĩ lập thành quân trận dựa theo thực tế, cả người Tần còn làm được sa bàn hùng tráng như thế, sao tới Đại Tống lại thụt lùi, có vẽ cái bản đồ không nên hồn? Bị trương phu chê bai, Lục Khinh Doanh rất không phục: - Nói như chàng nhìn thấy thật ấy, năm đó chiến loạn liên miên, rồi cuối thời Tần thiên hạ càng loạn, tiếp đó tam quốc phân tranh cuối Đông Hán, ai chẳng muốn tìm lăng Tần hoàng để làm quân tư, sao giữ nổi tới bây giờ? Giống như chàng nói địa cầu chúng ta đang sống hình tròn vậy, ai tin chứ, thế chẳng phải người ở phía dưới quả cầu rơi hết à.., - Hì hì, bị bóc trần rồi, nương tử thật là thông minh, không dễ lừa nữa, lần sau muốn lừa nàng phải tính thật kỹ. Vân Tranh cười hì hì, đầu thì tính sai thợ nặn ít đất hình nhà cửa, cây cối, khi đó cùng Lục Khinh Doanh chơi mô hình, nhất định nàng rất thích. HẾT!