Lúc tới thì ngồi thuyền, khi về chỉ có hai chân cuốc bộ dưới trời nắng chang chang, Mạnh Sưởng khốn kiếp, hai bên đường chỉ trồng mộc phù dung, cái thứ này chỉ đẹp mắt, không che năng được, trên đầu là mặt trời sáng tới hoa mắt. Vân Tranh hái một cái lá sen lớn che lên đầu, vậy mà chẳng mát hơn tẹo nào, giờ y hơi hối hận vì lừa huynh đệ Tô gia rồi, dù bị lão ông tóm lấy cũng trả vài đồng là xong, không phải chịu tội thế này. Sống trên đời quả nhiên đừng đắc ý quá sớm. Đã thế đám ve rảnh việc lại còn ra sức rống lên, làm Vân Tranh càng sôi máu, mướt mồ hôi mới về được tới nhà, cởi phắt áo ra nằm vật xuống ghế tựa, lớn tiếng gọi: - Tịch Nhục, lấy nước mát cho ta. Một cánh tay nhỏ bé trắng nõn xuất hiện trước mặt đưa hũ nước ô mai, Vân Tranh không suy nghĩ gạt đi luôn, tiếp tục hét: - Tịch Nhục, ngươi đâu rồi? Tịch Nhục đáp một tiếng, vội vàng chạy lại, Đại thiếu gia lẫn Nhị thiếu gia đều có tính xấu, lúc nào đói khát là không chịu nổi, Vân Tranh chẳng cần nhìn Tịch Nhục đưa mình cái gì, đổ luôn vào miệng, chỉ cần là thứ nàng đưa dù là thuốc độc cũng uống luôn, uống hết cả một bình ô mai mới cứu lại được cái mạng. - Đồ lừa gạt, đồ ăn trộm. Tô Thức nghiến răng nghiến lợi nói, cái mặt nhỏ nhắn đỏ rần, không cần hỏi cũng biết nó thua Vân Nhị rồi. - Sao, không phải đối thủ của Vân Nhị à, so tài môn gì, đọc sách, toàn học hay là làm thơ. - Rõ ràng là ngươi trộm thuyền, lừa ta và ca ca ta chịu tội thay, khiến lão ông kia truy sát bao lâu, còn gọi cả hương nông vác cuốc ra đuổi, nếu không phải ta nhanh trí đánh lạc hướng, hôm nay thế nào cũng ăn một trận đon trước khi kịp giải thích cho người ta. Vân Tranh chẳng thèm nghe Tô Thức nói gì, cứ việc mình mình hỏi: - Nói xem, ngươi thua mấy hạng mục, hay là thua sạch? Tô Thức nghiến răng ken két, rốt cuộc không chịu nổi Vân Tranh khích bác, nói: - Đọc sách thì bọn ta không phân cao thấp, làm thơ thì cả hai đều không biết, toán học là thứ vớ vẩn, có kẻ ngu mới đi đếm ngón chân thỏ trong lồng. - Toán học là thế đấy, tính không ra thua người ta thì khỏi lấy cớ, thôi, coi như để Tô gia các ngươi chiếm tí lợi, khi cha ngươi dạy các ngươi thì thuận tiện dạy cả Vân Nhị đi, ta thuận tiện dạy các ngươi toán học, ta chịu thiệt vậy, hỏi xem cha ngươi có đồng ý không? Vân Tranh ngó quanh không thấy Tô Cảnh Tiên đâu, hỏi: - Đại ca ngươi đi đâu rồi? - Đại ca ta về nhà rồi, bảo với Lam Lam tỷ tỷ là ngươi ở đây, nhà ta cũng không xa, nghe tỷ ấy nói bánh bao nhà ngươi rất ngon, Vân Nhị mời ta ăn một bữa, Tịch Nhục tỷ tỷ đang hấp bánh. Rõ ràng là bánh hấp có nhân, sao lại gọi là bánh bao. - Lấy vỏ bánh bọc nhân, không gọi là bánh bao thì là cái gì? Lát nữa mang về một ít, Vân Nhị theo học cha ngươi còn cần ngươi nói giúp vài câu, cơ mà nói với mẹ ngươi, đừng nói với cha ngươi. Cách nói chuyện nhảy cóc của Vân Tranh rất khó chịu, nhưng Tô Thức không khó bám theo lối tư duy của y: - Vì sao? Cha ta dạy học chứ có phải cha ta đâu. Vân Tranh nhận lấy khăn lông từ Tịch Nhục lau khô mồ hôi trên người, tỉnh bơ đáp: - Ngươi tưởng ta không biết trong nhà ngươi lời ai mới có tính quyết định à? Lão bà của Tô Lão Tuyền là khuê nữ nhà cự phú, thời trẻ thấy trượng phu chỉ thích ngao du khắp nơi, hết sức thất vọng, đem hi vọng gửi gắm lên người ba đứa con. Tô Lão Tuyền du ngoạn Nga Mi trở về, thấy thê tử quản giáo con cực kỳ nghiêm khắc, tò mò hỏi nguyên do, biết được đáp án thì hổ thẹn lắm, từ đó phấn đấu đọc sách, cuối cùng thành danh gia một đời, mặc dù bị đứa con quá mức yêu nghiệt che hết hào quang, nhưng học vấn của Tô Lão Tuyền không thể xem nhẹ. Trong Tam Tự Kinh có câu "Tô Lão Tuyền, nhị thập thất, thủy phấn phát", tức là nói tới Tô Tuân Tô Lão Tuyền tới 27 tuổi mới bắt đầu phấn đếu đọc sách, nhân vật được nhắc tới trong sử sách thì tất nhiên phải ghê gớm. Vân Nhị có một người thầy như vậy, hẳn là được rồi? Bành Lễ tiên sinh tuy là bậc đại gia, nhưng không biết dạy dỗ trẻ nhỏ, chỉ có loại bán thành phẩm như Tô Tuân mới là người thầy vỡ lòng tốt nhất. Tô Thức thấy Vân Tranh rất khó ưa, thế là lại đi tìm Vân Nhị trò chuyện, dù không muốn nó vẫn phải thừa nhận, Vân Nhị là đứa trẻ thông minh nhất mà nó biết, hơn cả đệ đệ nó là Tô Triết, nhưng vẫn kém nó một chút, tất nhiên là thế. Hai đứa bé trò chuyện với nhau rất vui vẻ, cùng nhau ngồi trên xích đu cầm bánh bao ăn, tuy ngoại hình tuổi tác gấp đôi nhau, nhưng không hề gây trở ngại bọn chúng thảo luận dùng bóng đái lợn làm bóng da thế nào. - Đại ca, nhà ta giết lợn đi. Vân Nhị cầm nửa cái bánh bao tìm Vân Tranh năn nỉ: - Không được, lợn nhà ta mới nuôi được ba tháng, Tịch Nhục không cho đâu, đợi cuối năm mới giết. - Tô Thức nói thịt lợn là thịt thấp kém, khó ăn, cho nó ăn một bữa bánh bao nhân thịt, nó vẫn không tin đó là nhân thịt lợn, nói thịt lợn không ngon như thế. Vân Tranh nhìn thấy Tô Thức đang cười trộm, thở dài: - Lam Lam ăn bánh bao nhân thịt của nhà ta rồi, nhất định đã nói với Tô Thức, nó cũng muốn ăn, cho nên mới khích bác đệ. Thôi được, để nó đắc ý đi, muốn ăn thịt lợn cũng không cần giết lợn của nhà ta, bảo Lão Liêu ra chợ mua một con là được, đoán chừng Lam Lam cũng sắp tới, gặp cố nhân thế nào cũng phải chiêu đãi một phen. Vân Nhị đi tới trước mặt Tô Thức, mặt rất nghiêm nghị: - Đại ca dạy ta đối đãi với người khác phải chân thành, người ta lần đầu lừa gạt mình là người ta sai, người ta lừa mình lần thứ hai thì mình có vấn đề, phải xem lại bản thân. Tô Thức vốn rất đắc ý vì lừa được Vân Nhị, nghe thấy cung kính chắp tay: - Lần này là tiểu huynh sai, đảm bảo không có lần sau nữa. Vân Nhị sắc mặt cổ quái: - Ta nói thế không phải vì muốn ngươi xin lỗi, mà để cảnh cáo bản thân thôi, còn ngươi muốn lừa ta thì tùy. - Vì sao? Tô Thức bị lý luận kỳ quái của Vân Nhị làm ngớ ra: - Tiểu Thức, đệ còn chưa hiểu à, tức là đệ lừa nó lần nữa để nó có cớ trả thù đấy, sau đó nói với đệ là hai bên không nợ gì nhau. Huynh đệ Vân gia là thế, sau này cẩn thận một chút, đừng để bị lừa mà không biết. Vân Nhị quay ngoắt đầu ra cửa, chỉ thấy Lam Lam tha thướt xuất hiện ở cửa, vẫn mặc áo tang, đầu vẫn còn đội hoa trắng, nhưng người đã thay đổi nghiêng trời lệch đất, không còn dáng vẻ thương tâm như ở Đậu Sa quan, nửa năm không gặp, đóa phù dung đã bắt đầu hé nở rồi. Vân Đại thì cuống quít mặc áo vào, không ngờ bị Lam Lam tập kích thế này, xem ra tố chất gác cửa nhà mình cần tăng cường, sao để người ta ra vào thoải mái như thế. - Từ biệt đã lâu, thiếu hữu có lời hỏi thăm, Lam Lam vẫn khỏe chứ? Vân Đại khách khí thi lễ: Lam Lam uyển chuyện hơi khuỵu gối xuống: - Lam Lam vẫn bình an, thiếu huynh có khỏe không? - Không tệ, không bao lâu nữa ta tới Cẩm Giang thư viện học, coi như đã được toại nguyện, Lam Lam muội tử tinh thần phấn chấn, xem ra chuyến đi Mi Sơn có thu hoạch, thật đáng mừng. Tô Thức nhìn hai người bọn họ một hỏi một đáp trong mắt như không còn ai khác nữa, xen miệng vào: - Lam Lam tỷ tỷ, y đã thành thân rồi, thê tử còn là đệ nhất mỹ nhân đất Thục ta nữa. Lam Lam tức thì chỉ muốn tìm cái hang chuột mà chui vào quách cho xong, mặt đỏ thoáng cái không thể đỏ hơn, tay chân luống cuống.