Tân phòng bố trí ở đông sương phòng hậu viện, nguyên ba gian liền nhau, từ nay về sau đó cũng là phòng của chủ mẫu. Cửa dán hai chữ song hỉ cực lớn, như muốn long trọng tuyên bố đây là tân phòng của hai người, mặt đất trải thảm đỏ dầy, cả gian phòng đều tràn ngập không khí ngày vui, sáu cặp nến long phượng cháy tí tách, dưới sự chế tác cầu kỳ của thợ, nổ ra bốn hoa đăng, cái này gọi là điềm lành, không biết Hoa Nương kiếm đâu ra. Nhìn xuyên qua màn lụa mỏng màu hồng, có hai đứa bé nằm trên đó, đó là hai món đồ sứ vẽ hành trẻ nhỏ, cũng là do Hoa Nương chuẩn bị, ngụ ý sớm sinh quý tử. Lục Khinh Doanh áo đỏ ngồi trên giường, ánh nến cùng khói hương quện vào nhau làm khung cảnh trở nên mông lung, tân nương càng thêm mê người. Vậy là mình kết hôn rồi, Vân Tranh thấy người lâng lâng, tim đập loạn nhịp, cầm lấy cái đòn cân vàng, từ vè vén một góc khăn đỏ, khuôn mặt nguyệt thẹn hoa nhường đó khiến y nín thở. - A, lại có thêm một hạt nữa. Đáng lẽ đây là giờ phút riêng của tân lang và tân nương, đột nhiên có tiếng kêu khẽ phá hỏng hết không khí. Tiểu Trùng vô tâm, đang lục lọi trên giường, kiếm được ở chỗ này một quả hạch đào, chỗ kia một trái táo, kiếm được một thứ là là reo lên khoe, thậm chí lật đệm lên kiếm được hai đồng tiền, mắt sáng rực rỡ, hoàn toàn chìm đắm trong trò chơi tìm khó báu, không hề để ý xung quanh đang xảy ra chuyện gì. Vân Tranh rất nóng lòng đợi giây phút này, nhưng nhìn thấy Lục Khinh Doanh né tránh ánh mắt mình, lại thêm việc nàng để lại Tiểu Trùng vẫn còn ở đây, ý tứ nàng đã rõ. Nàng còn chuẩn bị cho điều đó, nếu cưỡng ép, kết quả sẽ không mỹ diệu, chỉ loại biến thái mới thích cưỡng dâm. - Ngủ sớm đi, đây đã là nhà nàng rồi, tùy ý một chút. Vân Tranh nói xong mở cửa phòng đi ra, làm Hoa Nương, Tịch Nhục cùng Vân Nhị đang ghé tai nghe trộm thiếu chút nữa ngã nhào. - Huynh không ngủ với tẩu tử à? Vân Nhị cố ý hỏi lớn: - Hôm nay ta ngủ với đệ. Vân Đại không giải thích, cứ thế kéo nó đi: - Sau này phòng của đệ không chào đón huynh, Tịch Nhục chuẩn bị dọn vào ngủ với đệ. Vân Nhị làu bàu rất không tình nguyện đi cùng Vân Tranh. Hoa Nương cười tủm tỉm không rõ ý, kéo Tịch Nhục về phòng mình. Tân phòng chỉ còn lại chủ tỳ Lục Khinh Doanh, thấy Vân Tranh hiểu lòng người như thế, đi rất dứt khoát, nàng vừa cảm kích cũng hơi thất vọng. Lục Khinh Doanh ra sau bình phong thay áo ngủ, tóc buông xõa, đi chân trần bước trên tấm thảm đỏ êm ái, bỏ đi tâm sự lớn nhất trong lòng, điều nàng muốn nhất lúc này đàn một khúc từ, ít nhất phải nói với Vân Tranh, mình không phản đối hôn sự này, chuyện này có chút xấu hổ, nhưng hòa vào tiếng đàn thì dễ nói hơn nhiều. Vân Tranh không nghe thấy khúc Tương Kiến Hoan của Lục Khinh Doanh, y ngủ say tít thò lò rồi... Mỗi sáng Vân gia bắt đầu bằng bữa ăn quanh cái bàn lớn, Lục Khinh Doanh rất không quen ăn uống trước mặt bao người như vậy, nhìn thấy xung quanh ai cũng tự nhiên, nhất là Vân Tranh không có vẻ gì khác thường, nàng cũng thử cắn một cái bánh bao, húp một ngụm cháo loãng. Chỉ có Vân Nhị hôm nay hơi khác, từ lúc nó ngồi vào bàn, dù làm cái gì hai mắt đều không rời khỏi Lục Khinh Doanh, tới khi nàng ăn xong nó mới hỏi: - Tẩu tử sẽ không rời khỏi cái nhà này chứ? Nếu muốn đi thì hãy nói với mọi người một tiếng, đừng có lặng lẽ bỏ đi. Nhìn điệu bộ không giống trẻ con của nó, Lục Khinh Doanh lắc đầu, nghiêm túc đáp: - Sau này đây là nhà của ta, ta không đi đâu hết. Vân Nhị gật đầu: - Đệ nhớ câu này rồi. Nói xong húp nốt bát cháo cuối cùng rồi nhảy tưng tưng đi tìm con rắn, không biết con rắn ngốc đó có bắt được chuột ăn không, nếu không thì phải cho nó ăn. Vân Tranh và Lục Khinh Doanh tới tân phòng, Tiểu Trùng pha trà xong rồi lui ra, đồng thời khép cửa lại, hai người lúc này là lần đầu tiên chính thức ở riêng với nhau. - Phu quân, hôm qua Khinh Doanh ngang ngạnh, chàng không nên chiều chuộng mới đúng. - Đợi tới khi nào nàng coi sự chiều chuộng này là hiển nhiên thì ta sẽ chuyển vào đây ở, Vân Nhị nó nói phải, Vân gia cần người của nhà mình, không phải ràng buộc bởi một tờ giấy hôn ước. Vân Tranh nói thế làm Lục Khinh Doanh hơi áy náy, nàng muốn né tránh chủ đề này: - Nhị đệ chàng rất thông minh, so với chàng thì sao? - Nó là thứ yêu nghiệt, chỉ có ông trời mới biết cái đầu nó chứa những cái gì, từ nhỏ nó đã sống rất khổ, trải qua những chuyện không vui, nên tâm tính cũng khác thường. Chuyện trước kia của Vân gia, nàng đừng hỏi, không phải ta không muốn nói với nàng, mà chính huynh đệ ta cũng không thể nói rõ ràng được. - Thiếp thân giờ đã hiểu vì sao chàng muốn thành thân, thực ra là muốn nhà mình giống cái nhà hoàn chỉnh. Vân Tranh khẽ vô bàn tay trắng trẻo của nàng: - Nàng hiểu ta rồi đấy, bây giờ ta muốn thuận lợi xuất sư, sau đó tới Biện Lương tham gia khoa cử kiếm lấy cái danh sĩ đại phu trở về, rồi chúng ta kiếm một vùng đất thích hợp sống cả đời, ta không chỉ muốn lập nên một cái nhà, còn muốn gây dựng một gia tộc lớn mạnh, con cái phải có mười mấy đứa, từ Vân Nhất tới Vân Thập Bát. Lục Khinh Doanh đỏ mặt rụt tay lại, đứng lên định bỏ đi, nhưng bất thình lình bị Vân Tranh bế ngang hông, Vân Tranh trông gầy gò thư sinh, còn thấp hơn nàng một chút, nhưng sức khỏe không kém, nhấc nàng lên nhẹ nhàng, đặt nàng lên giường, khuôn mặt anh tuấn nhìn mình cười có chút tà khí. Cho tới khi thấy trước ngực man mát, Lục Khinh Doanh mới như sực tỉnh, nắm chặt hai góc áo, co rúm lại, hỏi một câu không thể ngớ ngẩn hơn trong hoàn cảnh này: - Phu quân, chàng định làm gì? - Nàng đoán thử xem, ta gợi ý trước nhé, sẽ rất thích đấy. - Ưm… Lục Khinh Doanh muốn kháng nghị, nhưng khuôn mặt kia đã ghé tới, hôi lên môi nàng, dùng thế không gì kháng cự được tiến vào, cuốn lấy chiếc lưỡi nhỏ, đầu Lục Khinh Doanh nổ uỳnh một cái, hoàn toàn thất thủ. Trời mới lý giải được, đêm qua cả hai chẳng làm cái gì, giờ giữa ban ngày ban mặt lại quấn vào nhau. Đợi khi mưa tan mây tạnh, Lục Khinh Doanh mặt đỏ nhừ kéo chăn che người, nỗ lực nhớ lại rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đã ngầm giao hẹn là đợi tình cảm nảy nở tự nhiên rồi mới làm đại lễ nhân luân phu phụ, thế mà thoáng cái đã. - Đừng suy nghĩ nữa, ta biết nhà nàng là thế gia, chuyện cưới gả có nhiều nghi lễ phức tạp, tối qua nàng mệt mỏi quá mức, lúc đó làm chuyện ấy không khác gì nhai rơm, không giống như hôm nay, nàng ngủ một giấc ngon, tinh thần no đủ, ăn nàng ngon hơn nhiều, ta là người thích ăn ngon, ha ha ha.... - Cắn chết tên tiểu tử phóng đãng... Lục Khinh Doanh như hổ cái nổi điên, bị lừa mất rồi, hôm qua còn cảm động một phen chứ, quên mất tên tiểu tử này là kẻ thế nào, nàng cũng quên một điều mình đang trần truồng, nhào vào người Vân Tranh như thế, chỉ có một kết quả. Ánh nên lay động, trên chiếc giường gỗ cực lớn, rèm hoa rung rinh, chăn gấm nhấp nhô như sóng gợn, tấm thân ngọc ngà rướn lên kèm từng tiếng rên rỉ ngượng ngùng, năm ngón chân quắp lại bấu xuống giường. - Phu... phu quân... chậm lại một chút... Tiếng nỉ non của Lục Khinh Doanh tựa hồ mang theo chút thút thít, làm người ta muốn dừng không được: Một phen triền miên tiêu hồn thực cốt, đến khi cả hai cùng lên tới cực lạc, hai tay Vân Tranh vẫn vòng quanh tấm lưng trần trơn mịn của nàng, bày tay nắm lấy hai bờ mông trỏn lẳn, mười ngón tay bấu chặt như không muốn rời, để lại vết hằn trên làn da trắng ngần. Rất lâu sau Lục Khinh Doanh mới dần thở đều trở lại, mái tóc đen nhánh toán loạn dính vào bờ vai mềm, khuôn mặt hồng hầm lấm tấm mồ hôi, phát hiện ra không ngờ mình lại ở bên trên, hét một tiếng vội vàng kéo chăn che lấy người. Còn Vân Tranh thì thực sự là thương tích khắp người, toàn là dấu răng, tập trung nhiều nhất là ở vai. Hoa Nương bĩu môi đi qua tân phòng của Vân Tranh mấy lần rồi, thi thoảng lẩm bẩm cái gì nghe không rõ, Tịch Nhục thì đuổi hết phó dịch ra khỏi nhà, Vân Nhị ôm Vân Tam vờ ngủ, nhưng hai tai vươn ra rõ dài. - Phu quân đã chiều rồi, chúng ta rời giường thôi, nếu không bị cười chết mất. Lục Khinh Doanh nài nỉ: - Đang tân hôn có tên ngốc mới bò khỏi giường, đợi ta nghỉ lấy sức một chút. Dù hai bầu ngực đầy đặn bị Vân Tranh đè lên, vẫn cảm giác được nụ hoa hồng điểm xuyết trên ngọn đồi tuyết vẫn còn săn cứng: - Mà bây giờ ra cũng muộn rồi, kệ họ đi. - Không được đâu … Trong tiếng hờn dỗi ngọt ngào, cánh môi tham lam lại tìm tới nụ hoa, làm Lục Khinh Doanh còn đang trong trạng thái vô cùng mẫn cảm lại thở ra tiếng yêu kều, Vân Tranh vốn muốn nghỉ ngơi lại xách thương tiến vào giang hồ. Hai người ở trong phòng suốt cả ngày, dù đói lắm rồi Lục Khinh Doanh vẫn phải đợi tới khi trời tối mới mò ra khỏi nhà, không ngờ ra khỏi cửa thấy mấy cặp mắt sáng như cú mèo chạy vội vào phòng, Vân Tranh chẳng biết xấu hổ cười phá lên, hiên ngang ra ngoài đi lấy thức ăn. Đó là tinh túy của chiến thuật đánh úp bất ngờ lúc đối phương không phòng bị, đầu tiên làm kẻ địch lơ là, sau đó đánh một trận là diệt luôn, cuộc sống cần có trí tuệ, khổ sở chờ đợi một nữ nhân yêu mình sao, cái chuyện bi thảm đó không xảy ra với Vân Tranh đâu. HẾT Q2!