Trí Tuệ Đại Tống
Chương 127
Lục gia công khai tuyên bố một tháng sau sẽ gả Lục Khinh Doanh cho Vân Tranh, gây ra xôn xao nho nhỏ ở Thành Đô, đã năm sáu năm nay rồi không ai nhắc tới hôn sự của đệ nhất mỹ nhân đất Thục nữa, ai cũng nghĩ nàng sẽ ở vậy suốt đời, nay lại bất ngờ gả đi, ai cũng tò mò thân phận tôn nữ tế của Vân Tranh, ai lại không sợ cửu dương thương quan chứ? Mệnh cách của Lục Khinh Doanh giống bi kịch Lỗ Thanh Nguyên đều là chuyện được người dân Thành Đô thuộc nằm lòng.
Thanh Hương trà lâu nằm trục đường giao thông chính của Thành Đô, từ nơi này có thể đánh xe chạy thẳng tới Xuân Thu lưỡng thị, là hai chợ chính, rẽ sang phía tây chừng một dặm là Hoa Tiền nhai, con phố náo nhiệt nhất trong thành, Linh Tê các cũng nằm ở đó, đi sang phía tây tới phủ nha, còn phía nam không xa là cổng thành, đi tới thư viện Cẩm Giang.
Có vị trí đắc địa như thế không hề lạ khi hai tầng của Thanh Hương trà lâu bất kể sáng chiều đều đông khách.
Lương Tán vốn không phải người trong trà giới, nhưng thường bỏ khoản tiền kha khá thuê một chỗ tầng hai của quán trà, cốc trà lớn ở trước mặt đã nguội mà chưa uống được mấy hớp, hắn không bận tâm, giỏng tai lên nghe ngóng xung quanh bàn tán.
Là con tiểu thiếp, Lương Tán chỉ kiếm được một vị trí tiểu lại trong nha phủ, hắn không cam tâm, luôn muốn kết giao với nhà giàu ở Thành Đô, hôm nay cơ hội cũng đã tới.
Vừa nghe có người thảo luận tới hôn sự của Lục Khinh Doanh, thắc mắc thân phận của Vân Tranh, lập tức cầm cốc trà đi tới, cười dài: - Ha ha ha, Chu lão gia, nếu muốn biết thân phận của Vân thừa phụng thì ở Thành Đô không ai rõ hơn Lương Tán nữa rồi.
Chu lão gia mở tiệm thư họa, là người khá văn nhã, đứng lên nói: - Lương tiểu đệ, ngồi đi, ngồi đi. Thấy cốc trà trong tay Lương Tán đã nguội thì vẫy tay gọi hỏa kế mang trà mới tới.
Xung quanh nghe lời này của Lương Tán thì tụ lại, Tần lão gia nhà có vườn cam quýt lớn nhất vùng, Trần lão gia buôn tơ lụa chỉ kém hai nhà Trịnh Hoàng, Điền chưởng quầy của Phúc Ngọc hiên, toàn là nhân vật vai vế không chỉ trà giới mà cả thương giới Thành Đô, thúc giục Lương Tán nói thân phận của Vân Tranh.
Lương Tán kích động lắm, hắn uống trà ở đây đã lâu, mọi khi dù nhiệt tình chào hỏi, người ta chỉ chắp tay qua loa cho có, cơ hội tốt thế này phải tận dụng, đủng đỉnh nói: - Nói ra thì Vân thế huynh và Lương gia có uyên nguyên không nhỏ, hôm qua tiểu đệ còn đích thân tới bái phỏng hỏi chuyện này, chắc chắn rõ hơn người khác.
Tới đó cố ý dừng lại, đợi hỏa kế mang trà mới tới, làm ra vẻ sành trà lắm, nhấp vài ngụm, khen trà ngon, thấy lại có thêm người chú ý về phía này mới nói tiếp: - Vân thế huynh không đơn giản, năm ngoái đỗ đầu huyện Đậu Sa, sau đó lại được Bành Lễ tiên sinh nhận là đệ tử nhập thấp, các vị hẳn nghe nói rồi, lão tiên sinh mấy năm qua đều tìm đệ tử truyền lại y bát, là học sinh cuối cùng của lão tiên sinh, dựa vào danh vọng của lão tiên sinh và thế lực của Lữ gia ở kinh thành, tương lai của Vân thế huynh là vô hạn.
- Té ra là danh môn cao đồ, chẳng trách, chẳng trách. Xung quanh gật gù tán đồng:
- Chưa hết, chưa hết, mọi người chắc chưa quên thảm kịch Lỗ phán quan chứ?
- Sao quên được, chẳng phải nói thời gian trước đã bắt được hung thủ rồi à? Lỗ phán quan còn đốt xác hắn rải xuống nhà xí.
Lương Tán hạ thấp giọng thật kịch tính: - Quan trọng các vị biết ai là người giúp Lỗ phán quan trả thù nhà không?
Điền chưởng quầy giật mình: - Chẳng lẽ cũng chính là vị Vân tiểu huynh đệ kia?
Lương Tán giơ ngón tay cái lên: - Điền chưởng quầy nói đúng rồi, chính là Vân thế huynh của ta đó.
Cái này cũng rất ghê gớm, Lỗ Thanh Nguyên vốn làm quan ở kinh thành, vì thù nhà mà mới tới Thành Đô, nghe nói năm xưa ở kinh thành còn được đương kim hoàng đế khen ngợi, giờ thù nhà đã báo, hẳn sớm ngày về kinh, Vân Tranh là đại ân nhân của Lỗ gia, sau này không muốn phát đạt cũng khó rồi.
Thân phận như thế, rõ ràng được phúc tinh soi sáng, biết đâu khắc chế được mệnh cách hiếm có của Lục tam tiểu thư?
- Té ra là vị tướng công đọc sách, vậy thì liên quan gì tới Lương gia các vị chứ? Bàn bên có người lên tiếng, hàm ý rõ ràng, Lương gia là thương cổ, chớ thấy người sang bắt quàng làm họ:
Người nói câu khó nghe này là Trương lão gia, thương buôn gạo lớn nhất thành, ông ta là người khó ưa, nhưng kinh nghiệm lão thành, rất có tiếng nói trong giới.
- Lương gia và Vân gia uyên nguyên sâu xa, khi Vân thế huynh còn cơ hàn đã có giao tình với Vân gia rồi, nên rất khăng khít Lương Tán cũng không ngốc đem mọi chuyện nói ra hết một lần:
Trương lão gia cười nhạt: - Lương gia tiểu đệ, cùng là người trong trà giới, ta cho ngươi một lời khuyên, tránh xa vị Vân tiểu tướng công ra, bất kể Vân gia và Lương gia có giao tình thế nào cũng nên cắt đứt đi, tránh rước họa vào thân.
Lương Tán ngớ người: - Trương lão gia nói thế là sao?
- Mệnh cách của Lục gia tam tiểu thư đã truyền khắp đất Thục, cho nên hôn sự này rất được nhiều người nhìn vào, ta cứ giả sử Vân tiểu tướng công có thể hóa giải được mệnh cách xấu của Lục gia tam tiểu thư, thì kết quả thế nào? Trương thần tiên sẽ mất mặt, đạo gia sẽ mất mặt. Trương lão gia vỗ vỗ vai Lương Tán: - Vậy họ phải làm gì để sửa chữa đây?
Đám thương cổ đưa mắt nhìn nhau, mặc dù Trương Cát thành danh rất lâu rồi, nhưng chỉ là với tín đồ Đạo gia, chỉ từ sau khi đoán mệnh cho Lục gia tam tiểu thư, sau đó hai lang quân của Trịnh gia, Hoàng gia chết thì danh tiếng mới truyền rộng rãi trong dân gian, thế nên không ngoa khi nói rằng, Trương thần tiên nhờ bi kịch của đệ nhất mỹ nhân đất Thục mới danh truyền tứ phương.
Thế là thương cổ đều tản đi hết, để Lương Tán đứng ngây ra đó một mình.
…….
Lục Khinh Doanh tự giam mình trong phòng đã hai ngày rồi, lão tổ tông xưa luôn yêu thương mình, vậy mà lần này chẳng hỏi ý mình đã vội vàng định hôn sự, làm nàng cực kỳ tổn thương.
Mẹ nàng ngồi bên cạnh khóc lóc suốt, nhưng chẳng có năng lực thay đổi bất kỳ điều gì, chỉ có thể nhỏ nhẹ khuyên nhủ Lục Khinh Doanh tiếp nhận sự thực, tháng sau gả vào Vân gia.
Không ai nói cho Lục Khinh Doanh biết chuyện Tiểu Nguyên và Tiểu Tề, cho nên Lục Khinh Doanh cảm giác cả thế giới phản bội nàng, đồng thời lúc này nàng mới ý thức được rõ ràng, mình đã thành gánh nặng của cả nhà.
Cúi đầu lặng lẽ sửa sang áo cưới, thế cũng tốt, gả đi rồi bắt đầu cuộc sống mới, dù phía trước là gì cũng chẳng sao, nếu như tên tiểu tử phóng đãng đó chết, mình chết theo là được, tiểu tử thối không biết trời cao đất dày, muốn chết thì mặc kệ y.
- Nữ nhi à, con đừng trách lão tổ tông, người cũng không còn cách nào, số mệnh của con..
- Mẫu thân, con biết, chỉ cần có nam nhân sẵn lòng cưới con đã là phúc của con rồi, nữ nhi không sao hết, con sẽ ngoan ngoãn gả đi, không gây thêm phiền phức cho nhà nữa.
Dương thị thấy khuê nữ mặt lạnh nhạt thì lại rơi lệ cúi đầu trở về phòng mình, bà rất muốn đi tìm phu quân nói, đừng gả khuê nữ đi, nhà cũng đâu thiếu cơm cho nó ăn. Nhưng nhìn khuôn mặt như khối sắt của Lục Tịch thì không dám nói câu nào, mình không sinh được nhi tử, sinh ra mỗi khuê nữ thì vận mệnh gập ghềnh, trong nhà này tiếng nói của bà còn kém cả nhiều hạ nhân, chỉ biết ngồi đầu giường khóc.
- Tiểu thư sẽ thực sự gả cho tên phóng đãng đó à?
Tiểu Trùng giúp tiểu thư nâng áo cưới, sợi tơ vàng trên chiếc áo này do nó và tiểu thư tốn rất nhiều công sức mới thêu được. Hiện giờ tiểu thư lại tháo ra, không biết vì sao, chẳng lẽ không muốn gả đi nữa.
- Ta là sao chổi, không nên dùng tơ vàng, quá phô trương, chỉ qua loa một chút, nói không chừng che được mắt ông trời, cho tiểu tử đó một cơ hội sống. Tiểu Trùng, sau này không được gọi người ta là phõng đãng nữa, tháng sau ngươi phải gọi là cô gia rồi, đừng để người ta ghét ngươi.
Lục Khinh Doanh thêu vào chỗ tháo tơ vàng ra một bông hoa màu lam, rồi thu áo cưới lại, bắt đầu sửa soạn trang sức, bao năm qua lão tổ tông thưởng cho nàng rất nhiều trang sức, giá trị không nhỏ. Nếu như mình và Vân Tranh đều gặp chuyện bất trắc, số trang sức này có thể giúp ấu đệ của Vân Tranh sống rất lâu.
- Tiểu Kiệt, thập thò ngoài đó làm gì? Lục Khinh Doanh bỏ váy cưới xuống, mắng khẽ:
Từ cửa một thiếu niên hoạt bát tinh nghịch xuất hiện, sau đó cười hăng hắc đi vào: - Tam tỷ, đệ tới thăm tỷ thôi mà.
Đây là khuê phòng của cô nương chưa xuất các, nam tử trên mười tuổi, dù là người trong gia tộc cũng không tùy tiện tới được, nhưng Lục Kiệt và Lục Khinh Doanh từ nhỏ rất thân thiết, không cần cấm kỵ nhiều.
- Ta không tin đệ đánh trốn học bị phạt tới thăm tỷ tỷ này, muốn gì nói mau.
Lục Kiệt xoa xoa tảy: - Đúng là không gì dấu được Tam tỷ, hiện trong học đường đang bàn tán xôn xao chuyện hôn sự của tỷ, mọi người tiến cứ đệ tới đây hỏi tỷ phu tương lai.
- Không chăm chỉ học chỉ nghịch ngợm. Lục Khinh Doanh đưa tay ra gõ đầu Lục Kiệt, không hiểu nghĩ gì lại ngẩn ra.
Truyện khác cùng thể loại
222 chương
115 chương
17 chương
31 chương
49 chương