Rời Thành Đô từ cổng nhỏ, Vân Tranh lại lần nữa đi qua rừng đào, trong sắc hoàng hôn mờ mờ, rừng đào cũng như đang ngủ, trên cao còn nửa sáng nửa tối, dưới thấp thì đen xì xì, ánh sáng thế này không cách nào nhìn thấy mỹ nhân. Vân Tranh về tới nhà thì thấy Tiếu Lâm tắm rửa sạch sẽ đi ra, đầu tóc chải gọn gàng, cái trâm cành gai đoán chừng bị Tịch Nhục ném đi rồi, giờ cái một cái trâm bạch ngọc, mặc bộ áo bào màu xanh nhạt, chân đi giày da ống cao, vóc dáng khôi ngô anh vũ, vốn liếng lừa đảo đầy đủ lắm rồi. Thấy ánh mắt Vân Tranh nhìn mình có phần chế nhạo, Tiếu Lâm hơi lúng túng giải thích: - Quần áo bị đốt rồi, Tịch Nhục sống chết muốn ta mặc bộ này. Không hề ngạc nhiên khi Hoa Nương cũng đã tới, thấy Tiếu Lâm lóng ngóng giải thích thì nói đỡ: - Tịch Nhục rất có nhãn quang đấy, ăn mặc thế này mới nổi bật khí chất uy vũ của Lôi huynh. - Đúng, xương to tay dài, loại trâu này cho nhiều thịt nhất. Vân Tranh nhìn Hoa Nương ăn mặc mong manh, dưới lớp áo sa yếm ngực màu đỏ như ẩn như hiện, khoe đồi ngực tròn trịa hừng hực nhựa sống, giữ ngực váy áo là con bươm bướm đang vỗ cánh bay, không trang điểm, không son phấn, trong sự đạm nhã thấu lộ sức quyến rũ chết người, nữ nhân này không biết ra ngoài thế nào, về nhà là ăn mặc kiểu này, y thật hoài niệm hình ảnh lần đầu ở cổng thành Đậu Sa quan: - Nam nhân phải anh vũ, nữ nhân kỳ yểu điệu, đó là ông trời an bài, không giống ai đó da non thịt mềm, mặt còn có cái lúm đồng tiền, nam nhân mà mang tướng nữ nhân, nghĩ đã thấy rùng mình. Hoa Nương vừa lên tiếng là tấn công ngay vào chỗ Vân Tranh kiêu ngạo nhất: Tiếu Lâm cười ha hả, thấy Hoa Nương bênh vực mình thì thỏa mãn vô cùng. Vân Tranh hừ một tiếng định bỏ đi cho đỡ chướng mắt, Hoa Nương lại đột nhiên chắn đường, còn ghé đầu sát mặt y, nhìn thật kỹ, đi vòng quanh: - Tỷ tỷ đang lấy làm lạ, đại sảnh bỗng nhiên có thêm cành đào tàn mà không vứt đi, cứ tưởng là Tịch Nhục nổi lòng xuân, té ra là một người khác? Đệ đệ à, nhìn trúng oán phụ nhà nào thế, với thủ đoạn âm hiểm của ngươi, chắc là thành công rồi hả? Tiếu Lâm xen miệng: - Y nhìn trúng Tam tiểu thư của Lục gia. - Làm sao ông biết? Vân Tranh không phủ nhận, nhưng mà lão này ngủ như lợn chết ba ngày mà cũng biết: - Tịch Nhục mỗi ngày ở đại sảnh ngắt hoa, chửi mắng Tam tiểu thư Lục gia, ta không muốn biết cũng khó. Tiêu Lâm cười phá lên: Thế nhưng bất ngờ Hoa Nương lại không cười, mặt nàng đanh lại, kéo tay Vân Tranh hỏi: - Lục gia có ba khuê nữ, đại khuê nữ nhị khuê nữ đều đã gả đi, tam khuê nữ là Lục Khinh Doanh phải không? Vân Tranh gật đầu. - Không được! Hoa Nương nói lớn, kéo tay Vân Tranh vào phòng, ngồi xuống bên cạnh y: - Tiểu Vân Tranh ngoan, tỷ tỷ biết ngươi thích nữ nhân nhiều tuổi hơn mình, không thích mấy tiểu nha đầu, ngươi thích vợ người ta cũng được, đi trộm, đi cướp, hạ xuân dược, bắt cóc về đều được, tỷ tỷ đều giúp ngươi. Chỉ có Lục Khinh Doanh là không được, Trương lão thần tiên đã đoán số cho nàng rồi, đó là mệnh cửu dương thương quan, giống mệnh thiên sát cô tinh của nam nhân, đều là thứ hết thuốc chữa, cưới ai người đó chết. - Ta thích nàng ấy, ai quan tâm cửu dương hay cửu âm gì chứ, hôm nay trở về còn đứng ở đào viên một lúc lâu, xem có gặp được nàng không. Tiếu Lâm đi vào nghiêm túc hỏi: - Ngươi thực sự không để ý tới cửu dương thương quan sao? - Hừ, ta muốn xem cái gọi là cửu dương thương quan đó làm gì nổi ta. Vân Tranh nói dứt khoát: - Hay, thế mới là bằng hữu của Tiếu Lâm ta, lão trời già lúc nào cũng làm khó người ta, hảo nam nhi phải vượt qua nghịch cảnh, chém gai góc mở đường, dù có chết cũng phải ưỡn thẳng lưng... Tiếu Lâm nói rất lớn, rất hào sảng, bất giác dùng tới trung khí, bụi trên nhà cũng rơi rào rào: Hoa Nương giận tím mặt nàng khuyên Vân Tranh không được, người này còn xúi thêm vào, đẩy Tiếu Lâm ra ngoài, đóng sầm cửa lại. - Nghe tỷ tỷ đi, dù ngươi không tin số mệnh, nhưng có kiêng có lành không phải sao, đừng nghe lão đạo đó, không thích ông trời thì nên tránh đi, đừng thách thức làm gì. Thực ra Đường Đường mà tỷ tỷ chiêu lãm khá lắm, luận dung mạo, luận vóc dáng không hề thua tỷ tỷ, cười lên cũng có hai cái núm đồng tiền mê chết người, rất xứng với ngươi. Bằng vào bản lĩnh của ngươi, đâu cần phải cưới một nữ tử thế gia để thăng tiến, cho ngươi biết những nữ tử như thế, xinh đẹp thì sao chứ, như khúc gỗ ấy, không hiểu phong tình. Được lắm, hai tay gần như lún vào giữa bầu ngực đầy đặn của Hoa Nương, cảm giác quả nhiên mỹ diệu vô song, hết mỹ nhân kế còn dùng cả phép khích tướng, hơn nữa Đường Đường là tâm huyết là cây sinh tiền của Hoa Nương vậy mà cũng chịu đem ra, đủ thấy lòng thành của nàng, không uổng công mình lo lắng cho nàng như thế, Vân Tranh nhe răng cười ngả ngớn, khẽ nâng cằm Hoa Nương lên nói: - Ta nói rồi, nếu là cô thì ta còn suy tính, Đường Đường thì quên đi. Hoa Nương hơi đỏ mặt, đẩy y ra: - Người ta đang nghiêm túc đó. Vân Tranh cũng nghiêm túc, rút tay lại: - Lục Khinh Doanh của ta là cái chắc rồi, mọi người thử đổi góc độ mà xem, không ai dám cưới nàng, nói rõ ông trời để dành nàng cho ta. Cô cũng biết ta không thích mấy tiểu nha đầu, khuê nữ nhà người khác mười ba mười bốn tuổi đã có đính ước, muộn lắm mười sáu tuổi là xuất các, nếu không thành lão cô nương. Nếu nàng ấy không có vận ta đi đâu kiếm lão bà như nàng, khuê nữ ở tuổi nàng sớm yên bề gia thất, con bồng con bế cả rồi. - Hơn nữa mấy cái thứ số mạng chỉ lừa được đám ngu phu ngu phụ thôi, ta không tin số mạng, hơn nữa chẳng phải còn có câu nhân định thắng thiên sao? Hoa Nương dậm chân: - Đó không phải là lời lừa người, ngươi có biết Trịnh gia và Hoàng gia không? - Biết, hai nhà đó và Lục gia thế giao nhiều đời, thân như một nhà, thì sao? - Lục Khinh Doanh từ nhỏ đã xinh đẹp hơn người, được coi là giai nhân số một của đất Thục, đương nhiên phù sa không chảy ruộng ngoài, bọn họ cũng là dòng dõi thư hương không tin vào số mệnh, nên hai nhà đó đều muốn đưa nàng về làm dâu, đều cử ra chàng trai ưu tú nhất gia tộc, kết quả cả hai đều chết bất đắc kỳ tử. Vân Tranh giật mình, không ngờ còn có chuyện này: - Chết thế nào? - Làm sao tỷ tỷ biết, chuyện này có lẽ chỉ trong mấy gia tộc đó mới rõ thôi. Vân Tranh gật gù, chuyện này có vẻ lạ rồi đây, nếu chỉ là phán mệnh không nói, nếu có người chết, rõ ràng không bình thường: - Nói vậy bao năm qua Khinh Doanh hẳn sống vô cùng khổ sở rồi. Hoa Nương nhìn chằm chằm vào mắt Vân Tranh, thấy y tỏ ra vô cùng kiên định, mặt hầm hầm chỉ ra cửa, Vân Tranh nhún vai tự động ra ngoài, Tiếu Lâm chẳng biết là nãy giờ bình tĩnh suy nghĩ lại hay thay đổi theo lập trường của Hoa Nương, đang định khuyên bảo thì Vân Tranh ngăn lại, chẳng ai hiểu mình, thôi đi tìm Vân Nhị, đó mới là đồng loại cùng tư tưởng với mình. Vân Nhị đang ngồi trên giường nghe Tịch Nhục kể chuyện, mặc dù chẳng qua là mấy truyền thuyết sơn tinh thủy quái, Vân Nhị vẫn nghe say sưa. Tịch Nhục thấy Vân Đại đi vào thì cúi đầu rời khỏi phòng, Vân Nhị tức giận nói: - Huynh đừng làm lão bà của đệ thương tâm nữa, cũng không được có ý đồ với nàng. Vân Đại ném nó vào trong giường, thả mình nằm xuống: - Đệ nói ta muốn cưới Lục Khinh Doanh có phải sai lầm không, Hoa Nương ngay cả bảo bối của mình cũng mang ra để khuyên ta quay đầu, đệ thấy sao? Vân Nhị bực mình: - Huynh vốn chỉ là một thầy giáo quèn, giờ kiếm được một tiểu thư siêu cấp bạch phú mỹ mà còn chưa hài lòng à? Còn về số mệnh trước kia có tin đâu, giờ lại làm ra vẻ. Còn chưa thảo luận được ra ngô ra khoai thì Lão Liêu thậm thà thậm thụt xuất hiện ở cửa: - Thiếu gia, có người mang tới một cái bao tải.