Trần Thâm không phải yêu Nhạc Du sâu đậm ngay từ đầu, anh ở bên cạnh Nhạc Du chỉ là do hảo cảm nhất thời quấy phá. Thời học cấp hai bọn họ học chung một trường. Khi đó Trần Thâm tuy được vây quanh bởi vạn hoa, nhưng tính cách đạm mạc, càng không nhìn thấy Nhạc Du yên lặng nhìn chăm chú ở nơi xa. Khi Nhạc Du đọc sách còn sẽ không trang điểm, gia đình khá giả không nuôi được cá tính thích cái đẹp của cô. Mụn trên mặt tàn sát bừa bãi, cũng chỉ có thể tùy ý chúng nó sinh trưởng cuồng vọng. Nhạc Du không đi nổi đến các thẩm mỹ viện xa hoa, chỉ có thể cầm thuốc bệnh viện đưa cho chậm rãi khôi phục. Nhạc Du như vậy thấy nữ sinh vờn quanh bên cạnh Trần Thâm, các cô ấy sáng rọi xinh đẹp, động lòng người, làm cô vô cùng tự ti. Cho đến khi lên Đại Học, cuối cùng bọn họ không học cùng trường. Mặt Nhạc Du giống như kén lột da, cánh bướm duỗi thân, lộ ra diện mạo xinh đẹp vốn có của cô. Cô không hề tự ti, vì thế cô có được dục vọng nói lên tình cảm. Cô bỗng nhiên cảm thấy thời gian mấy năm cũng xem như không quá dài, vật đổi sao dời nhanh đến dọa người. Cô bắt đầu sợ hãi, sợ tình ý vô duyên mấy năm nay lại bật thốt lên. Vì thế, Nhạc Du quyết định đến tìm Trần Thâm. Đúng lúc Trần Thâm đang nghỉ ngơi giữa trận, anh vén vạt áo trên người chà lau mồ hôi trên mặt, khán đài quả nhiên là tiếng hét chói tai liên tục. Lúc đi đến thùng nước khoáng trước khán đài, anh trong lúc vô tình liếc nhìn thấy Nhạc Du trang điểm xinh đẹp. Nhạc Du vì lần này quyết tâm make up, mặc chiếc váy đẹp nhất. Cô cứ việc ngồi ở giữa khán đài, nhưng trang điểm khác hẳn với ngày thường đối với Trần Thâm mà nói là cực kỳ hút mắt. Chuyện tốt của bạn cùng phòng Trần Thâm, sẽ so sánh sự đối lập của vạn hoa, thao thao bất tuyệt. Cho nên anh cuối cùng cũng biết đến sự tồn tại của Nhạc Du, cũng biết người này là cô gái nhỏ từ trước đến nay không trang điểm nhìn lén ann. Nhưng hôm nay trang điểm lên vẫn rất là xinh đẹp. Sau khi chơi bóng xong, bạn cùng phòng trêu ghẹo Trần Thâm: “Ai, cô bé kia trang điểm lên cũng xinh quá đi, A Thâm, nếu cậu không thích, mình sẽ lên nhé?” Trần Thâm sửng sốt, quay đầu đối diện với ánh mắt cực nóng. Tim Nhạc Du đập lỡ một nhịp, ngượng ngùng mà cười. Trần Thâm chưa từng thấy cô cười như vậy, nói đúng hơn, Trần Thâm cũng không nghiêm túc nhìn người theo đuổi bên cạnh. Sau khi thu hồi ánh mắt, anh nói với bạn cùng phòng: “Cô ấy không được.” Nhạc Du lấy hết can đảm gọi Trần Thâm lại, hai má cô nóng bỏng, mọi thứ nghẹn ở trong họng cuối cùng cũng bật thốt lên: “Trần Thâm, em tên Nhạc Du.” Chỉ là tự giới thiệu mà thôi, nhưng mặt đỏ bừng lập tức cúi thấp. Tiếng nói quen thuộc trầm đục ở trước mặt: “Ừm”, Trần Thâm nhìn vành tai đỏ bừng trước mặt có chút buồn cười. Ừm? Nhạc Du ngẩng đầu sửng sốt. Chỉ thấy Trần Thâm đưa bóng rổ ở khuỷu tay cho bạn tốt ở bên cạnh, rồi sau đó nhìn cô: “Tìm anh có chuyện gì không?” Máu ấm phảng phất chảy về, đầu óc Nhạc Du nóng lên ầm ầm: “Anh, anh, anh có thể đơn độc nói vài câu với em không?” “Có chuyện muốn đơn độc nói với anh?” Tiếng nói chuyện của Trần Thâm lúc này có chút nghẹn, có lẽ là vừa rồi gào hơi lớn tiếng. Nhạc Du ảo não vì mình tìm từ lung tung hết sức, lại có chút đau lòng giọng nói của anh. Nhạc Du cuống quít gật đầu, bạn tốt bên cạnh anh đang gào lên, rặng mây đỏ trên mặt cô lại gia tăng vài phần. Trần Thâm thấy vậy, đi đến gần hơn với Nhạc Du, giọng nói: “Em từ từ trước đã.” Nhạc Du theo bản năng khẩn trương đến mức lùi bước chân lại, Trần Thâm nói với bạn tốt: “Mọi người về trước đi.” Bạn tốt vô cùng thức thời, rời đi trước. Trần Thâm đưa Nhạc Du đến bên hồ gần sân bóng, ánh trăng mỏng sáng tỏ nhẹ vỗ về hồ nước thuý bích, mặt hồ cũng lưu lại dấu vết ánh trăng từng tới. Gần đây là thánh địa hẹn hò của tình nhân, tiếng nói chuyện sột sột soạt soạt cũng không lớn, tất cả bao trùm lên là bầu không khí mông lung ái muội. Lồng ngực Nhạc Du lúc này cũng tràn đầy sóng nhiệt, tay chân lạnh lẽo như băng, hô hấp vô cùng dồn dập. “Muốn nói cái gì?” Tiếng nói của Trần Thâm rất êm tai, bộ dáng cũng nổi bật, việc học cũng tốt hơn cô rất nhiều. Trong mắt Nhạc Du, anh là hoá thân của sự hoàn mỹ. Nhạc Du lấy hết can đảm, nhìn hai mắt anh, hai mắt kia mơ hồ có thể nhìn thấy chính cô: “Em muốn nói, em là bạn cùng trường với anh năm cấp một cấp hai, anh có thể không quen biết em. Em tên Nhạc Du, Trần Thâm, em rất thích anh, thanh xuân của em đều là anh, trong mắt em cũng chỉ có anh.” Em tên Nhạc Du, Trần Thâm, em thích anh. Nhạc Du cuối cùng cũng nói hết những gì đã mặc niệm vô số lần trong lòng, vô cũng vui vẻ. Cô bé trước mặt không xuất hiện trong trí nhớ trong quá khứ, nhưng anh không quá để ý. Cô bé dũng cảm cùng với nụ cười mỹ diễm đến cực điểm của cô, làm anh động lòng trong nháy mắt. “Vậy chúng ta ở bên nhau đi.” Nhạc Du không nghĩ đến anh sẽ đáp lại điều gì, cô chỉ muốn có cơ hội tỏ tình một lần. Cô sững sờ đứng lại chỗ, cảm giác lửa nóng đánh sâu vào thần kinh của cô, cô cảm thấy giọng nói và đầu óc mình đều cay. Không nói ra lời, cũng không nghĩ đến có thể nghĩ gì. Trần Thâm thấy hai mắt cô gái nhỏ trước mặt trừng lớn trong nháy mắt cũng ngây người, cúi đầu cười không ngừng. Tỏ tình với anh mà nói là chuyện thường xuyên xuất hiện, nhưng đều là lấy sự xấu hổ và bi thương của các cô gái làm xong việc. Bộ dáng cô gái nhỏ giờ phút này quá đáng yêu, anh không nhịn được mà duỗi tay xoa nhẹ tóc cô. Trần Thâm kiên nhẫn chờ cô hồi thần, nhưng sợ sát thương sờ đầu đối với Nhạc Du quá lớn. “Em không đồng ý ư?” Nhạc Du vừa nghe lời này, lập tức hoàn hồn, mấy chữ run rẩy nhảy ra từ miệng cô: “Em đồng ý.” Cô cuối cùng cũng theo đuổi được Trần Thâm, dựa vào sự lựa chọn anh dũng và đầu óc mê muội. Trần Thâm yêu đương với cô, cũng giống như ngày thường cô chạy đuổi theo Trần Thâm. Bên người Trần Thâm vẫn có rất nhiều đoá hoa, vòng bạn bè của anh vẫn là chính anh. Nhạc Du không thèm để ý. Nhạc Du không có bạn thân, lúc cô theo đuổi Trần Thâm thật sự không nhìn ra một chút quan hệ nào. Cô cũng không chia sẻ niềm vui này cho bất cứ ai, cũng không dám thể hiện mối quan hệ này ra trong vòng bạn bè. Nhạc Du giống như không có được anh, cô chỉ là càng đến gần anh hơn một chút. Nhưng Nhạc Du không thèm để ý. Trần Thâm động lòng chỉ là trong nháy mắt, hoa quỳnh đã bại, cũng may cô rất thức thời. Bọn họ yêu đương, chỉ là Nhạc Du cùng anh đi ăn những thứ anh thích, đi làm những việc anh muốn làm. Trần Thâm thật sự không hiểu kinh doanh tình cảm như thế nào, độ ấm của việc động tâm cũng không thay đổi tính cách đạm mạc của anh. Cũng may Nhạc Du rất ngoan, cũng không chủ động đòi anh gì, cũng không khóc nháo với anh. Trần Thâm rất vừa lòng..