Tri Kỉ Trọn Đời [ Hi Trừng ]
Chương 4
- "... Cái này trả lại cho ngài. Tạm biệt, hẹn gặp lại Lam Tông chủ!" - Tiểu cô nương ném đi ngọc lệnh Lam Gia trên tay, ngồi trên tường viện Vân Thâm đối y cười nhạt, nửa sườn mặt chìm trong bóng tối không rõ hỉ nộ ái ố - " À quên, nhớ cẩn thận với những người xuất hiện cạnh ngài!"
Theo bước chân nàng, thiếu niên mang gương mặt " Ngụy Anh" cũng biến mất vô tung, để lại một Lam Hi Thần chìm giữa bão lòng gào thét...
----------------------------------------------
Trạch Vu Quân cả đời đoan chính, là quân tử trăng sáng, không thẹn với lòng. Y có thể lấy danh dự ra mà thề, bản thân chẳng qua là thay thúc phụ người phân ưu, cũng là làm tròn bối phận đạo làm con với các vị tiền bối đi trước, chứ không hề có mưu đồ gì khác. Cho nên, khi thấy sắc phục liên sen cửu đế của Vân Mộng, còn là Giang Vãn Ngâm - Giang Tông Chủ, y thật sự bất ngờ. Song, chỉ trong một giây ngắn ngủi, lập tức lấy lại vẻ bình ổn vốn có. Dù sao, y cũng là người trầm ổn có tiếng. Dù sao, gia giáo của Lam Gia cũng không đùa được đâu. Dù sao, bất kể bao nhiêu cái dù sao, đại khái là ngoài ý muốn đi...
Hai người chào hỏi có lệ, lạnh nhạt cất bước. Giang tông chủ cùng nhị đệ của y có khúc mắc, chuyện đã rõ như mặt trời ban trưa. Mà bản thân y đứng trên phương diện huynh trưởng, cũng không có cách nào yêu thích người đối diện. Dẫu hiện tại cả hai bên đã hòa hoãn trở lại nhờ sự trở về của Ngụy Vô Tiện, chiếc dằm trong lòng vẫn còn đó, không phải nói giải là giải. Thêm nữa, nhìn khuôn mặt ưu thương của hắn, y có chút không thốt nên lời!
Phải, chính là ưu trong ưu tư, thương trong thương tâm!
Lam Hi Thần chẳng rõ có phải bản thân nghĩ nhiều hay là quá đa tâm, nhưng nhìn gương mặt của hắn, nỗi sầu muộn đã rõ rành rành trước mắt. Giang tông chủ người này, dung nhan tuyệt đối thượng đẳng, song vì đẹp lại mang một cỗ khí chất cường thế, khiến người khác khó lòng nhìn thẳng. Đôi mắt hạnh nhíu lại, khuôn miệng nửa mím chặt, độc vẻ mỉa mai tự nhiên làm kẻ đối diện càng cẩn trọng lời nói... Nhưng hiện tại, Trạch Vu Quân y lại cảm nhận được điều gì đó. Đằng sau vẻ bất cần, thậm chí là nơi nơi công kích của hắn, y dương như thấy được nỗi buồn lắng lại nơi đáy mục quang. Tựa như năm nào, thanh niên mới cập nhược quán ôm lấy y phục cùng Trần Tình đẫm máu tươi trên đỉnh Loạn Táng Cương...
Hai người càng đi càng sâu, phát hiện chút không thích hợp. Y cũng không biết cụ thể là nơi nào chưa đúng, không tiện nói ra, chính bản thân âm thầm để lại ám hiệu. Giang Vãn Ngâm ở cạnh bên lại hơi mất tập trung, lúc chém con rắn đầu tiên cũng không mấy cẩn thận, mơ hồ là đang phát tiết cái gì đó. Nhưng rất nhanh sau đó, hai người phát hiện, bản thân mình đã quá coi thường nơi đây rồi. Quỷ đả tường cao siêu, còn có niệm xà tích oán bất tử bất diệt...
Không phải y tự cao, song bản thân ở cấp bậc nào, còn có Giang Vãn Ngâm là cấp bậc nào, sao nhầm lẫn cho được. Khí tức nơi đây quá sạch sẽ, sạch đến mức người lạc vào vô thức mất đi cảnh giác vốn có, sa chân vào bẫy rập. Hoặc là, người lập ra nơi này, vốn không muốn tổn thương đến kẻ bình thường. Chung quy có rất nhiều suy đoán, lại không cách nào chứng thực. Trên đời, sự việc như vậy nhiều vô kể.
Mê cung chưa cách giải, sự đeo bám của con rắn càng làm hắn mất kiên nhẫn. Chỉ là, y đồ rằng, hành động của bản thân càng khiến người kia bực mình. Lam Hi Thần muốn lấy thân thử hắc niệm xà, cùng lắm là thương thế chút ít. Lại không nghĩ, Giang Vãn Ngâm sẽ không đứng im mặc kệ y chịu thương tích. Khoảnh khắc đó, khóe miệng của y không kìm được, lộ ra nụ cười. Không phải kiểu người ôn nhu đúng mực, chỉ là cười thôi. Lý do, chính y cũng không nói được...
Lúc Ngu Tử Phong xuất hiện, trái tim y đột nhiên nhói lên một cái. Có thể là giật mình cảnh giác khi nhớ đến kẻ xưng là A Nhân kia, cũng có lẽ là cảm giác ghen tỵ khó nói nên lời. Đặc biệt là khoảnh khắc Giang Vãn Ngâm đối nàng quát mắng, lại đem nàng bảo hộ sau lưng tới kín kẽ, hoàn toàn đem phía sau giao lại cho nàng. Lời nói như kim như châm, lại giấu không được ấm áp tin tưởng. Quá khứ, y từng cứu bao nhiêu người, chính y cũng không nhớ nổi! Chân chính giao tính mạng của mình vào tay người, hình như đã được nếm trải, song lại mất đi. Mà hình như, chưa từng có...
Thời điểm niệm xà tấn công hai người kia không được, liền đổi hướng về phía y. Khi ấy, trong đôi mắt vàng rực của nó, y thấy được một bóng người. Bóng người tàn tạ, y phục dính máu, cánh tay một bên đã đứt lìa, một bên nắm chặt lấy Sóc Nguyệt, mắt cột chặt trên người y dằn giọng:
- "Lam Hi Thần! Ta cả đời này nói dối vô số, hại vô số người, như ngươi nói, giết cha, giết huynh, giết vợ, giết sư, giết hữu, thiên hạ chuyện xấu ta cái gì chưa làm qua! Chỉ là duy nhất chưa từng nghĩ sẽ hại ngươi!"
Khoảnh khắc đó, y biết kẻ trước mặt không phải người kia, là ảo ảnh do niệm xà tái hiện từ trong ký ức. Lại như cũ không cách nào đưa kiếm lên. Đây là tâm ma của y, là niệm của Trạch Vu Quân đỉnh đỉnh đại danh, tiên nhân vô trần. Y bất động, mặc kệ thứ kia giương nanh hướng yết hầu mình cắn xuống. Là đền tội hay buông bỏ, vốn không quan trọng nữa. Nhưng y vạn vạn không ngờ đến, bóng tử y lao đến che chở cho mình khỏi tử thần trong gang tấc kia...
Đại khái có kẻ nào đó, luôn miệng mắng sư huynh mình bệnh anh hùng, chính bản thân lại thoát không khỏi lây nhiễm. Đứng trước nguy hiểm, liền không nề hà. Đúng là không phải người một nhà, không vào chung một cửa!
.
Y vội ôm lấy Giang Vãn Ngâm, Sóc Nguyệt hướng về phía miệng đỏ lòm máu của hắc niệm xà mà đâm. Biên độ quá hẹp, hắn đã bị thương, dù y có nhanh hơn nữa, cánh tay chắc chắn không thoát nổi răng nanh rắn. Lại không nghĩ đến Ngu Tử Phong tàn nhẫn ra roi, đem niệm xà đập đến nát bét, rúng động phương trời. Biểu cảm mềm mại dịu dàng trên khuôn mặt nàng đã bay mất nửa, chỉ còn lại lạnh lùng quyết đoán. Chớp bạc trên tay lóe lên, y lập tức nhớ ra, nữ tử trước mặt này vốn là một anh hùng trên chiến trường Xạ Nhật, Bạch Quang Tiên.
Bạch Quang Tiên - hiệu của nàng, cũng đồng thời là pháp bảo. Cũng là roi, nhưng thua Tử Điện ở chỗ mềm dẻo hữu lực, lại hơn ở linh hoạt khớp động, có thể tùy thời tách mở, tấn công tầm xa hay gần đều hiệu quả. Nhưng kỳ lạ ở chỗ, nàng chưa từng sử dụng kiếm tấn công. Ngay cả phi thiên thường ngày, cũng là tùy tiện chọn...
Nàng không thu roi, biến nó thành chiếc vòng lớn, thay cho phong ấn thủ trận. Đoạn nhẹ nhàng đỡ lấy Giang Vãn Ngâm trên tay y. Lam Hi Thần nhìn khuôn mặt nàng, phút trước vừa nghiêm nghị đến mức khắc nghiệt, phút sau đối với người trong lòng chỉ còn một mảng ôn nhu trìu mến. Ngu Tử Phong để hắn thoải mái nằm trên chân mình, nhẹ nhàng sức thuốc, chậm rãi truyền linh lực điều tức. Xong xuôi mới nói:
- " Lam Tông chủ có gì muốn nói với ta sao?"
- " Cô nương sao lại muốn lừa chúng ta?" - Y thẳng thắn đáp lời, quả thực đã sớm đoán được người trong lời của A Nhân. Chỉ là y không rõ, nàng có mục đích gì? - " Là có mục đích gì, mời giải thích!"
Nàng lắc đầu, đáp trả bằng một câu hỏi:
- " Ngài phát hiện lúc nào?"
Lúc nào? Có lẽ là từ khi...
- " Trên người cô nương có mùi Kim Tỏa Hoa, còn gọi là Nhật Hoa. Sở dĩ đặt lên như vậy, vì hoa này chỉ mở cánh khi mặt trời chính Ngọ, tỏa ra hương thơm rất đặc biệt. Lúc chúng ta đến đã chạng vạng chiều, căn bản không có diễm phúc thưởng thức, nhưng cô nương đến muộn hơn chúng ta cả canh giờ, lại thấm đẫm hương thơm này. Cô nương cho Giang Tông chủ uống Mộng Cầm Thảo, hai loại dược liệu kết hợp với nhau có hiệu lực cực tốt, chẳng qua sẽ không thoát khỏi hôn mê sâu, này là có chuyện muốn giấu hắn đi?" - Y ôn tồn giải thích, không nhanh không chậm thêm vào - " Còn nữa, nếu ta không lầm, cô nương cùng Niệm Xà ở đây có liên hệ mật thiết!"
Có lẽ Lam Hi Thần cũng không phát giác nhanh như thế, nếu Giang Trừng không đưa cuốn " Thiên Quan bí sử" cho y đọc. Quyển sách này đại khái như cố sự tản mạn, nhìn có vẻ là loại truyện trà dư hậu tửu, nghe trước khi ngủ. Song có ba vấn đề: Thứ nhất, giấy đã cũ là thật, mực lại quá mới, có lẽ là từng bị người đụng qua. Hai là, địa danh trong sách đều đúng, ngoại trừ hai chữ Bạch Lũy. Nơi này, chính xác mà nói, phải là Bạch Cốt Lũy. Nhưng vì quá lâu, chữ "Cốt" ở giữa bị hủy, người viết sợ Giang Tông chủ không tìm được, liền cải biến đi. Cuối cùng, y không rõ sự thể là như thế nào, nhưng y có thể cam đoan, y chưa từng nghe đến báu vật nào tên Xích Luyện Ngọc cả...
Ban nãy, y cho rằng xà tính nham hiểm, liền lựa người yếu nhất để tấn công. Nhưng ngẫm lại, e rằng còn nguyên nhân khác.
- " Ngài đã phát hiện ra, ta cũng chẳng còn gì để ngụy biện. Chẳng qua..." - Nàng nhẹ đặt Giang Vãn Ngâm xuống, an bài cho hắn thật tốt, đoạn hướng y làm cái đại lễ thật lớn. Tiếng đập đầu vang dội, Lam Hi Thần giật mình trước động tác của nàng - " ta muốn nhờ ngài một việc!"
- " Cô nương xin hãy đứng lên."
- " Không, nếu ngài không nhận lời, Ngu Tử Phong sẽ không đứng dậy." - Nàng cúi gằm mặt, tiếng nói trầm như chuông nguyện hồn ai - " Coi như là niệm tình tông chủ từng cứu ngài, coi như thương hại ta cũng được, xin ngài... xin ngài... hãy thay ta chăm sóc cho người!"
Nàng ngửa mặt, trên trán bết máu đỏ, đôi mắt hạnh lấp lánh nước. Trông có vẻ nhếch nhác thảm hại, so với ai đều xinh đẹp hơn, so với ai đều quật cường hơn:
- " Ta cả đời này chưa từng cầu xin ai, chỉ có một tâm nguyện này. Cầu ngài... thay ta thành toàn!"
Y lắc đầu, đáp:
- " Cho dù ta đồng ý thì sao? Cô nương tin tưởng ta sẽ không nuốt lời ư?" - Lam Hi Thần cứng rắn nói tiếp - " Vả lại, thay vì nhờ vả người khác, sao cô nương không tự mình thực hiện. Tin chắc cô nương cũng biết, bản thân đối với hắn có bao nhiêu phân lượng!"
- " Biết chứ! Nhưng mà không kịp rồi..."
Lời này chưa dứt, nàng bất thình lình đẩy Giang Vãn Ngâm về phía y. Lam Hi Thần đỡ lấy hắn theo bản năng, không ngờ ngân tiên lại cuốn lấy cả hai người. Niệm Xà không còn cản trở, bổ thẳng về phía Ngu Tử Phong, răng nanh sắc nhọn cắn ngập vào bả vai nàng. Nàng vẫn cười, nụ cười thê lương mà tha thiết, cánh tay lành lặn xuất kiếm từ trong càn không tụ, không chút lưỡng lự đưa ngang cổ.
Huyết nhục tung tóe, bắn trên mặt đất màu đỏ kinh hoàng. Trong phút giây cuối đời kia, nàng khép chặt mi, niệm một câu:
- "Tinh Trần, kiếp này nợ ngươi, liền trả cho ngươi..."
Lại nuối tiếc mở mắt, hướng về phía người đang hôn mê trong lòng y, nhủ thầm:
- " Bình an..."
Truyện khác cùng thể loại
29 chương
501 chương
30 chương
692 chương
7 chương