Ngu Tử Phong hạ bút, bên ngoài cửa một mảng tối mịt. Ánh đèn bấc chao nghiêng, lúc sáng lúc tắt, gợi lên chút buồn hoài cổ cùng man mác tiếc thương. Tiếng bước chân êm ru trên nền đá xanh, thảng như âm thanh gió vờn cây lá, hòa trong khúc ca nơi non nước Giang Nam. Nàng ngẩng đầu, nhìn người trước mặt. Dung nhan tuấn tú, phần da thịt lộ dưới hắc y trắng nõn, gần đổ màu nhợt nhạt. Đôi mắt rất đẹp, nhưng quá sắc bén, thiếu một phần ôn nhu, khiến người đối diện có lỗi cảm bị nhìn thấu tâm can, bất tri bất giác rùng mình lạnh lẽo. Lâm Thiên lẳng lặng đến bên Ngu Tử Phong, đấu lạp đen tuyền trút xuống để lộ mái tóc đen bị gió thổi tung, càng làm nổi bật vẻ phong trần sương giá. - " Ngươi gọi ta về, là muốn đi sao?" Thiếu niên không chút lòng vòng, thẳng thừng hỏi một câu. Dù mang nghi vấn, song cũng đồng thời, là một lời trần thuật. Ngu Tử Phong có chút không biết thế nào. Cả cuộc đời này của nàng, dẫu đứng trước Tử Diên hay Giang Trừng, thậm chí cả Lý Nhân Hà, cũng chưa từng bế tắc như vậy. Ngoại trừ hắn- đứa bé nàng cứu nơi chiến trường Xạ Nhật Chi Chinh năm nào. - " Ừ. Ta phải đi." - Nàng gật đầu, nhẹ nhàng trả lời. Trốn tránh không phải biện pháp, đặc biệt lại là đứa trẻ nàng tự tay nuôi lớn này. Giống như Giang Trừng, nàng không muốn phải lừa dối họ một chút nào. - " A Phong!" - Hắn gằn giọng gọi, mặc kệ bối phận. Quá khứ luôn bày ra vẻ chững trạc trước tuổi, đứng đối diện con người này, Lâm Thiên lập tức bị đánh trở về nguyên hình. Mà kỳ thực, hắn suy cho cùng, cũng chỉ là đứa trẻ mới còn chưa trưởng thành. - " Ngươi định đi đâu? Tại sao lại đi? Ngươi muốn rời khỏi Liên Hoa Ổ sao?" - " Ừ, ta phải đi." - Ngu Tử Phong lặp lại lần nữa, vô thức xoa nhẹ mái tóc hắn - " Lâm Thiên, ta phải đi rồi!" Đôi mắt hoa đào của hắn ráo hoảnh, đỏ rực lên. Không rơi nổi một giọt lệ, lại càng khiến người khác đau lòng: - " Cho nên, ngươi mới gấp gáp gửi ta đến Thanh Hà, phải không? A Phong, chẳng lẽ ta không đủ trung thành hay sao? Hay là ta không bằng tên Ngu Trí Thành đó?" - Hắn níu lấy tay nàng, lời càng nói càng loạn - " Ngươi nói đi, ta có gì thua kém tên đó cơ chứ?" - " Ngươi nghĩ quá nhiều rồi, Lâm Thiên. Bởi vì ngươi trung thành với tông chủ, cho nên mới đưa ngươi đến Bất Tịnh Thế. Còn về Trí Thành, ngươi sao phải so đo với y? Nhiếp Hoài Tang là loại người gì, chẳng lẽ ngươi còn không nhìn ra sao? Nếu để y đến đó, há nào đưa thịt tới miệng sói. Ta là tin tưởng ngươi..." - " Nhưng A Phong, ngươi như thế này chính là đem ta đến miệng sói..." Nàng im lặng, quả thực không còn lời nào để nói. Nàng biết, bản thân đốn mạt, chính mình vì lo nghĩ cho Giang gia mà không từ thủ đoạn lợi dụng kẻ khác. Giá như hắn một lần phản đối, nàng tuyệt sẽ không níu kéo hay ép buộc hắn làm điều hắn không muốn. Song một lần lại một lần, hắn đều chưa từng phản kháng! Lâm Thiên bất giác nở nụ cười, khuôn miệng vẽ lên vòng cung méo mó: -" Này không giống ngươi chút nào! Nói nhiều như vậy, là muốn khiến ta bỏ cuộc sao? Ngươi chán ghét ta đến thế? Cố tình diễn trò cũng phải đuổi ta đi?" Hắn khép mi mắt, gần như thì thầm - " Ta chỉ muốn hỏi một lần cuối, A Phong, ngươi không luyến tiếc tông chủ hay sao? Không luyến tiếc... dù chỉ một chút?" Tất thảy lại rơi vào lặng im lần nữa. Có điều, cũng như bao lần, câu trả lời đã có rồi, hà tất phải cố chấp. Thiếu niên quay người, bước vào đêm đen, một đi không trở lại. Bởi vì hắn biết, chỉ cần hắn quay đầu ngoái nhìn, sẽ vô pháp bỏ đi... A Phong, ta nhất định sẽ không làm ngươi thất vọng! -------------------------------------------------------- Giang Trừng ngồi bên lương đình, trên tay là bình Hà Hoa Nhưỡng trứ danh Giang Nam. Vị rượu thuâng hậu, nặng mà không gắt, uống một chum là đủ say sưa suốt đêm dài... Song rốt cuộc, hắn chỉ cầm, không uống. Đại khái là có chút không khí, chẳng phải vì muốn say. Nhìn lại thì, đã nhiều năm nay, hắn ít khi động đến rượu. Ngoại trừ ngoại giao cùng vài lễ lạt khó chối, hắn gần như không uống một giọt... A, thì ra không phải rượu không ngon, là không tìm được tri kỉ uống cùng! Gió thổi qua hồ, đưa hương sen thơm ngát, dịu dàng ve vuốt xúc cảm con người. Hắn ngửng đầu, vừa vặn chiếc áo choàng đáp trên vai. Giọng nói ôn nhu cất lên: - " Thời tiết chưa lạnh, nhưng đêm khuya sương giá nhiều, tông chủ phải chú ý sức khỏe." - " Ngụy Vô Tiện đâu rồi?" Hắn lờ đi lời của nàng, đáp trả bằng một câu hỏi. - " Ngụy công tử đã ngủ rồi." - Ngu Tử Phong kéo lại trường bào, vuốt thẳng từng nếp gấp nho nhỏ. Tựa như cùng đứa nhỏ biếng bỉnh nghịch ngợm đối thoại, kiên trì đến cùng- " Tông chủ, người cũng nên nghỉ thôi..." Giang Trừng đứng yên, mặc kệ nàng thay hắn bày bố. Hắn từ trước đã bài xích người lạ, đến nay càng tới mức cực đoan. Mấy năm gần đây, có lẽ chỉ mình nàng có thể đến gần Tam Độc Thánh Thủ hắn như vậy. - " Nhóc con kia vừa đến lại lượn mất rồi à?" - Hắn đảo mắt, lòng thầm mắng đứa bé không biết trời cao đất dày, đến cũng không chào lấy một câu. Lại quên mất, hành động của mình có bao nhiêu ấu trĩ. - " Việc ta bảo ngươi sắp xếp, đến đâu rồi?" - " Cơ bản các nghi thức đã chuẩn bị xong, chỉ đợi người xem qua. Còn lễ vật chính, thỉnh tông chủ định đoạt" Hắn gật đầu, khép mi mắt ra hiệu đã biết. Kỳ lạ, kể cả đối với Ngụy Vô Tiện, hắn cũng không hề tin tưởng như thế. Hắn thừa nhận, hắn có thể vì tên sư huynh vô sỉ đó mà sống mái với người khác, nhưng suy cho cùng, hắn lại không đủ niềm tin ở Ngụy Vô Tiện. Còn đối Ngu Tử Phong, hắn tuyệt đối sẽ không thể hi sinh tính mạng cho nàng, song những việc nàng làm bất kể ra sao hắn lại vô cùng yên tâm. Sự kỳ lạ này, Giang Trừng vô pháp giải thích. Đại khái là thế, đại khái... - " Tông chủ, ta còn chuyện muốn nói với người!" - Nàng đột nhiên lên tiếng, phá vỡ không khí trầm lặng giữa cả hai. Hắn không quay đầu, chỉ ra dấu bảo nàng tiếp tục - " Ta muốn đi đến một nơi." - " Khi nào xuất phát?" - Giang Trừng hỏi lại, rồi thêm vào - " Nhớ đến khố phòng lấy tiền. Không cần ủy khuất mình, Giang gia ta không thiếu chút bạc đó." Hắn nói như vậy, bởi đã có tiền lệ. Khi xưa lúc chiến trường Xạ Nhật cao điểm, ai ai cũng khó khăn thì thôi đi. Có điều sau này, nhiều kẻ đỏ mắt với vị trí của nàng ở Liên Hoa Ổ, liền bày cách gây khó dễ. Đầu tiên là chèn ép ngấm ngầm, sau lại công khai chỉ trích. Nói chung vào đi vòng lại cũng chỉ vài trò vặt vãnh, như ruồi như muỗi, vo ve bên tai. Dù rằng không gây thương tổn trực tiếp, song vô cùng phiền nhiễu. Điển hình là một lần, Giang Trừng sai nàng đến Liễu Thành xử lý công việc suốt mấy ngày mấy đêm. Tên quản sự lúc ấy giở trò đâm sau lưng, ngay cả một đồng cũng không chịu đưa, còn cạy khóe nàng loại kỹ nữ nhờ làm ấm giường mới leo lên được đây, muốn thì đến phục vụ tên khốn nạn ấy, nếu thoải mái thì sẽ xem xét lại. Tất nhiên, kết thúc chính là nàng cầm trường tiên quật nát chiếc bàn gỗ dày mấy tấc, chân chính cho bọn chúng hiểu cái gọi là nói chuyện bằng thực lực. Tuy thế, hắn vẫn không dằn lòng nhắc nhở một câu. - " Tông chủ, ngài chưa hỏi ta đi đâu?" - Ngu Tử Phong thở dài, giọng nói như vọng về từ chốn xa. Giang Trừng giật mình, ngoài ý muốn hồ nghi: - " Ngươi muốn đi chỗ nào?" - Kỳ thật, chính hắn cũng khó tin. Xét về góc độ tính cách, nói Ngu Tử Phong điềm đạm khép kín là còn nhẹ, bảo nàng cực đoan tới quái đản chẳng ngoa. Đây cũng chính là lý do không ít môn sinh dưới quyền bất mãn với nàng. Hắn dĩ nhiên chẳng để bụng chuyện này. Kẻ làm đại sự, sao có thể chú ý những thứ tạp nham xung quanh đó. Huống hồ, làm tông chủ, phải tin thuộc hạ thì mới dùng. Chỉ là, lòng tin với nàng thật sự quá lớn, khiến hắn vô thức mà quên đi hoài nghi cần có. Dường như trong sâu thẳm ý niệm của hắn, chuyện nàng muốn thực hiện nhất định là vì tốt cho Giang Gia... - " Ta không biết nữa. Nhưng lần này ta đi, không phải chuyện trong tộc, mà là chính ta..." - Nàng ngước đôi mục quang vừa nhu hòa lại đủ kiên định, nhìn thẳng vào hắn - " Ta muốn trở về nơi cũ một chuyến." - " Bao lâu?" Ngu Tử Phong lại lắc đầu. Trong trí nhớ của hắn, nàng vĩnh viễn là kẻ nói một là một, hai là hai, tuyệt không có thứ biểu tình mơ mơ hồ hồ thế này. - " Ta không biết. Có lẽ là vài tháng, hoặc vài năm... Cũng có lẽ, đời này sẽ không được toại nguyện." - Nàng cúi đầu, đối hắn thành thật làm đại lễ, lặng lẽ nói - " Những gì cần làm, ta đã giao phó lại cho Ngu quản sự. Về Lâm Thiên cùng Mịch Tư, người cũng đừng lo lắng, họ biết bản thân phải làm gì."- Ngu Tử Phong ngừng một chốc, lâu thật lâu mới lên tiếng. - "Tông chủ, xin lỗi. Ta phải đi..." - " Khi nào?" - Hắn vô thức mím chặt môi, biểu tình gần như hung hăng truy vấn - " Khi nào sẽ khởi hành?" Giang Trừng kiềm nén cảm giác bực bội như thủy triều trào lên trong lòng, thầm nhủ, hắn đã sớm biết có ngày như thế này. Hắn rõ ràng hơn ai hết, suốt những năm qua, nàng vì Giang Gia mà sống, dành hết tâm huyết cho hắn, cho Liên Hoa Ổ. Hiện tại, nàng muốn đi, hắn lấy cớ gì ngăn cản đây? Huống hồ, tâm không ở lại, giữ được người có ích gì? Thế nhưng, khi nghe đáp án ngày mai liền xuất phát của nàng, ngoài giận giữ, lại chỉ còn bi thương tích tụ. Tại sao, tại sao một kẻ liền một kẻ, đều rời bỏ ta mà đi? . - " Tông chủ, đây là công văn cần xử lý ngày hôm nay." Ngu Trí Thành đưa xếp giấy cho hắn, rồi lặng lẽ đứng sang bên, chờ lời phân phó. Giang Trừng lướt qua những thứ kia, day day mi tâm nhức mỏi, nói: - " Còn nữa không?" - " Tạm thời là không." - Ngu Trí Thành có chút ấp úng, mãi mới thốt nên lời - " Chỉ là, vài mật lệnh quan trọng trong tháng này còn đang ở chỗ Ngu Y Sư. Để thuộc hạ đi lấy!" - " Không cần. Ta tự mình đi là được." - Hắn phất tay, cho quản sự lui đi. Hắn nhìn theo bóng Ngu Trí Thành như bôi mỡ vào chân mà chạy, phút chốc cảm thấy phiền muộn. Tên của Ngu Tử Phong, từ bao giờ đã trở thành cấm kị? Nàng rời đi ba ngày, ngoại trừ vài người chủ chốt trong gia tộc, không còn ai được biết. Không một lễ tiễn chân, không một lời từ biệt, tay nải trên vai, nàng cứ như vậy rời bước, biến mất vào trong sương sớm mịt mù. Gần hai mươi năm, nói đi là đi, một lần ngoảnh đầu cũng không có... Giang Trừng thả bước trên con đường lát đá, men theo hàng liễu xanh rì tới sương phòng của nàng. Đẩy cửa, mùi hương sen thoang thoảng tràn ngập khoang mũi, lại chẳng che nổi vị cô quạnh lạnh lẽo. Hắn tay lên cạnh bàn, xoa lớp bụi mờ dính trên đầu ngón tay. Phòng của nàng so với nơi hắn ở gần như chẳng khác gì nhau, thậm chí còn đơn giản và gọn gàng hơn nhiều. Không có hoa cỏ sặc sỡ, trâm vòng son phấn huân hương càng không... đến nỗi lắm lúc, hắn dường như quên mất nàng là nữ nhân. Hắn lắc đầu, đến bên cạnh thư án, nhấc chồng công văn đã được đánh dấu kĩ càng. Mắt khẽ đảo qua thứ bên dưới, lại thuận tay nhấc lên. Cuốn sách cũ được giữ gìn cẩn thận, vẫn thoát không được dấu vết ố vàng của thời gian. Thế nhưng, từng trang sách phẳng phiu, đủ biết chủ nhân có bao nhiêu yêu thương gìn giữ... Ngu Tử Phong thích sách, thích đọc sách, lại càng thích sưu tầm sách. Tàng thư viện của Giang Gia cũng là một tay nàng chỉnh lý, bổ xung. Thậm chí, nơi đó có những y thư điển tịch gì, nàng so với gia chủ như hắn, còn hiểu rõ gấp bội phần. Chẳng hạn như, quyển trong tay hắn bây giờ... " Truyền thuyết về Xích Luyện Ngọc: Tương truyền rằng, cách đây xa thật xa, khi bắt đầu buổi hồng hoang của thiên địa, có ba người bạn thân. Họ cùng nhau sinh ra, lớn lên, chứng kiến cảnh nước mắt, nhà tan, chiến tranh loạn lạc liên miên. Bởi vô số mất mát đó, họ quyết chí cùng nhau thay đổi mọi thứ. Họ muốn trở thành THẦN - thần sáng thế. Và rồi, sự cũng thành chương, họ thật sự đã phi thăng. Chỉ có điều, một người trong đó cũng thành thần, nhưng mà là ÔN THẦN.(*) (*) Thần gây tai họa, cùng tà ma, ác quỷ không sai biệt lắm. Chủ yếu được thờ phụng là do nhân dân sợ hãi mà thành, ngược với Phúc Thần. Song, núi không thể có hai hổ, vị Ôn Thần kia ngày càng bất an với hai người đồng bạn của mình. Mâu thuẫn từ cách thức, quyền lợi và vị chí cũng nảy sinh. Suy nghĩ đó cứ lớn dần, đến độ hắn lo sợ họ sẽ lật đổ hắn, khiến hắn phi hôi yên diệt, mãi mãi không thể siêu sinh. Cuối cùng, hắn thật sự đã ra tay, giết chết người bạn thanh mai trúc mã kia. Không dừng lại ở đó, hắn còn muốn giết cả vị huynh đệ cùng vào sinh ra tử với mình, khiến cho thế gian này chỉ còn một vị thần duy nhất. May thay, hắn không thành công. Người còn lại trong bộ ba, cũng là người nắm giữ ánh sáng và công lý. Ngài chẳng thể nhân nhượng trước sự tà ác của người bạn ấu thớ, quyết định đại nghĩa diệt thân. Song ngài lại quá mềm lòng, trong trận chiến ở Bạch Cốt lũy đó, ngài bị hắn phân tâm, hồ ngôn loạn ngữ đế hộ bị Ôn Thần kia ám toán. Bởi vậy, khi nhận ra, đã quá muộn. Ngài chỉ đành dùng nguyên thần, phong ấn hắn dưới vực thẳm trắng xương, vĩnh viễn không thể thoát ra. Bản thân thì tan vào thiên địa, giữ trọn thiên nhai... Mà Xích Luyện ngọc, chính là sinh ra từ đôi mắt của ngài, thấm nhuần tinh khí, trở thành báu vật truyền thuyết cải tử hoàn sinh! Truyện xưa như vậy, kể lại không biết mấy phần thực hư..." Giang Trừng lật lại bìa, mấy chữ " Thiên Quan Bí Sử" quả thật không gợi lên mấy hứng thú, tựa như dăm ba câu chuyện tản mạn về linh thần dị giới. Nhưng địa điểm trên cuốn sách lại xác xác thực thực, hơn nữa cách Vân Mộng chỉ gần canh giờ ngự kiếm. Vừa hay, hắn còn đang đau đầu nên tặng Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ lễ vật gì, nếu có thứ này thì quá đẹp. Cho nên, hắn giao phó công viêc cho Ngu Trí Thành xong xuôi, ngay chiều hôm đó liền khởi hành đi Bạch Lũy. Chỉ là, Giang Trừng vạn vạn không ngờ được, chuyện này sẽ mang đến cho cuộc sống hiện tại của hắn biến đổi khôn lường đến mức nào...