Trì của tôi

Chương 5

Nghi thức kéo cờ có thể nói là chuyện nhàm chán vô vị nhất trong ngày thứ hai.   Nhìn qua một lượt thì phía dưới bục kéo cờ đội ngũ nhìn có vẻ sắp xếp nghiêm chỉnh, ngay ngắn thẳng hàng lắm, mang đồng phục của trường rất trẻ trung có thể nhìn thấy tinh thần phấn chấn, tích cực trong từng người. Nhưng quan sát kĩ hơn thì sẽ phát hiện mỗi người lại đứng mỗi tư thế khác nhau, càng nhìn về sau càng rời rạc, trên cơ bản thì những học sinh đứng ở phía cuối hàng thường là những đứa ngáo đá của các lớp.   Học sinh đại diện đứng dưới Quốc kì phát biểu, vấn đề chính là học sinh phía dưới lại ghé đầu sát tai thì thầm nói chuyện.   Phần cuối cùng của nghi thức kéo cờ chính là những học sinh bị phê bình sẽ đứng dậy đọc bản kiểm điểm, năm cậu con trai đứng ở phía trước bục đều là những đứa đầu xỏ trong vụ ẩu đả giữa lớp 3 và lớp 6, trong đó có bốn người ghé thăm danh sách này như cơm bữa rồi, mọi người đều đã quen với việc đó, duy chỉ có Chu Trì là khuôn mặt mới toanh.   Hắn là người thứ ba lên đọc bản kiểm điểm.   Phía dưới bục trở nên xôn xao, mọi ánh mắt hiếu kì đều nhìn về phía người hắn.   Có nữ sinh của lớp khác hỏi nhỏ:”Hình như trước đây chưa từng thấy cậu ta đúng không…?”   “Học sinh mới chuyển đến của lớp tớ.” Nữ sinh lớp 3 cũng lén lút trả lời.   Chu Trì đi đến đứng trước microphone, tóc và khuôn mặt hắn che mất một tầng ánh sáng, bộ đồng phục màu trắng xanh làm giảm bớt dáng vẻ lạnh lùng trên người hắn. Ngược lại còn bộc lộ rõ một chút thần thái của người thiếu niên. Bộ lông mày của hắn khẽ nhếch, lấy tay chỉnh lại cái microphone, mò mò tờ giấy trong túi quần rồi mở ra, động tác vô cùng ung dung, khiến cho mọi người đều bâng quơ cảm nhận rằng tiếp theo hắn chuẩn bị đọc không phải là bản kiểm điểm, mà là bài phát biểu cảm nghĩ khi nhận thưởng.   “Thầy giáo, cô giáo yêu quý của em, các bạn thân mến… .” hắn nhìn xuống rồi từ từ đọc.   Bản kiểm điểm của hai cậu con trai trước lúc bắt đầu đều là “ Kính thưa quý thầy cô giáo và các bạn…”, chỉ có hắn mới bắt đầu là “Thầy giáo, cô giáo “yêu quý” của em”, Hắn đọc không nhanh, thanh âm vô cùng chậm, thông qua sự sàng lọc âm thanh của microphone lại càng nghe êm tai.   Triệu Hử Nhi ở trong đám đông cười “hi hi” nói: “Nghe thấy chưa? Câu nói này mà thay đổi một chút chính là “Triệu Hử Nhi thân mến” rồi đấy…”   Một vài nữ sinh ở bên cạnh che miệng lại cười: “Không hổ là “Triệu hào phóng”, cậu là nhất rồi!”   Lâm Lâm ở đằng sau xém tí nữa là muốn ói, giữ nguyên miệng mắc ói nói với Giang Tùy: “Mặt dày thật, tớ sắp chịu không nổi nữa rồi.”   Giang Tùy vỗ vỗ vào tay áo Lâm Lâm, tỏ ý muốn cô ấy gắng nhịn thêm chút nữa.   Cái người trên bục đang tập trung đọc tiếp : “Đối với việc tham gia vụ ẩu đả lần này, em rất xin lỗi, em biết rõ bản thân là người có suy nghĩ độc lập, nên làm những việc như bình thản khoan dung, hòa nhã với bạn bè. Đối với những người mạnh mẽ thì không được đố kị, đối với những người yếu ớt thì không được ức hiếp. Nhà Triết học Trung Quốc Mạnh Tử đã từng nói: “Ái nhân giả, nhân hằng ái chi; kính nhân giả, nhân hằng kính chi” ( Biết yêu người thì người sẽ yêu lại ta, biết tôn kính người thì người sẽ tôn kính lại ta); Nữ tác giả Đài Loan Tam Mao cũng đã từng nói, “Tòng dung bất bách đích cử chỉ, bỉ khởi đốt đốt bức nhân đích thái độ, canh năng lệnh nhân tâm chiết”(dùng cách bình tĩnh mà xử lí, cho dù là người có thái độ hung hăng thì càng có thể khiến họ hao tổn tâm trí)…….   Trương Hoán Minh cùng Lý Thăng Chí cũng ở sau bục kéo cờ lúc đó nghe đến mức nghẹn cả họng.   “Đệt, mẹ nó, cậu ta viết cái đấy đó à?”   Lý Thăng Chí cào đầu hết nửa ngày rồi đưa ra kết luận, “Cậu ta trước đây chưa từng viết bản kiểm điểm sao, cái đó hình như …… có chút giống với bài viết văn  nhỉ?”   ……   Mọi người ở phía dưới cũng lấy làm kì lạ, lần đầu tiên nghe đọc bản kiểm điểm mà nghe thấy nhiều người nổi tiếng, nhiều câu trích giảng hay như vậy.   Toàn bộ học sinh từ đầu đến cuối đều đang xôn xao bàn tán, Giang Tùy cúi đầu chăm chú lắng nghe, lúc viết cảm thấy không có gì hết, bây giờ nghe hắn đọc mới nghĩ thấy có chút giống như kẻ chạy trốn vậy.   Vừa nghĩ đến ngang đây, liền nghe thấy: “Người viết bản kiểm điểm: Khối 11, lớp 3, Chu Trì.”   “……”   Còn thêm hai đoạn nữa mà? Hắn bỏ qua rồi sao?   Nghi thức kéo cờ kết thúc, Chu Trì đi về lớp, Trương Hoán Minh chạy đến vỗ mạnh vào tay của hắn: “Chỉ có cậu mới như vậy thôi, bản kiểm điểm á, nhanh đến học hỏi tớ đây này!”   Chu Trì lôi tờ giấy ra đôi cho cậu ta.   Trương Hoán Minh mở ra vừa nhìn liền cười không nhặt kịp mồm: “Tớ đã nói rồi mà! Làm sao mà cậu có thể tự viết như vậy được, bản kiểm điểm này vừa nhìn là đã biết chữ của con gái mà! Vừa đẹp lại vừa ngăn nắp.   Lý Thăng Chí cũng chen vào xem: “Ai đã viết cái này giúp cậu vậy?”   “Giang Tùy.” Chu Trì thuận miệng nói ra hai chữ, lôi tờ giấy nhét lại vào túi quần, đi vệ sinh.   Hai con người bị bỏ lại thẩn thờ nhìn nhau: Mẹ nó, có người thân là học bá thật tốt.    Bản kiểm điểm được công khai lần này một chút cũng không khiến Chu Trì mất mặt, ngược lại khiến hắn lần đầu tiên ở trong khối 11 này ai ai cũng biết đến, bảng xếp hạng của khối 11 dán thêm tên của hắn, sau đó lật trang vở đầu tiên của các nữ sinh thường có phối thêm cái sticker liên quan đến hắn, phần nhiều là những bức ảnh người khác chụp lén hắn. Phạm vi kết bạn của hắn cũng rộng rãi hơn, khối 11, 12 đều có người quen.   Những đứa con gái tiếp cận hắn cũng nhiều gấp bội lần, đến Triệu Hử Nhi dường như cũng chẳng còn chiếm vị trí như trước nữa rồi. Ngày sinh nhật của Triệu Hử Nhi Chu Trì cũng đã đến, rồi còn bị cô ta dẫn vào một căn phòng khác, nhưng xem ra chẳng có kết quả gì.   Đến tháng 12 thì mọi người phát hiện Triệu Hử Nhi đã quen với Ban Thảo ở lớp 9 rồi.   Những chuyện này Giang Tùy đều không tận mắt chứng kiến mà toàn do Lâm Lâm và Hứa Tiểu Âm nói chuyện với nhau mà biết. Sau vụ bản kiểm điểm, cô và Chu Trì không còn xuất hiện cùng nhau nữa, chỉ có cuối tháng trước cùng nhau ăn một bữa cơm, bởi vì hôm đó Chu Mạn trở về nhà.   Giang Tùy không rõ Chu Mạn đã nói gì với hắn mà cách một ngày hắn lại tìm cô xin số điện thoại, sau đó thỉnh thoảng buổi tối không về nhà thì nhắn cho cô một tin nhắn.   Sau khi thời tiết trở nên lạnh hơn, số lần hắn ra ngoài cũng ít hơn, duy chỉ đối với niềm đam mê chơi bóng vẫn cuồng nhiệt như trước. Lúc tan học Giang Tùy thường nhìn thấy hắn cùng với một đám con trai ở sân bóng chơi bóng, hầu như cô đều không biết ai hết.   Cô cảm thấy hắn giống như một đứa thích giao tiếp bên ngoài, làm việc gì cũng có thể kết thêm bạn mới.   Không như cô, tuy đã lớn như vậy rồi nhưng vẫn cứ lẻ loi một mình, lúc trước bị Giang Phóng thả ở nhà bà nội cũng đã kết được một vài đứa bạn, nhưng mà bây giờ không còn liên lạc nữa. Sau này thì trong nhà chỉ có Tri Tri và dì Đào, lên cấp ba cho đến bây giờ cũng chỉ cùng với một vài bạn nữ ngồi xung quanh mình thiết lập mối quan hệ tốt hơn một chút. Bạn bè của cô cộng lại e rằng không bằng số lẻ của Chu Trì.   Không biết hắn ngày nào cũng sống vui vẻ, náo nhiệt như vậy thì có cảm giác như thế nào nhỉ?    “A Tùy, cậu làm gì mà đờ người ra vậy?” Lâm Lâm hoa hoa tay ở trước mắt của cô, Giang Tùy tỉnh người lại, “Cậu không tập aerobic nữa hả?”   “Mệt sắp chết đây rồi, tớ nghỉ ngơi một lát.” Lâm Lâm lau mồ hôi, mang áo khoác vào rồi ngồi bên cạnh Giang Tùy nhìn bóng dáng của con người ở bên kia sân bóng, “Con trai bọn họ đúng là thể lực dồi dào,  trời hôm nay lạnh như thế mà tất cả đều cởi đồ ra đánh bóng!”   “Đúng vậy.” Giang Tùy nói, “Tớ vừa nhìn là đã thấy lạnh chết đi được.” Ai cũng cởi hết chỉ còn một bộ đồ tay dài, áo khoác, áo lông đều chất trên cái bục giành cho người chủ trì hội nghị ở bên cạnh sắp trở thành cái núi nhỏ rồi.   “Còn không phải sao,” Lâm Lâm thu hồi tầm mắt nhìn về Giang Tùy, “A Tùy, tóc của cậu dài thêm rồi phải không?”   “Ừ, dài thêm rồi, tớ định vài ngày nữa tớ đi cắt bớt.”   Lâm Lâm nói: “Cậu đừng cắt nữa, vừa hay mùa đông có thể che được tai lại, cậu cứ nuôi dài đến eo lưng đi.”   “Gội đầu phiền phức lắm.”   “Con gái không phải như vậy sao?” Lâm Lâm nhớ đến chuyện gì đó liền cười, “sau khi tóc cậu dài ra rồi thì sẽ nhận được nhiều thư tình cho mà xem.”   “Lại nói bậy đi.”   “Tớ không nói bậy a.” Lâm Lâm kiềm giọng lại, “ây, tớ đã thấy cái kẹo hình mặt người to đó là do Trưởng ban thể thao để ở dưới hộc bàn của cậu rồi, tớ đã nghe từ lâu là cậu ta thích cậu cho nên hồi nãy tớ chăm chú quan sát một chút thì thấy cậu ta cứ nhìn chằm chằm vào cậu.”   “Tớ cầu xin cậu đấy, cậu nói với một mình tớ là được rồi, đừng có nói trước mặt người khác.” Giang Tùy nói. Trong lớp tin tức được truyền đi nhanh nhất đó chính là mấy cái vụ yêu đương tình trường, hơn nữa rất dễ được thêm mắm thêm muối vào để tạo ra những tập phim mới li kì hơn.   “Cậu không tin thì cứ chờ đi, sớm muộn cậu ta cũng không giấu được mà sẽ đi tỏ tình với cậu cho mà xem.”   Giang Tùy học môn thể dục chỉ tàm tạm mà thôi, nội dung chạy ngắn thì còn chạy được chứ khoảng cách dài thêm chút nữa thì rất khó đối với cô, cuối kì này lại phải thi chạy nội dung 800 mét, chẳng còn cách nào khác là phải rèn luyện từng ngày.   Mọi người đều cởi áo khoác ra vận động làm nóng cơ thể, Giang Tùy mượn sợi giây chun, túm tóc lại buộc thành đuôi ngựa ở trên đầu.   Trong lớp có 19 nữ sinh, Tống Húc Phi dựa trên ý của thầy giáo mà chia họ thành hai đội phân nhau chạy, đội của Giang Tùy có 10 người, sau khi bắt đầu chạy thì có thể giành đường chạy của nhau.   Đường chạy của sân thể dục tương đối rộng, lúc bắt đầu chạy thì không có vấn đề gì, Giang Tùy vẫn chạy ở giữa đường chạy, không ngờ rằng lúc rẽ đường thì hai nữ sinh khác ở phía bên cạnh đều đang muốn giành đường chạy, đúng lúc đó thì ba người bọn họ chạm vào nhau, Giang Tùy né không kịp bị cô ta chạm vào rồi lập tức ngã xuống ở trên bãi cỏ trong đường chạy. Phần má bên trái của cô chà sát trực tiếp vào đường phân cách làm bằng đá, trên trán xuất hiện một trận đau nhức, cảm giác có một chất lỏng nóng hổi đang chảy xuống.   Nữ sinh đang chạy nhìn thấy đều chạy đến vây quanh cô như ong vỡ tổ.   Thầy giáo thể dục vẫn đang đứng ở đích đến, nhìn thấy tình huống này liền đứng ở xa gọi tên của Trưởng ban thể thao, Tống Húc Phi từ sớm đã chạy nhanh từ điểm xuất phát đến đó rồi.   Giang Tùy được mọi người đỡ dậy, nghe thấy Lâm Lâm và Hứa Tiểu Âm đang ở bên cạnh hốt hoảng gọi cô. Cô sờ lên trán thì cả bàn tay đều là máu, mọi người luống cuống tay chân lấy giấy đưa cho cô bịt vết thương lại, Tống Húc Phi đẩy đám người này ra, nhìn thấy bộ dạng của cô như thế này thì có chút lúng túng.   Thầy giáo thể dục nhìn thấy liền la lên: “Đưa bạn đến phòng y tế nhanh lên, còn ngẩn người ra đó làm gì!”   “Đúng rồi, nhanh, nhanh lên!”   Đám nữ sinh liên tục thúc giục.   Tống Húc Phi vội vội vàng vàng bế Giang Tùy chạy về hướng phòng y tế, Lâm Lâm cùng Hứa Tiểu Âm đều chạy theo sau.   Phía bên sân bóng rổ vừa hay cũng đang nghỉ giữa trận, nhìn thấy tình hình ở phía xa bên kia,Trương Hoán Minh vừa uống nước vừa nhìn qua, hét lên một tiếng: “Xảy ra chuyện gì rồi sao?”   “Thằng Tống Húc Phi đang bế ai mà chạy thế kia.”Lý Thăng Chí híp híp mắt lại lằm bằm.   Chu Trì đang uống nước, không nhìn về phía bên đó.   Một nữ sinh ở phía bên đó trả lời lại Trương Hoán Minh: “Giang Tùy bị thương rồi!”   Trương Hoán Minh: “Hả!”   Chu Trì bị sặc nước, ho đến mức mặt mày đều nhăn lại: “Ai?”